Là Họa Không Thể Tránh

Chương 89:




Lâm Kiều bị tóm ra ngoài, bồi hồi ngoài cửa một lát, thấy cửa phòng bệnh đóng chặt, chỉ có thể thay quần áo y tá quay về.
Quan Chí sắp xếp tài xế đưa cô về, vẻ mặt khó hiểu đi vào phòng bệnh, không rõ sao anh lại đuổi cô gái nhà người ta về rồi.
Hoắc Ngập đứng dậy xuống giường bệnh, đi vào phòng vệ sinh, nhìn thoáng qua gương, hơi nâng mày, “Ai cạo?”
“Là bác sĩ Trần làm, nói là thuận tiện đổi kiểu tóc giúp cậu.” Cạo gần một tháng, giờ đang là đầu đinh, thoạt nhìn hoàn toàn không khác ngày xưa, đặc biệt còn có thêm tính công kích.
Quan Chí nhìn anh cũng không thấy xa lạ, cũng không phải anh chưa từng để kiểu tóc này, trước kia ở thành Tây đều trưng ra cái dáng vẻ này, vừa nhìn đã biết không dễ chọc, làm người khác né xa ba mét.
Hoắc Ngập nhẹ cười một tiếng, trào phúng không chút để ý, “Đúng là có nhiều việc phải làm.”
Quan Chí thấy hơi khó hiểu, “Làm sao vậy, miệng vết thương đau sao, không có khả năng đâu, kỹ thuật khâu của bác sĩ Trần là đứng đầu ở đây, hẳn sẽ không lưu lại nhiều dấu vết.”
Hoắc Ngập cụp mắt không nói gì, hiển nhiên không phải vấn đề này.
Anh mở vòi nước, dùng nước lạnh làm ướt mặt, thổi tan khô nóng trên người, mới lấy khăn lông bên cạnh xoa mặt, đi ra ngoài, “Mấy người?”
Tâm tư của Quan Chí nhanh chóng về tới chính sự, “Chỉ hai người, đều đã bắt được, tuyến trước kia đã sớm xử lý sạch sẽ, hai tên này bởi vì không có cây rụng tiền, càng nghĩ càng hận, mới muốn trả thù Lâm tiểu thư.”
Hoắc Ngập tùy ý ném khăn lông đi, “Đã tìm được địa chỉ?”
“Còn đang tra.”
“Tra rõ ràng một chút, một tên cũng không tha.”
“Đã biết.” Quan Chí nghe xong xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị lập tức xuống tay, lập công chuộc tội.
“Chờ đã.” Hoắc Ngập bỗng nhiên mở miệng gọi anh ta lại.
Quan Chí dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, “Làm sao vậy, không thoải mái chỗ nào sao?”
Hoắc Ngập liếc nhìn anh ta, thong thả ung dung hỏi, “Đồng phục y tá là anh tìm cho cô ấy?”
Quan Chí nhanh chóng cười rộ lên, “Đúng vậy, tôi thấy cô gái này một hai phải ở bên cạnh trông coi cậu, mặc đồng phục y tá cũng khá hợp, đáng yêu lắm đúng không?”
Quan Chí nói xong thấy đuôi lông mày của Hoắc Ngập hơi nhướng lên, không hiểu sao không nói thêm được gì, anh ta vội vàng mở cửa, đi ra ngoài, “Tôi đi làm việc đây!”
Sau khi Quan Chí rời đi, di động Hoắc Ngập đặt ở bên cạnh không tiếng động hơi rung, nhận được tin nhắn mới.
‘Em đã về đến nhà, anh nghỉ ngơi sớm nhé.’
Hoắc Ngập cầm di động nhìn thật lâu, mới nhắn trả một tin.
Lâm Kiều dựa vào trên giường, đợi mãi mới nhận được tin nhắn trả lời của anh, ‘Ừ, cảm ơn đã quan tâm.’
Xa cách khách sáo.
Lâm Kiều nhìn trong chốc lát, đành phải đặt điện thoại bên gối đầu, xoay người chui vào trong ổ chăn.
Trên đỉnh là xà gỗ của nhà cũ, dựng lên cột trụ, có một loại hơi thở của gỗ xưa, làm người rất an tâm.
Phòng ở tạm thời không thể quay về, cô chỉ có thể dọn tới tứ hợp viện, hàng xóm bên cạnh, mỗi nhà mỗi hộ đều nuôi chó, chỉ cần có người đi vào, theo sau sẽ đủ loại tiếng chó sủa, động tĩnh làm dậy cả một khu, an toàn không cần lo lắng.
