Lâm Kiều dựa vào sô pha chờ xe, ngồi xe lâu, nhiều ít có chút mệt, không biết đã ngủ từ lúc nào.
Chờ đến khi mơ hồ nghe được tiếng lật giấy, mới hơi tỉnh lại, mở to mắt nhìn.
Hoắc Ngập đang ngồi trước bàn lật xem bản vẽ, trong phòng rất yên tĩnh, không có người khác, cửa cũng đóng lại.
Lâm Kiều nhanh chóng tỉnh táo, vội vàng ngồi dậy, cô đã sớm cảm giác được có vấn đề.
Từ khi mới về nước liền đến công ty cô đang làm, cho tới hôm nay công việc bên làng du lịch, quá trùng hợp, trùng hợp làm cô cảm thấy là do Hoắc Ngập cố ý, anh cũng không phải chưa từng như vậy.
Cô thật sự không nghĩ đến việc dây dưa tiếp, một lần tách ra năm cấp ba kia đã là thương gân động cốt, lại thêm một lần nữa có lẽ sẽ không chịu nổi.
Hoắc Ngập thấy cô đột nhiên ngồi dậy, nâng mắt nhìn sang, không nói gì.
Lâm Kiều cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, không có xe nào gọi tới, cô vội vàng xốc thảm lên, đứng dậy.
“Giờ thoải mái rồi?”
“Ừ, tôi ra ngoài tìm đồng nghiệp.”
Hoắc Ngập thu tầm mắt lại, tiếp tục xem bản vẽ, “Hiện trường còn có chuyện, bọn họ đang bàn việc, cậu có thể ở lại nằm một lát.”
“Không cần, cảm ơn, tôi đã đỡ hơn nhiều.” Lâm Kiều nói xa cách, gấp thảm xong, đặt trên tay vịn liền chuẩn bị đứng dậy ra ngoài.
Hoắc Ngập đột nhiên cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn, “Cậu như vậy sẽ làm tôi cho rằng cậu còn muốn có chuyện gì với tôi đấy?”
Lâm Kiều dừng chân, nhìn về phía anh nói không nên lời.
“Cũng đã qua lâu như vậy, tôi cũng có người thích, còn muốn tránh tôi như vậy?” Hoắc Ngập đứng dậy đi về phía bên này.
Lâm Kiều theo bản năng lui ra sau, Hoắc Ngập đã duỗi tay lấy cốc thủy tinh trong ngăn tủ ra, cúi người mở máy lọc nước phía sau cô, rót một cốc nước ấm đưa tới, “Uống nước đi, trước kia là do tôi tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào làm không đúng, chị không cần để ở trong lòng, về sau chúng ta coi như chị em chân chính đi.”
Lâm Kiều nhìn cốc nước anh đưa tới, có chút chần chờ, điện thoại Hoắc Ngập đặt trên bàn vang lên, từng đợt chấn động.
Lâm Kiều nhìn thoáng qua, bên trên hiện thị tên Đồng Đồng, hiển nhiên là tên của một nữ sinh.
Hoắc Ngập quay đầu nhìn về phía điện thoại, đặt cốc nước về gần bên này, “Tôi đi nhận điện thoại.”
Lâm Kiều lúc này mới duỗi tay nhận cốc nước.
Hoắc Ngập tiếp điện thoại, bên kia liên tiếp nói gì đó, anh khẽ cười, dựa vào bàn nghiêm túc nghe.
Chờ bên kia nói xong, anh mới mở miệng, trong giọng nói là dịu dàng nói không nên lời, “Muốn ăn gì, sau khi tan làm sẽ mang tới cho em.”
Lâm Kiều nghe vậy an tĩnh lại, đương nhiên hiểu rằng anh đây là đang nói chuyện với bạn gái, anh trước kia cũng là như thế này gọi điện thoại với cô, chỉ là khi đó anh sẽ gọi là chị.
Hoắc Ngập nói một lúc mới ngắt máy, ngước mắt nhìn cô một cái, đi về trước bàn lấy bản vẽ đi ra ngoài, “Cậu ở chỗ này chờ một lát, bọn họ đang ở hướng cửa nam, lái xe qua lại sẽ rất lâu.”. Thử thách tìm tra𝘯g gốc, géc gô [ t r ù m t r 𝒖 𝒚 ệ 𝘯.𝖵N ]
Lần này Lâm Kiều không nói gì nữa, chờ anh đóng lại cửa đi ra ngoài, cô mới ngồi xuống sô pha, bưng cốc nước trong tay ngây ra.
Lâm Kiều đợi nửa ngày, nhóm Chương Giản mới trở về, đã chạng vạng, bên ngoài mưa đã lâu, đường cũng đã ướt.
Sau khi vài người đi vào, có chút buồn rầu, “Như thế này thì đi xuống kiểu gì, sương mù giăng kín, có lái xe xuống được không?”
“Không đi xuống không được, nơi này rừng núi hoang vắng, cũng không có chỗ để chúng ta ở lại, bây giờ đi luôn đi, tôi sẽ lái xe cẩn thận, chắc là không có việc gì.” Chương Giản trực tiếp mở miệng quyết định.
Hoắc Ngập đi vào từ bên ngoài, không mang ô, tóc đen dính nước mưa, quần áo cũng hơi dính ướt, nhưng vẫn là cảnh đẹp ý vui, nhìn qua càng có hương vị.
Sau khi Hoắc Ngập đi vào, nhìn sắc trời bên ngoài, duỗi tay lấy chìa khóa trên bàn, “Tôi đưa mọi người tới sườn núi, bên đó có khách sạn suối nước nóng, hôm nay mọi người có thể nghỉ ngơi ở đó.”
Chương Giản nghe xong cũng cảm thấy ổn, nhưng lại hơi nghi ngờ nhìn về phía Hoắc Ngập, “Để tôi lái xe đi, sẽ an toàn hơn.”
“Được.” Hoắc Ngập nghe vậy cười, đưa chìa khóa xe cho anh ta, vẫn dịu dàng lịch sự như cũ.
Tiết Bối cùng Lưu Văn đương nhiên cũng tương đối tin tưởng Chương Giản, dù sao cũng ở chung lâu như vậy, vẫn rất tin tưởng trình độ của anh ta.
Chờ đến khi ra ngoài, thấy xe của Hoắc Ngập, khó nén kinh ngạc, xe tốt như vậy lại lái đến công trường, thật sự quá xa xỉ, nhưng ngẫm lại người ta là con nhà giàu, cũng không còn thấy lạ.
Lâm Kiều đi theo bọn họ ngồi vào xe, tình hình giao thông bên ngoài đúng là không tốt, sắc trời lại chậm rãi tối đi, cần phải đến trước khi trời tối, cho nên cũng không thể đi quá chậm.
Chương Giản vẫn có hơi khẩn trương, hơn nữa lại còn lái chiếc xe đắt như vậy, nhiều ít có chút bó tay bó chân.
Đường núi dính nước, khó tránh khỏi trơn trượt, tình hình giao thông này Chương Giản cũng không quen thuộc lắm, phía trước lại không thấy rõ đường, lái cũng không được ổn, thật sự có chút dọa người.
Người trên xe đều rất khẩn trương, chỉ có Hoắc Ngập ngồi ở vị trí ghế phụ, vẻ mặt bình tĩnh, căn bản không có chút sợ hãi nào.
Tiết Bối không chịu nổi, “Được chưa vậy, tôi sợ quá, muốn về nhà nhanh.”
Cô ấy vừa nói xong câu này, Chương Giản đột nhiên vòng tay lái trượt ra ngoài, đυ.ng phải vòng bảo hộ.
“A!” Trong xe một trận thét chói tai.
“Phanh xe!” Hoắc Ngập duỗi tay đè lại tay lái, bình tĩnh nói một câu, trên tay nhanh chóng chuyển, xoay trở về, đầu xe trực tiếp đυ.ng phải vách núi bên cạnh, “Phanh” một tiếng lớn, làm người sợ tới mức không nói được câu nào.
Lâm Kiều nhìn thoáng qua xe bên cạnh, bên ngoài vòng bảo hộ đã bị đâm vỡ một mảnh, bọn họ suýt chút nữa bay ra ngoài, xe hủy người vong.
Trong xe yên tĩnh, đều sợ run rẩy, Tiết Bối trực tiếp khóc, “Chương Giản, anh lái xe kiểu gì đấy, chúng ta suýt nữa thì xong đời!”
Chương Giản nhìn đầu xe đυ.ng phải vách núi, mặt mũi trắng bệch, “Cô đừng có quỷ khóc sói kêu nữa được không, hiện tại xe đυ.ng phải, cô có biết phải bồi thường bao nhiêu không?!”
Hoắc Ngập nghe vậy cười, ôn hòa như cũ, “Không sao hết, không cần bồi thường, chúng ta đi trước, chờ sương mù dày thêm sẽ không đi được, anh vất vả rồi, tiếp theo tôi sẽ lái.”
Một câu này so lại như tắm mình trong gió xuân, Chương Giản không đúng, đáng nói là không hề có phong độ.
Chương Giản ý thức được, mắt nhìn Lâm Kiều ngồi phía sau, cô căn bản không nhìn mình, nhất thời sắc mặt cũng không được đẹp.
Tiết Bối đã sợ hãi, hiển nhiên là tin cậy Hoắc Ngập hơn, giọng nói cũng lớn gấp đôi, “Vậy để Hoắc tiên sinh lái đi, Chương Giản, anh mau đổi vị trí với anh ấy, anh đừng lái nữa!”
Chương Giản thấy hơi mất mặt, nhưng vẫn nhường vị trí điều khiển.
Hoắc Ngập ngồi vào vị trí điều khiển, đóng cửa xe, tầm mắt khẽ nâng, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn Lâm Kiều ngồi phía sau, trong mắt có ý cười không chút để ý.
Xe một lần nữa khởi động, rõ ràng ổn hơn rất nhiều, thích hợp cũng rất quen thuộc, đến góc độ quẹo vào cũng chuẩn xác không thể nghi ngờ.
Cả đường an toàn tới khách sạn suối nước nóng, Hoắc Ngập đến vị trí dừng xe.
Bốn người bọn họ tới nhà ăn, Tiết Bối mới hòa hoãn lại, có chút kích động, lôi kéo các cô cường điệu, “Quá có cảm giác an toàn, vừa rồi cậu ấy lái xe mà cả tim tôi đều ổn định lại, không sợ chút nào, quả nhiên là học về từ nước ngoài, làm cái gì cũng đều ưu tú, nếu không phải kém tôi hai tuổi, tôi nhất định sẽ theo đuổi.”
Lâm Kiều không có tâm tư nghe, xuyên qua cửa kính nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy lo lắng, sương mù dày như vậy, người của khách sạn cũng không dám đi dừng xe giúp, chứng tỏ chỗ đó rất nguy hiểm.
Lưu Văn lắc đầu, “Tôi khuyên cô không nên nghĩ đến chuyện tình chị em, đàn ông đều chỉ khi tuổi trẻ mới thích chị gái, lớn lên lại chỉ thích các em gái.”
Tiết Bối nghe vậy không nói, hiển nhiên không thích nghe.
Lông mi Lâm Kiều hơi nháy.
Chương Giản thấy tâm tư của ba cô gái đều đặt trên người Hoắc Ngập, trong lòng thấy hơi không thoải mái, “Trở về từ nước ngoài thì đã sao, hiện tại đi du học nhiều như vậy, rất nhiều người đều là do không học được ở trong nước, mới ra nước ngoài.”
Tiết Bối không tin, “Hoắc tiên sinh ưu tú như vậy, tuyệt đối không có khả năng, được chứ?”
Chương Giản không cho là đúng, “Phải không, nhưng tôi lại nghe nói anh ta bởi vì gian lận khi thi đại học, cũng bị hủy bỏ tư cách thi.”
Lâm Kiều nghe được lời này hơi ngừng, ngực đột nhiên có chút buồn, nghĩ đến anh là người kiêu ngạo như vậy, có khi nào mỗi lần đều bị người khác lấy chuyện này ra bàn tán?
Cô khẽ nhíu mày, Hoắc Ngập đã trở lại, vài bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chương Giản, thấy bọn họ không gọi món ăn, hơi mỉm cười, “Mọi người muốn ăn gì?”
Đàn ông như vậy, thật sự không phải dăm ba câu là có thể làm người khác đánh mất hảo cảm.
Chương Giản lấy thực đơn sang, “Tôi mời khách đi, hôm nay đυ.ng phải xe Hoắc tiên sinh, không thể lại làm anh tiêu tốn.”
Hoắc Ngập cũng không từ chối, Tiết Bối duỗi tay chống cằm nhìn về phía Hoắc Ngập, “Anh lái xe thật lợi hại, có phải thường xuyên lái xe hay không?”
“Khi đi học cũng thường xuyên đi khắp nơi ngắm cảnh, có một số đường so với con đường này khó hơn nhiều.” Hoắc Ngập thấy người phục vụ đi tới, gọi rượu trái cây, “Rượu trái cây cũng không tệ lắm, hàm lượng cồn ít, mấy cô gái uống rất tốt, có thể làm ấm người.”
Chương Giản nghe vậy mở miệng chen vào, “Mấy cô ấy uống rượu trái cây, đàn ông chúng ta phải uống rượu trắng, Hoắc tiên sinh chắc có thể uống chứ?”
“Tôi không uống rượu.” Hoắc Ngập cầm lấy rượu trái cây từ tay người phục vụ, hơi mỉm cười, giúp các cô rót rượu.
Chương Giản cười, nhưng muốn tìm lại ưu thế của mình, anh ta trực tiếp gọi rượu trắng, “Uống chút đi, hôm nay khó có khi Hoắc tiên sinh ở đây, tôi kính anh.”
Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập, cô chưa thấy anh uống say nhiều, một lần duy nhất chính là sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Cô nghĩ đến đây, hơi cụp mắt, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, Hoắc Ngập cũng không hề tìm cô nói chuyện.
Lâm Kiều tự mình uống rượu trái cây, tuy rằng không rõ tửu lượng của anh đến cùng là như thế nào, nhưng cũng không nghĩ rằng sẽ kém như vậy, mới một chút đã say…
Rượu trắng có tác dụng chậm rất lớn, Chương Giản uống cũng rất nhiều, Hoắc Ngập uống một ly, anh ta uống ba ly, hiện tại nói chuyện đã líu đầu lưỡi, đi đường cũng lắc lư.
Lưu Văn đến gần, duỗi tay đỡ một phen.
Suối nước nóng tất nhiên không thể ngâm được nữa, Tiết bối nhìn về phía Lâm Kiều, hơi thúc giục, “Uống quá nhiều rồi, cô với Lưu Văn đưa Chương Giản về phòng đi.”
Lâm Kiều nhìn về phía Tiết bối, thấp giọng nhắc nhở một câu, “Hoắc tiên sinh có bạn gái.”
“Có bạn gái thì làm sao, tôi cũng không có làm gì.” Tiết Bối nghe thấy liếc cô một cái, giọng nói cũng thả nhẹ, rõ ràng chột dạ.
Cô nàng tiến lên đỡ Hoắc Ngập đi về phía trước, căn bản không thèm nhìn cô.
Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập say không nhẹ, khẽ nhíu mày, bước nhanh tiến lên nâng một tay khác của Hoắc Ngập, “Tôi và cô cùng nhau đưa đi.”
Tiết Bối trong lòng ngầm bực, chỉ cảm thấy Lâm Kiều không biết xấu hổ xen vào việc của người khác, rõ ràng người ta không nói với cô ta câu nào, còn không biết xấu hổ đuổi tới đây!
Tiết Bối cũng không dám nói gì, chỉ có thể cùng cô đỡ Hoắc Ngập về phòng.
Đi một lát liền cảm giác trọng lượng của Hoắc Ngập đều đặt lên người cô, ép làm cô sắp đi không nổi.
Lâm Kiều tới mép giường, dìu anh ngồi xuống, đang muốn buông tay, Hoắc Ngập đã trực tiếp ôm cô đè xuống giường.
“A!” Mắt Tiết Bối bỗng nhiên trợn lớn, che miệng kêu một tiếng.
Lâm Kiều thấy một trận trời đất quay cuồng, bị anh ôm về phía đầu giường bên kia, tay bị anh đè ở dưới người.
Cô hoàn toàn sửng sốt, nhìn Hoắc Ngập gần trong gang tấc, anh nhắm mắt lại, đã say đến không nhận rõ ai với ai, khi tới gần, sắc môi óng ánh, khuôn mặt cảnh đẹp ý vui, còn có thể cảm nhận được môi mỏng mềm ấm, giữa môi răng phun ra hương rượu, phun trên gò má cô nóng rát.
Gần gũi dán vào nhau như vậy, làm ngực Lâm Kiều bỗng nhiên căng thẳng, vội vàng giãy giụa đứng dậy, anh lại càng ôm chặt.
“Hoắc Ngập!” Lâm Kiều vội vàng đẩy anh, làm áo sơ mi của anh bị kéo loạn, cô đột nhiên rút tay ra, còn đυ.ng phải vòng eo anh, đầu óc cô loạn đi, không hiểu sao lại nghĩ đến hai chữ gợi cảm.
Cô vội vàng tránh khỏi ôm ấp của anh, cả người bị thiêu đỏ.
Hoắc Ngập vẫn nhắm mắt lại như cũ, bị cô mạnh mẽ tránh ra, cũng không có phản ứng gì lớn, ý thức mơ hồ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh uống rượu, thật đúng là làm người ta cho rằng anh đang cố ý chơi lưu manh!
*