Một ngày đó Lâm Kiều đứng yên thật lâu, nhìn sắc trời chậm rãi thay đổi, tầm mắt mờ mịt.
Trên đường người từ nhiều đến ít, lại từ ít thành nhiều, tất cả đều không thay đổi gì, thực tế vẫn là quá trình từng bước một.
Lần nghỉ hè này, Lâm Kiều không hề gặp lại Hoắc Ngập, cô ở Hoắc gia, mỗi ngày đều ra ngoài làm thêm, trước khi vào đại học, cầm tấm thẻ Triệu Bích Quận từng đưa trả lại, tiền bên trong, cô chưa từng động vào.
Lúc học đại học, Lâm Kiều cũng không hề trở về, nghỉ đông và nghỉ hè đều làm thêm ở bên ngoài, Hoắc gia cũng không ai sẽ để ý cô có quay về hay không.
Suốt bốn năm, cô đều không gặp lại anh, Hoắc Ngập giống như là pháo hoa trong đêm tối. Ở trong chớp mắt mà lướt qua, rõ ràng biết nguy hiểm, lại vẫn trở thành một dấu vết sâu nhất trong ký ức của cô.
Lâm Kiều nhìn tờ giấy được máy in nhanh chóng in ra trước mặt.
Bên cạnh là người dẫn dắt cô, nhân lúc nghỉ ngơi đang uống cà phê nâng cao tinh thần, gần đây liên tục mở mấy hội nghị, khó tránh khỏi làm người mỏi mệt.
Ava thấy Lâm Kiều nhìn chằm chằm máy in, rất vừa lòng với sự nghiêm túc này, nhưng mà lúc in giấy, thật sự không cần phải nhìn chằm chằm nghiêm túc như vậy, “Tới công ty cũng hơn nửa năm rồi, mỗi ngày tăng ca thêm giờ, bạn trai không tức giận chứ?”
Lâm Kiều nghe vậy lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười, “Em không có bạn trai.”
Lần này đến phiên Ava kinh ngạc, “Đại học không có bạn trai? Cô gái như em vào đại học, chắc chắn phải có rất nhiều nam sinh theo đuổi.”
Lâm Kiều khẽ lắc đầu, “Không có, đại học rất bận, còn phải làm thêm, không có nhiều thời gian phân tán lực chú ý.”
Ở đại học A không hề nhẹ nhàng như vậy, bốn năm đại học vẫn rất bận, mỗi ngày cô đều bận rộn vào việc học cùng làm thêm, cũng không có quá nhiều tiếp xúc với nam sinh, đương nhiên cũng là do cô cố tình tránh đi, mặc dù là có yêu thích cô, thì cuối cùng nhiệt tình cũng sẽ bị cô xa cách làm lạnh.
Ava nghe đến đó nhanh chóng hiểu rõ, “Vậy chắc là lúc cấp ba có người thích rồi.”
Lâm Kiều hơi dừng, hơn bốn năm, cô đã rất ít khi nhớ tới lúc cấp ba, tuy rằng đã qua lâu, nhưng khi so với đại học bình đạm, ấn tượng về cấp ba lại khắc sâu hơn.
Ava thấy cô ngây ngốc, duỗi tay vỗ vai cô, “Yên tâm, công ty chúng ta lớn như vậy, rất nhiều người tinh anh, cho em một năm cũng chưa chắc có thể quen hết, về sau chung thân đại sự nhất định không có vấn đề, chỉ cần em nỗ lực làm việc, tương lai sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Lâm Kiều nghiêm túc gật đầu, “Cảm ơn chị, em sẽ nỗ lực.”
Ava mới nói xong câu này, bên cạnh liền có người gọi chị ấy, chị ấy buông cà phê, vội vàng đi tới, “Thật đúng là không có lúc nào được dừng lại cả.”
Lâm Kiều nghe vậy cười, in xong văn kiện, cẩn thận kiểm tra giấy tờ, ra khỏi văn phòng ở tầng này, đi lên tầng trên.
Công ty có phong cách thiết kế hiện đại, mỗi một tầng đều được thiết kế mở, điểm giống nhau chỉ có một, đó là luôn rất bận.
Lâm Kiều cầm văn kiện chạy lên lầu, điện thoại trong túi vang lên, cô một bên đi lên trên, một bên lấy điện thoại nhấn mở.
“Kiều Kiều, cuối tuần này muốn đi dạo phố hay không, đi ngắm giày đi?” Giọng nói của Cố Ngữ Chân truyền ra từ trong điện thoại, hoàn cảnh bên phía cô ấy rất ồn, hiển nhiên vô cùng bận rộn.
Lâm Kiều nhìn giày cao gót trên chân, “Được đó, nhưng chỉ có thể đi vào chủ nhật, thứ bảy tớ phải tăng ca.”
“Công ty các cậu còn mất nhân tính hơn cả công ty tớ.” Cường độ Lâm Kiều tăng ca cũng làm Cố Ngữ Chân cảm thấy sợ.
“Đợt này tương đối bận, một thời gian sau sẽ tốt hơn.”