Chỉ là Hoắc Ngập hình như bị tổn thương rồi…
Lâm Kiều nằm trong ổ chăn, mím môi, có chút tự trách.
Suốt một tuần kế tiếp, Lâm Kiều cũng chưa tìm được cơ hội đi thăm Hoắc Ngập, bên kia trông chừng quá nghiêm, Quan Chí cũng không có cách nào giúp cô.
Cô chỉ có thể thường thường gửi tin nhắn, quan tâm anh có tốt hơn chút nào hay không, thân thể thế nào?
Cô hỏi, mỗi tin nhắn anh cũng đều trả lời, chỉ là vẫn luôn lễ phép, không còn thân cận như trước kia.
Công ty vẫn bận rộn như cũ, sáng sớm đã phải mở họp, Lâm Kiều cầm văn kiện trong tay, trực tiếp đi lên phòng họp trên lầu, vừa đẩy cửa đi vào, đã thấy Hoắc Ngập ngồi bên trong.
Lâm Kiều dừng tại chỗ, anh đang ngồi ở phía trước cách đó không xa, cụp mắt an tĩnh chờ bọn họ đông đủ để mở họp.
Người trong phòng họp không hiểu sao cũng an tĩnh theo, anh thay đổi sang kiểu tóc khác, nhìn thoải mái tươi sáng lưu loát, vốn dĩ cụp mắt đã có chút nhàn nhạt lạnh lùng, hiện tại thoạt nhìn còn có thêm cảm giác người sống chớ gần.
Mọi người đều không biết anh từng bị thương rất nghiêm trọng, chỉ cho rằng sau gáy là do anh không cẩn thận đập vào đâu.
Lâm Kiều ngồi về chỗ, thấy anh xuất viện sớm như vậy, có chút lo lắng.
Tiết Bối đi tới từ phía sau, vỗ nhẹ lên vai, lấy đi laptop trước mặt cô, “Nội dung hôm nay tương đối nhiều, đều thuộc về vấn đề chuyên nghiệp, yêu cầu nhiều kinh nghiệm, khả năng cô sẽ không theo kịp, biên bản ghi chép trong cuộc họp vẫn để tôi làm đi.”
Lâm Kiều nghe vậy gật đầu, “Được.”
Tiết Bối lấy máy tính đi, người cũng đã đến đông đủ, đồng nghiệp từng theo hạng mục bên khu du lịch tất cả đều ở đây, lúc trước đã trì hoãn một đoạn thời gian, mặc dù có bản vẽ, nhưng khi thi công thì vẫn sẽ gặp phải một số vấn đề tương đối khó giải quyết, đều cần phải hỏi Hoắc Ngập.
Cả cuộc họp khẩn trương bận rộn, đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi.
Lâm Kiều theo thói quen định ghi lại trọng điểm ở trên sổ, cho nên mặc dù Tiết Bối có nói như vậy, cô cũng vẫn rất nghiêm túc ghi chép lại.
Chờ đến khi nghỉ ngơi giữa giờ, Hoắc Ngập ngồi nghỉ ngơi trước bàn hội nghị, giơ tay đè đè huyệt thái dương.
Lâm Kiều thấy anh không thoải mái, nhịn không được đến gần hỏi, “Sao anh lại xuất viện sớm như vậy, vết thương thật sự không còn vấn đề gì sao?”
“Không sao rồi, chị không cần lo lắng.” Hoắc Ngập ấn huyệt thái dương, nhắm mắt lại thong thả ung dung nói.
Lâm Kiều thấy anh khách sáo như vậy, cũng không biết phải nói thêm gì, chỉ có thể cầm bút vẽ loạn trên giấy.
Phương Tình Hữu ở bên cạnh quyến rũ đi tới, dựa vào cạnh bàn, đưa tới một ly cà phê, chính mình cũng bưng một ly, “Tiện tay pha giúp anh một ly, anh đổi sang kiểu tóc mới rất đẹp.”
Lâm Kiều nhìn cà phê cô ta đưa tới, “Anh ấy hiện tại không thể uống…”
Hoắc Ngập lại duỗi tay nhận, “Cảm ơn.”
Lâm Kiều nhìn anh nhận cà phê, tư vị trong lòng nói không nên lời.
Phương Tình Hữu lại không thấy ngoài ý muốn, vừa rồi cô ta đã nhận ra hai người bọn họ rất xa cách.
Yêu đương à, chia tay là rất bình thường, đặc biệt là đàn ông như Hoắc Ngập, nào có dễ dàng bắt về tay như vậy, nếu trước kia đã từng chia tay, giờ lại chia tay lần nữa cũng rất bình thường.
