Là Họa Không Thể Tránh

Chương 88:




Xung quanh vô cùng ồn ào, Quan Chí đã nhanh chóng bắt được người ném cho vệ sĩ, một nhóm vệ sĩ khác chạy lên trên lầu.
Lâm Kiều sợ tới mức nghe không thấy âm thanh gì nữa, thậm chí không dám động vào anh, “Hoắc Ngập!”
Hoắc Ngập đã nói không ra lời, nhưng mắt vẫn luôn nhìn cô.
Máu trên tay càng ngày càng nhiều, chảy đầy đất! Chỗ đó là gáy, sẽ làm chết người!
Bên cạnh có người chạy tới đỡ Hoắc Ngập lên xe.
Lâm Kiều vội vàng đi theo, nước mắt không ngừng rơi, cả người sợ đến run rẩy, tới phòng cấp cứu cũng chưa bình tĩnh lại.
Cô hoàn toàn nghe không rõ âm thanh xung quanh nữa, cả đầu đều là ánh mắt Hoắc Ngập vừa rồi nhìn mình, trong lòng khó chịu giống như bị dao cắt, dựa vào tường ngồi dưới đất, sợ hãi mà bật khóc.
Triệu Bích Quận nhận được tin tức trực tiếp hôn mê bất tỉnh, chỉ có Hoắc Hưng Quốc cùng người nhà Hoắc gia vội vàng chạy tới, canh giữ trước cửa phòng cấp cứu.
Qua rất lâu, Hoắc Ngập cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, còn may anh phản ứng mau, tránh được phần lớn, tên kia đánh trật, nếu như thật sự đập trúng gáy, chết cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.
Chỉ là không biết khi nào có thể tỉnh.
Lâm Kiều không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết lâu tới nỗi làm cô mỗi một giây như đang rảo bước đến tuyệt vọng, nghe được lời này, nghĩ mà sợ vô cùng, cả người cũng mất lực, canh giữ ở bên mép giường Hoắc Ngập không dám rời đi một bước.
Triệu Bích Quận vẫn luôn khóc, bị dọa không nhẹ.
Chú Khôn đi từ ngoài vào, vẻ mặt ngưng trọng.
Hoắc Hưng Quốc cũng một đêm không ngủ, “Điều tra ra chưa?”
“Đã điều tra ra, là nhóm tay chân còn thừa của một □□ tổ chức, còn gọi con trai cùng nhau tới…” Chú Khôn nói được một nửa, nhìn thoáng qua Lâm Kiều, “Trước kia Lâm tiểu thư đã từng báo cảnh sát về tổ chức này, A Ngập lần đó còn đánh người trọng thương, còn xóa sạch sẽ tuyến dưới của bọn họ, cũng không biết sau đó bọn họ làm sao lại biết Lâm tiểu thư, vốn muốn tìm Lâm tiểu thư trả thù, ngày hôm qua nhìn thấy A Ngập, liền nhất thời thay đổi mục tiêu.”
Lâm Kiều nghe được mà hoảng hốt, đứng cũng không vững, khó trách về sau chuyện đó lại bình tĩnh như vậy, hóa ra là anh ở sau lưng giúp đỡ…
Triệu Bích Quận nghe được lời này, phản ứng lại, lập tức trở mặt, “Hóa ra là cô! Tôi còn nói A Ngập vì sao sẽ chọc phải những người này, cô đi báo cảnh sát mấy chuyện đó làm gì, có quan hệ gì với cô hả, cô cho rằng cô là cảnh sát phải không, muốn học theo ba của mình, đừng quên mẹ cô là kẻ gϊếŧ người! Là kẻ biếи ŧɦái!”
Môi Lâm Kiều hơi run, sắc mặt tái nhợt.
Hoắc Quỳ ở bên cạnh nghe thấy mà sợ, “Anh, đây là thật sao? Đây là con gái của kẻ gϊếŧ người?!”
“Đừng nói nữa.” Hoắc Hưng Quốc vốn dĩ đã đau đầu, nhưng không phủ nhận, thuận miệng nói một câu.
“Tôi có nói sai sao, nếu như tôi không đi tra thử, thật đúng là không biết anh rước về cái thứ người đáng sợ như thế nào!” Triệu Bích Quận cuồng loạn nói.
Hoắc Quỳ nhìn Lâm Kiều tựa như nhìn hồng thủy mãnh thú, hoàn toàn không khống chế được nghĩ mà sợ, “Anh! Đây không phải nói đùa, anh đưa một đứa con của kẻ gϊếŧ người về làm gì, gien sẽ được di truyền, loại người này tâm lý có vấn đề, sẽ hại chết người khác, khó trách tuổi còn nhỏ đã đánh Thành Thành đến nông nỗi như vậy, lần đó nếu như không có ai ở đó thì làm sao bây giờ, anh cả, anh cũng quá hồ đồ!”
Hoắc Hưng Quốc trầm mặt không nói gì, hiển nhiên cũng cảm thấy quyết định này đã sai lầm.
Triệu Bích Quận trực tiếp đi tới túm cô kéo ra bên ngoài, “Cô lập tức đi ngay, về sau không cần phải tới đây gặp A Ngập nữa, Hoắc gia chúng tôi cảm ơn cô!”
Lâm Kiều bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, tầm mắt lập tức mơ hồ, rõ ràng ngày hôm qua còn nói với cô không có việc gì.
Triệu Bích Quận thấy cô còn chưa đi, duỗi tay cho cô một cái tát, “Còn không đi, vẫn không biết xấu hổ hả!”
Chú Khôn vội vàng đi tới đưa cô đi ra ngoài.
Lâm Kiều bị đuổi đi, lang thang trên đường không có mục tiêu, trên quần áo còn dính máu của Hoắc Ngập, làm người qua đường liên tục nhìn sang.
Có người đi tới dò hỏi, cô cũng nghe không thấy, đi rất lâu, mới phát hiện mình đã quay về tứ hợp viện.
Bà Vương đang ngồi trong sân dệt áo lông, thấy cô khóc thành như vậy, cũng hoảng sợ, “Kiều Kiều, làm sao vậy, ai bắt nạt cháu, khóc thành như vậy, mau tới đây để bà nhìn xem?”
Lâm Kiều đi qua, mắt sưng to, mũi cũng do khóc làm đỏ bừng, giọng khàn đi, “Không ai bắt nạt cháu.”
Bà Vương kéo tay cô, giống như trước mà dỗ, “Ngoan, không khóc, chỗ bà có kẹo, ăn xong sẽ không sợ nữa.”
Lâm Kiều nhìn bà Vương lấy kẹo ra từ trong túi, đầu ngón út nhẹ nhàng niết kẹo, nước mắt lại rơi, “Bà ơi, cháu sợ quá, người mua kẹo cho cháu ăn rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại, cậu ấy nói sẽ luôn mua kẹo cho cháu ăn, sẽ chờ cháu sau khi tan học, còn bởi vì cháu mà không có cách nào thi đại học, cậu ấy là người thông minh như vậy, thi đứng đầu sẽ rất đơn giản, nhưng lại không có cách nào để thi, cậu ấy ưu tú như vậy, giáo viên bạn học đều khen cậu ấy, hiện tại mọi người lại luôn muốn nhìn cậu ấy bị chê cười, tất cả đều bởi vì cháu… Cậu ấy cũng không biết cháu cũng thích cậu ấy bao nhiêu, thích đến sợ sẽ mất đi, sợ rằng kết quả sẽ giống như bọn họ…”
Bà Vương nhẹ cầm tay cô, “Cháu đã biết?”
Giọng nói của Lâm Kiều nhẹ đến suy yếu, “Cháu đã sớm biết, bà ấy vì sao chưa bao giờ tới gặp cháu, cháu còn nhớ rõ tên của bà ấy, tra ra tin tức về bà ấy, cháu biết… Bà ấy đã sớm không còn nữa, cho nên ba cháu mới có thể khổ sở như vậy, vẫn luôn xem ảnh chụp của bà ấy.”
Bà Vương nghe nhịn không được thở dài, thật là tạo nghiệt.
Đứa nhỏ Lâm Bân này từ nhỏ đã lớn lên ở trong viện của bọn họ, thông minh lại hiểu chuyện, làm cái gì cũng đều ưu tú, sau lại làm cảnh sát, không nghĩ rằng lại gặp phải cô gái kia.
Thời điểm cô gái kia vừa tới trong viện nhìn rất xinh đẹp sạch sẽ, mặc một chiếc váy trắng, cười rộ lên vô cùng đẹp.
Vốn dĩ cho rằng hai người trẻ tuổi sẽ sống cùng nhau tốt đẹp, không ngờ rằng cô gái kia lại là người có vấn đề, khi còn nhỏ là cô nhi, lại gặp phải kẻ biếи ŧɦái ghê tởm, chịu không ít khổ, làm tâm lý vặn vẹo, nghe nói còn tra tấn người trước kia từng hại mình đến chết.
Lâm Bân vừa lúc đang điều tra án tử này, cô gái đó còn tới tìm riêng hắn, đó ngay từ đầu là sai, sau này đương nhiên lại càng sai.
Mấy người già như bọn họ, đến một chữ cũng không dám nói, vụ án này cũng giấu kín mít, không ngờ rằng đứa nhỏ này lại có thể tự mình điều tra ra.
Lâm Kiều khóc nấc lên, “Bà ơi, cháu đã làm sai đúng hay không, cháu nên nói cho cậu ấy…”
“Cháu biết ba cháu đã từng nói gì hay không?” Hốc mắt bà Vương ướŧ áŧ, duỗi tay đi lau nước mắt cho cô, “Ba cháu nói nó không hối hận, mặc dù đã biết việc mẹ cháu làm, thằng bé cũng không hối hận, điều nó thấy khổ sở nhất chính là không thể gặp được mẹ cháu sớm hơn một chút, trước khi mẹ cháu gặp những điều đó mà bảo vệ tốt người mình yêu.”
“Kiều Kiều, không phải chuyện nào cũng cần cân nhắc lợi và hại, ai biết được về sau sẽ như thế nào, có đôi khi chỉ một quyết định rất nhỏ cũng sẽ thay đổi cả đời, nhưng cháu không nên sợ hãi, cháu chỉ cần biết mình sẽ không hối hận là được, không cần bởi vì chuyện của mẹ cháu mà có khúc mắc, không phải tất cả mọi người sẽ có kết quả giống như ba mẹ cháu, cháu hẳn phải tin tưởng cậu ấy, cũng nên tin tưởng chính mình, dũng cảm một chút, bà chờ cháu dẫn cậu ấy tới gặp bà.”
Tin tức Hoắc Ngập vào viện được đè ép xuống thấp nhất, ngoại trừ người Hoắc gia, người ngoài không ai biết, tránh cho người khác quấy rầy anh nghỉ ngơi, cũng tránh gặp vấn đề không an toàn.
Chú Khôn canh giữ bên giường của Hoắc Ngập, ngoài cửa đều là vệ sĩ, một bước cũng không dám rời đi.
Lần này tính cảnh giác của Quan Chí quá kém, không thể tiếp tục đi theo Hoắc Ngập, tuy Hoắc Ngập căn bản không dùng đến anh ta, nhưng vào thời khắc mấu chốt như vậy, anh ta lại không có tác dụng gì, nên bị coi là vô dụng, cho dù là con của ông ấy cũng không được.
Chú Khôn nhìn sang Hoắc Ngập, sau giải phẫu sức khỏe hồi phục cũng không tệ, chỉ là không mở miệng nói chuyện, có lẽ đang đợi, cũng không biết có phải đang đợi Lâm tiểu thư hay không.
Tuy rằng bên ngoài có người canh giữ không vào được, nhưng một câu cũng chưa từng hỏi, cũng xác thật đả thương người.
Trong lòng chú Khôn thầm than, giúp anh kéo chăn, “A Ngập, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hoắc Ngập hơi nâng mắt, “Chú Khôn, buổi tối để Quan Chí tới đây đi, chú lớn tuổi rồi, đừng quá vất vả.”
“Chỉ là Quan Chí lần này…”
“Không liên quan đến anh ta, tình huống như vậy ai cũng không có cách phòng bị.”
Chú Khôn cũng không dám quấy rầy đến anh, ra khỏi phòng bệnh.
Tới nửa đêm, y tá đến kiểm tra phòng, đi vào thay anh nhẹ nhàng kéo chăn, lại nhìn miệng vết thương của anh, còn ngồi ở bên cạnh, hình như chỉ ngồi xem, dáng vẻ thuần thục kia hiển nhiên không phải lần một lần hai.
Hoắc Ngập nhanh chóng bực bội, đang chuẩn bị duỗi tay nhấn chuông.
Liền nghe thấy cô gái ngồi bên cạnh nhỏ giọng thở dài, “Tóc cũng cạo.”
Hoắc Ngập chậm rãi mở to mắt, liền thấy trên người cô gái đang mặc đồng phục y tá, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.
Lâm Kiều nhìn đầu anh, vốn đang đau lòng, thấy anh mở to mắt, hơi ngẩn ra, “Cậu tỉnh?”
Cô vội vàng thò lại gần xem anh, “Có thấy không thoải mái chỗ nào hay không, muốn gọi bác sĩ không?”
Hoắc Ngập cũng không nói lời nào, tầm mắt dừng trên người cô, hơi tạm dừng nghiên cứu.
Lâm Kiều có hơi ngượng ngùng, nhẹ kéo quần áo y tá trên người, “Bên ngoài có người canh, tôi không vào được, anh Quan Chí giúp tôi nghĩ cách.”
Canh giữ quá chặt, nếu không phải Quan Chí giúp cô chào hỏi với người bên ngoài, thì đến cơ hội để cô trà trộn vào đêm khuya cũng không có.
Lâm Kiều thấy anh hiện tại đã tốt hơn, nhịn không được đỏ mắt.
Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói, “Đừng sợ, tôi không có việc gì.”
Giọng của anh có chút suy yếu, nói chuyện cũng rất nhẹ.
Lâm Kiều nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói, “Ừ, tôi không sợ.”
Hoắc Ngập nhìn tay cô đang nắm lấy tay mình, có vẻ như đang suy tư gì.
Lâm Kiều thấy anh nhìn chằm chằm, có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nghiêm túc nói ra, “Chờ cậu khỏe lại, tôi có thể đưa cậu tới gặp bà Vương được không?”
Lời này Hoắc Ngập vừa nghe đã hiểu, anh nhìn khuôn mặt nhỏ đang để sát vào như suy tư gì, hồi lâu mới thong thả ung dung mở miệng, “Chị không cần bởi vì xảy ra chuyện này mà nói như vậy.”
Lâm Kiều không nói nên lời, nhưng đúng là cũng bởi vì chuyện này mà cô thay đổi chủ ý.
Từ anh nhìn lại, khả năng chỉ bởi vì áy náy.
Lâm Kiều có chút ngượng ngùng, chậm rãi để sát vào anh nghiêm túc nói, “Em thích anh.”
Sau khi Hoắc Ngập nghe xong, cũng không có phản ứng gì, giọng nói cũng có chút hờ hững, “Chị không cần miễn cưỡng chính mình, nếu chị thật sự thích tôi, cũng không phải chờ đến khi chuyện này xảy ra mới nói.”
Lâm Kiều nôn nao, “Không phải, em thật sự thích anh, từ năm lớp 10 đã thích anh, chỉ là sợ…”
“Chị cảm thấy về sau chúng ta sẽ giống như ba mẹ chị phải không?”
Lâm Kiều im lặng, không nói được gì, không ngờ anh đã biết chuyện của ba mẹ cô.
Hoắc Ngập rút tay về, “Chị thích tôi nhưng tôi lại không hề cảm nhận được, nói không chừng vẫn bởi vì áy náy mà xuất hiện thích, về sau thấy người khác, lại đòi chia tay với tôi, vậy ở bên nhau còn có ý nghĩa gì nữa?” Anh chậm rãi nói rồi nhìn sang, giọng nói lạnh đi, “Dù sao tôi cũng muốn từ bỏ, chị không cần thiết bởi vì áy náy mà khổ sở như vậy.”
Lâm Kiều không ngờ rằng anh sẽ không tin, nhất thời sửng sốt, Hoắc Ngập đã gọi người bên ngoài vào đưa cô ra.
Lúc Lâm Kiều bị xách ra còn có chút ngơ ngác, không có tóc anh thật hung dữ, giờ theo đuổi hình như không được dễ dàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.