Cố Ngữ Chân duỗi tay buộc lại dây áo, nghĩ đến ngày hôm qua thấy, vẫn quyết định nói một tiếng, “Kiều Kiều, cậu có biết lớp trưởng sắp về nước hay không?”
Bước chân Lâm Kiều hơi dừng, tay ôm tài liệu đổi sang bên khác, tiếp tục đi lên tầng trên, “Tớ không rõ lắm, đã lâu chưa về Hoắc gia rồi.”
Cố Ngữ Chân đeo xong dây lưng, nhϊếp ảnh gia đã kêu cô ấy, cô ấy lên tiếng, nói vào điện thoại: “Ngày hôm qua ở trong nhóm lớp thấy người khác hỏi lớp trưởng, chắc là sắp về rồi, tớ đi làm trước, cuối tuần chúng ta gặp mặt.”
Lâm Kiều đồng ý, tắt điện thoại lên lầu đưa văn kiện cho đồng nghiệp.
Đồng nghiệp nhận tài liệu, “Lâm Kiều, cô ngồi xuống trước đã, tài liệu lần trước cô cần tôi đã chuẩn bị xong, tôi đưa cho cô.”
“Được.”
Lâm Kiều nhìn cô ấy đi vào bên trong, đứng trong chốc lát, mới lấy di động, mở vào nhóm lớp.
Cô mua điện thoại rất muộn, năm cuối bởi vì công việc yêu cầu mới mua, cho nên vào nhóm cũng rất muộn.
Lúc Cố Ngữ Chân kéo cô vào, trong nhóm không ai nói chuyện, gần đây mới bắt đầu náo nhiệt lại, bởi vì vừa lúc định tổ chức một buổi tụ tập nhỏ.
Trong nhóm nói chuyện liền nói tới Hoắc Ngập, nhưng cũng tránh đi chuyện năm lớp 12.
Hoắc Ngập cũng có xuất hiện, số lượng từ trả lời tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại hỏi gì đáp nấy, hiển nhiên vẫn là bộ dáng dịu dàng hiền lành kia.
Tính cách của anh dường như đã dịu đi rất nhiều, không giống năm tốt nghiệp cấp ba kia, sau khi cô vào đại học, anh cũng bị đưa ra nước ngoài.
Cơ hội để cô nghe được tin tức của anh cũng không nhiều, nhiều nhất cũng chính là lúc anh Quan Chí tới trường học gặp cô sẽ nói đến, nhưng về sau do công việc nên cũng ít tới.
Đây là cuộc trò chuyện lúc 8 giờ hôm qua, bây giờ là thời gian làm việc, trong nhóm đã yên tĩnh lại, tin nhắn cũng không nhiều.
Lâm Kiều nhìn xuống theo giao diện nói chuyện phiếm, thấy lớp phó hỏi, ‘Chuẩn bị về nước sao?’
‘Sắp về.’
Mọi người hàn huyên mấy ngày đã sớm quen thuộc, có người đột nhiên hỏi một câu, ‘Lớp trưởng, cậu có bạn gái chưa? ’
Trong nhóm bỗng yên tĩnh, hiển nhiên đều không muốn bỏ qua đề tài này.
‘Có rồi.’
Bên kia trả lời rất thản nhiên, hai chữ đơn giản cũng đã có thể nhìn ra dịu dàng cùng ngọt ngào, có lẽ là bởi vì yêu đương cùng bạn gái, mới làm anh trở nên bình thản như vậy.
Lâm Kiều nhìn đến đây, đột nhiên nhớ đến rạng sáng ngày đó, lại nghĩ đến anh hiện tại dịu dàng, nỗi lòng bỗng nhiên có chút phức tạp.
Cô im lặng thật lâu, nhàn nhạt cười, thời gian là một liều thuốc tốt, một số thứ sớm muộn gì cũng sẽ qua.
Hiện tại anh đã gặp được người mình thích, có khi còn sẽ hối hận lúc trước đã đặt quá nhiều tâm tư vào cô…
Cô tắt điện thoại thả về túi, đồng nghiệp cầm tài liệu cùng người khác nói chuyện đi ra, “Tôi nghe nói lần này An tổng mời được một người hợp tác siêu lợi hại, hơn nữa bộ dáng còn rất đẹp.”
“Cô quan tâm người ta đẹp hay không đẹp, người còn chưa nhìn thấy, đã muốn đánh chủ ý?”
“Tôi đây cũng không dám mơ, chỉ là nghe nói trước kia rất phản nghịch, còn bởi vì mối tình đầu mà thi đại học cũng rẽ nhầm đường, cô thấy chuyện như vậy có thể xuất hiện, chắc hẳn là rất thích mối tình đầu kia, vốn dĩ mối tình đầu đã khó quên, chuyện đó nói không chừng phải nhớ cả đời, về sau có lẽ lại coi nhau như mây khói thoảng qua, đàn ông như vậy có tính khiêu chiến quá lớn, tôi cũng không muốn làm mây khói.”
“Cô nghĩ nhiều quá rồi.”
Lâm Kiều hơi dừng, nâng mắt nhìn sang, đột nhiên cảm thấy thế giới này vẫn rất nhỏ, hóa ra còn có người cũng từng trải qua chuyện tương tự như vậy.