Cô ta thuận thế mở miệng hỏi, “Buổi tối anh rảnh chứ, muốn tới liên hoan cùng chúng tôi hay không?”
Hoắc Ngập nâng mắt nhìn về phía cô ta, cười trả lời, “Được thôi, tôi mời mọi người.”
Lâm Kiều nghe được lời này, hơi cắn môi dưới, trong lòng rầu rĩ.
Nửa cuộc họp về sau, cô có chút mất tập trung, trọng điểm cần ghi nhớ cũng loạn vào nhau, chờ quay về trước bàn làm việc, trong đầu vẫn là bộ dáng anh cười với người khác.
Đồng nghiệp nữ trong văn phòng có chút kích động, “Vừa rồi tôi được ngồi bên cạnh anh ấy, tim cũng sắp nhảy ra ngoài, quả nhiên đầu đinh là tiêu chuẩn kiểm nghiệm trai đẹp, hôm nay tôi xem như tin, lúc vừa rồi có nhìn lén, tôi cũng ngượng ngùng đối diện với người ta.”
“Nghe nói về sau anh ấy sẽ thường xuyên tới, An tổng còn đưa văn phòng của mình cho anh ấy.”
“Văn phòng của An tổng?” Nam đồng nghiệp có chút khinh thường, “Không thể nào, hạng mục khu du lịch cũng quan trọng thật đấy, nhưng cũng không cần khoa trương như vậy chứ, An tổng lại phải nịnh nọt thế à.”
“Người ta là bạn của An tổng, gia cảnh giàu có, sao có thể tùy tiện sắp xếp một văn phòng khác, hơn nữa nếu không phải người ta chịu hỗ trợ, có lẽ còn không vui ngồi ở cái văn phòng kia đâu, dù sao một tháng An tổng cũng chả tới được vài lần, còn không bằng để cho Hoắc tiên sinh.”
“Cô đây là thấy sắc nảy lòng tham, trước kia An tổng không tới được vài lần, cô còn bảo mình đau buồn, hiện tại lại thay lòng đổi dạ.”
Lâm Kiều nghe các cô ấy nói như vậy, trong lòng càng lo lắng, anh rõ ràng đã xuất viện sớm, còn chưa tĩnh dưỡng tốt, sao lại trực tiếp tới công tác?
“Lâm Kiều.”
Lâm Kiều quay đầu nhìn lại, là thư ký của An tổng.
“Hoắc tiên sinh muốn biên bản ghi chép của cuộc họp vừa rồi.”
“Hỏi tôi sao?”
“Đúng vậy, Hoắc tiên sinh nói hỏi cô là được.”
Lâm Kiều hơi ngừng, nhìn về phía Tiết Bối ở nơi xa, cô ta cũng đang nhìn về phía bên này, “Vừa rồi nhất thời thay đổi người ghi chép, tôi đi hỏi xem sao.”
“Ừ.” Thư ký Triệu cười gật đầu.
Lâm Kiều đứng dậy đi về phía bên kia, tới trước bàn làm việc của Tiết Bối, nhìn về phía máy tính của cô ta, “Tiết Bối, biên bản cuộc họp cô đã làm xong chưa?”
Tiết Bối có chút khó xử, hiển nhiên dang thấy hoảng, “Vừa rồi tôi quên không lưu lại, giờ thiếu hơn một nửa…”
Lâm Kiều cúi đầu nhìn về phía hồ sơ, còn may cô cũng viết tay nhiều.
Nhưng phần sau cô lại chưa ghi chép kịp.
“Làm sao bây giờ, còn muốn tôi gửi bản này cho cô không?” Tiết Bối mở miệng liền định đùn đẩy trách nhiệm, nói như đang giúp cô, nhưng cũng không giúp được gì.
Lâm Kiều nhấp môi dưới, “Không cần, tự tôi sửa lại vậy”
Cô chỉ có thể để thư ký Triệu đi về trước, dành thời gian nhớ lại cuộc họp vừa rồi, còn nội dung phần sau, cô đành phải chắp vá lung tung bằng ký ức, trong đầu căn bản cũng không nhớ kỹ lắm.
Chờ gửi lên không được bao lâu, thư ký Triệu quả nhiên đã gọi cô lên.
Lâm Kiều vào văn phòng, Hoắc Ngập đang ngồi trước bàn làm việc xem bản vẽ, thấy cô vào cũng không ngẩng đầu.
Lúc anh không cười sẽ có hương vị người sống chớ gần, mặc dù nói chuyện vẫn dịu dàng, nhưng loại cảm giác xấu xa này lại càng rõ ràng, làm người khác có chút không dám tới gần.
Lâm Kiều đứng trước bàn làm việc, anh mới hơi ngẩng đầu, nhìn sổ ghi chép trên bàn, tầm mắt khẽ nâng, nhìn lại đây, “Đây là biên bản chị làm?”
Lâm Kiều có chút khẩn trương, khó có khi thấp thỏm giống như đang làm bài thi, “… Là em tự nhớ.”
Hoắc Ngập cầm cuốn sổ trên bàn, mở ra xem, nói thong thả ung dung, “Làm việc luôn không nghiêm túc như vậy à?”
Lâm Kiều nhìn cuốn sổ trong tay anh, phần sau là đống chữ cô vội vàng bổ sung vào, chữ viết có chút qua loa, loạn hết cả vào nhau, nhìn lướt đúng là không ổn.
“Em xin lỗi, cuộc họp lần này tương đối quan trọng, đồng nghiệp lo lắng kinh nghiệm của em không đủ, không kịp ghi chép, cho nên nhất thời đổi sang cô ấy, nhưng lúc sửa lại, không cẩn thận xóa đi mất một phần…”
“Lại còn nhiều cớ như vậy?” Mi mắt Hoắc Ngập hơi xốc, nâng mắt nhìn sang, “Chị không phải là trợ thủ của tôi à, vì sao lại đổi sang để người khác ghi chép bản hội nghị?”
Lâm Kiều đã không nói được gì.
Hoắc Ngập khép lại notebook, không định xem tiếp, “Người khác muốn đổi, chị đã nghe theo, vậy người khác nói thích tôi, có phải chị cũng sẽ lập tức nhường tôi cho người khác hay không? Chị thích trước nay sẽ không biết đi tranh đoạt à, còn nói thích tôi, tôi thấy chị kiên trì một ngày cũng không được.”
Lâm Kiều hơi chấn động, “… Không phải em không kiên trì.”
Giọng Hoắc Ngập không hiểu sao lại hạ xuống, nhẹ nhàng cười, “Nhưng xem ra học tập lại khá nỗ lực, thích tôi thì lại không nỗ lực chút nào.”
Lông mi Lâm Kiều khẽ run lên, cô cắn môi dưới, tiếng nói nhẹ đến cả mình cũng không nghe thấy, “Không phải như thế…”
Hoắc Ngập không tiếp tục mở miệng nói vấn đề đó, thân mình hơi khom, duỗi tay đưa trả notebook, “Sửa lại một lần nữa cho tôi, cần phải đúng trình tự, nội dung không thể thiếu, tôi mặc kệ chị dùng cách gì, khi tôi hỏi từng phần, tự chị phải trả lời được.”
Lâm Kiều nhận notebook, suốt một buổi chiều đều chạy đi hỏi khắp nơi, đông hỏi tây nghe, mới miễn cưỡng hoàn thành nội dung trọng điểm trong biên bản.
Phương Tình Hữu đang thống kê nhân số đi liên hoan.
Lâm Kiều vừa trở về, đồng nghiệp nữ bên cạnh hỏi: “Lâm Kiều, cô có đi hay không?”
Lâm Kiều nhớ tới lời nói vừa rồi của Hoắc Ngập, khẽ gật đầu, “Có đi.”
Phương Tình Hữu lại mở miệng nói, “Hỏng rồi, trách tôi không nhớ rõ, nhân số đều đã đầy, không được, lần này cứ từng này người thôi đã, lần sau lại sắp xếp.”
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, cười thân thiện mà lại kiên trì, “Thêm tôi nữa đi, tôi còn chưa từng tham gia liên hoan với đồng nghiệp.”
Phương Tình Hữu tạm dừng bước chân, nhìn về phía cô thấy hơi ngoài ý muốn, dường như rất khó xử, “Chỉ là nhân số đã đủ.”
“Vậy nhường vị trí của tôi cho Lâm Kiều đi, còn trẻ thì phải làm quen nhiều với đồng nghiệp.” Ava đi ra từ trong văn phòng, cười nói một câu.
Phương Tình Hữu tạm dừng một hồi, không nói tiếp, nhìn thoáng qua Lâm Kiều, khó có khi lạnh mặt đồng ý, “Vậy được.”
Lâm Kiều không để ý, lễ phép cười, xoay người tiếp tục nghiêm túc làm việc.
Phương Tình Hữu nhân lúc không ai thấy liếc mắt nhìn cô một cái, dẫm lên giày cao gót quyến rũ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.