Đồng nghiệp nữ cười cười đưa văn kiện tới, Lâm Kiều nhận văn kiện gật đầu cười, đi xuống dưới lầu.
Người bên cạnh trêu ghẹo nhìn thoáng qua Lâm Kiều, “Ấy, Lâm Kiều không phải là thủ khoa môn văn của Nhất Trung sao, người hợp tác cùng chúng ta lần này cũng từng học ở Nhất Trung, bọn họ có khi nào quen nhau hay không?”
Đồng nghiệp nữ nghe vậy nhiều ít cũng có chút ngoài ý muốn, “Có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
…
Lâm Kiều ôm tài liệu xuống dưới lầu, giày cao gót dẫm lên cầu thang, cố gắng không phát ra âm thanh.
Cầu thang tới tới lui lui rất nhiều người, Lâm Kiều vừa nhấc mắt, đã thấy phía chỗ ngoặt một người đi tới.
Tuy rằng đã hơn bốn năm không gặp, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra anh, đeo lên mắt kính tinh tế, anh vẫn đẹp dịu dàng, khí chất càng thêm trầm ổn.
Anh gần như không mang theo bất cứ thứ gì, giống như chỉ tới đây tùy tiện nhìn xem, đi cùng còn có An tổng.
Ngày thường An tổng không tới công ty, cho nên cô không hay gặp, lúc này cũng chỉ là lần thứ hai được nhìn thấy, phía sau còn đi theo người giám sát hội nghị.
Đồng nghiệp bên cô lên lầu xuống lầu, sôi nổi tránh sang, mở miệng chào, “An tổng.”
Lâm Kiều cầm văn kiện cúi đầu căng thẳng, hơi cụp mắt, bị một đám người che ở phía sau, miễn cưỡng có chút cảm giác an toàn.
Bước chân Hoắc Ngập hơi dừng, tầm mắt hơi cụp, không nói gì.
An tổng gật đầu với bọn họ, cùng Hoắc Ngập đi lên trên, “Bạn gái không về nước cùng cậu à?”
Hoắc Ngập căn bản không nhìn về phía bên này, nghe vậy cười, cười mang theo sủng nịch, “Đã quay lại, chỉ là ham chơi, luôn thích đi khắp nơi.”
An Phỉ cười, có chút tò mò, “Cô gái nhỏ mà, đều mê chơi, là người Trung Quốc?”
“Ừ.”
Bọn họ trực tiếp đi lên trên, Lâm Kiều cụp mắt, khóe mắt thấy được giày da của anh, lại nhìn lên trên là quần tây thẳng tắp.
Cô hơi ngừng, chớp mắt, thu hồi tầm mắt, chậm rãi đi xuống dưới lầu.
An Phỉ mở cửa văn phòng, để Hoắc Ngập đi vào trước, sau khi Hoắc Ngập ngồi xuống liền không nói nữa, nhìn ra bên ngoài như suy tư gì.
“Nhìn gì vậy, vừa vào đã xuất thần, có phải thấy hoàn cảnh chỗ tôi không hợp với cậu?”
Hoắc Ngập cười, “Vẫn được.”
Bí thư dựa theo yêu thích của An Phỉ, pha hai ly cà phê mang vào, vừa đặt trước mặt Hoắc Ngập, An Phỉ thấy thế đang muốn lên tiếng đổi đồ khác cho anh.
Hoắc Ngập đã kẹp thêm đường, bỏ vào cà phê.
An Phỉ hơi dừng lại, “Không phải cậu không thích ngọt à?”
Hoắc Ngập cụp mắt, kẹp đường thong thả ung dung bỏ vào cà phê, “Thỉnh thoảng nếm thử.”
Anh bỏ đường xong, tùy tay buông kẹp, nhìn viên đường hoàn toàn ngập trong cà phê, hơi nâng mắt, “Tầng dưới của các cậu thuộc bộ phận nào?”
Lâm Kiều về chỗ ngồi, thu lại cảm xúc không nên xuất hiện, nghiêm túc sửa sang lại văn kiện trên bàn, chuẩn bị tiếp tục làm việc, mới vừa cầm lấy ly nước bên cạnh, để sang một bên.
Ava bước nhanh đi đến bên này, “Lâm Kiều, em đi lên một chuyến, An tổng có chuyện tìm em.”
Tay Lâm Kiều đang cầm ly nước trật góc, ly nước theo bàn mà rơi xuống đất, không tiếng động mà rơi lên thảm, đổ đầy nước.
“Cẩn thận!” Ava trơ mắt nhìn cô nghiêng tay, biết trong lòng cô khẩn trương, nhịn không được cười một tiếng, “Yên tâm đi, tuy rằng chị không biết là có chuyện gì, nhưng An tổng là người tốt, sẽ không hỏi em vẫn đề quá khó, không cần khẩn trương.”
Lâm Kiều hơi cắn môi, khom lưng nhặt ly nước, giọng thấp chỉ có mình cô nghe thấy, “Vâng.”
*
Tác giả có lời muốn nói: Một nhóm người trưởng thành, hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc ~