Là Họa Không Thể Tránh

Chương 97:




Công ty vào thứ hai vô cùng bận rộn, cả ngày Lâm Kiều cũng không có cơ hội để thở, hơn nữa ngày hôm qua không được ngủ ổn, để bây giờ làm cô buồn ngủ không mở được mắt.
Đồng nghiệp nữ bên cạnh thường thường nhìn cô, lén cười trộm.
Lâm Kiều vội vàng che lại miệng ngủ gà ngủ gật, đánh lên tinh thần không cho mình mệt rã rời, cúi đầu nhìn thoáng qua di động, Hoắc Ngập đã gửi tới mấy tin nhắn giọng nói, tuy rằng ngày hôm qua anh rất hung hăng, nhưng hiện tại nhìn thấy anh gửi tin nhắn đến, trong lòng vẫn rất ngọt ngào.
Cô cầm lấy di động đặt bên tai nghe, trong điện thoại truyền ra giọng nói của anh, trầm thấp dễ nghe, “Anh đã đến bệnh viện.”
“Kiểm tra xong, không có vấn đề gì.”
“Em muốn ăn gì, anh mua cho em.”
“Chị, anh muốn đi lên tìm em.”
Lâm Kiều nghe đến câu đó, vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài phòng trà, gọi điện đi.
Điện thoại rất nhanh đã được nhận, bên kia rất yên tĩnh, Lâm Kiều nhớ tới ngày hôm qua mà mặt vẫn còn có chút đỏ, “Anh… Anh đang ở dưới lầu?”
Hoắc Ngập thấp giọng cười đáp một câu, “Ừ, chờ em đã lâu.”
Lâm Kiều có chút ngượng ngùng, “Hôm nay bận quá, em cũng chưa có thời gian nhìn di động.”
Bên kia điện thoại cười khẽ, “Anh biết, em ở nơi nào?”
“Anh muốn lên đây?” Lâm Kiều vội vàng nhìn ra bên ngoài, “Anh đừng để người khác thấy, hạng mục trước kia của anh ở công ty cũng đã sắp xếp ổn rồi đó.”
Bước chân Hoắc Ngập hơi ngừng, nhướng mày cười, “Vậy chị muốn anh tới đâu đây, anh còn mua bánh kem cho em đó?”
Lâm Kiều nhìn lướt qua bên ngoài không thấy có ai, trong phòng trà cũng không có người, cô nghĩ ngợi rồi nhỏ giọng nói, “Anh tới phòng trà đi, em ở chỗ này chờ anh.”
“Được.”
Lâm Kiều treo điện thoại, màn hình một lần nữa trở lại giao diện tin nhắn, cô nhìn thoáng qua thời gian, anh đã chờ ở dưới lầu rất lâu.
Lâm Kiều không hiểu sao lại cảm thấy ngọt như ăn kẹo, nghĩ muốn rót cho anh một ly nước, vừa mới rót xong, Hoắc Ngập đã cầm theo bánh kem đến nơi.
Tầm mắt của Lâm Kiều vừa đối diện với anh đã vội dời đi, “Sao anh còn có thời gian tới đây, không phải ở nước ngoài còn có hạng mục khác sao?”
“Chậm lại mấy ngày không sao cả.” Hoắc Ngập tùy ý buông bánh kem, duỗi tay ôm cô, “Anh chờ dưới lầu rất lâu.”
Vốn dĩ Lâm Kiều không dám ôm anh ở chỗ này, nghe thấy lời này của anh, bỗng chốc mềm lòng, “Em biết, em có rót nước cho anh.”
Hoắc Ngập nhận ly nước, cười đến mặt mày đều cong lên, “Tri kỷ như vậy, còn biết anh khát?”
Lâm Kiều hơi ngượng ngùng nhìn anh, đảo mắt thấy bánh kem đặt bên cạnh, có chút kinh ngạc, “Mua bánh to như vậy à?”
“Sợ em đói, đêm qua cũng chưa kịp ăn gì.” Hoắc Ngập duỗi tay mở hộp bánh, lấy bánh kem đã sớm cắt xong đưa tới.
Đâu chỉ là chưa kịp ăn, căn bản đến thời gian uống miếng nước cũng không có…
Lâm Kiều nhịn không được ngầm liếc anh một cái, thấy bánh kem trang trí đẹp như vậy đã có chút thèm, đã buổi chiều, đúng là đã rất đói.
Cô nhận bánh kem, cầm lấy muỗng xúc ăn một miếng, vào miệng là tan, ăn rất ngon.
Hoắc Ngập chỉ đứng trước mặt cô, nhìn cô ăn.
Lâm Kiều ăn một lúc, nhìn về phía anh, “Anh không ăn sao?”
Hoắc Ngập cười, nhìn cô nhẹ nhàng nói, “Anh nếm thử.” Anh nói xong liền cúi đầu hôn xuống, chậm rãi miêu tả cánh môi cô.
Hô hấp của Lâm Kiều hơi ngừng, theo bản năng mở miệng, anh nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ cánh môi cô, gia tăng thêm nụ hôi, hôn làm đầu cô cũng hơi ngửa ra sau.
Lâm Kiều nghe được tiếng hôn môi của bọn họ, nóng hết cả mặt, sợ anh càng thêm xằng bậy, vội vàng dùng khuỷu tay đẩy anh.
Hoắc Ngập hơi không muốn dừng lại, miễn cưỡng thối lui một chút, thấp giọng nói câu, “Chị thật ngọt.”
Đây cũng không biết là nếm cô, hay là nếm bánh kem.
Lâm Kiều nhấp môi dưới, vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn bánh kem, ngày hôm qua anh chính là như vậy, cứ mở miệng là gọi chị, bây giờ nghe thấy anh gọi như vậy, cũng không dám nghe.
Hoắc Ngập vòng cô lại, cúi đầu nhìn cô ăn bánh kem, “Có mệt không, muốn về nghỉ ngơi sớm hay không?”
Lâm Kiều khẽ lắc đầu, vô cùng ngoan, “Không được đâu, công việc em còn chưa làm xong.”
Hoắc Ngập giơ tay nhẹ nhàng vuốt cuồng thâm dưới mắt cô, có chút đau lòng, “Mang về nhà anh làm cho em.”
“Không cần đâu, trước khi tan tầm em có thể chuẩn bị xong.” Lâm Kiều thấy anh sờ mặt mình, nhịn không được xem xét nhìn anh một cái, “Đều do anh ngày hôm qua…”
Cô cũng có chút nghẹn lời, thật sự nói không nên lời.
Trong mắt Hoắc Ngập cười như không cười, có chút hư, “Ngày hôm qua anh làm gì?”
Lâm Kiều nghe thấy anh nói như vậy, ngực nhảy dựng, ngày hôm qua anh chính là dùng giọng điệu xấu xa như vậy để nói.
Nơi xa có tiếng nói chuyện truyền đến, rõ ràng là đang đi về phía phòng trà.
Lâm Kiều nghe được giọng quen thuộc của đồng nghiệp, cuống quít đẩy anh, hạ giọng nói, “Đồng nghiệp đến, anh đi nhanh.”
Hoắc Ngập cúi đầu nhẹ hôn cô, “Anh chờ em dưới lầu.”
“Ừm.” Thời điểm này Lâm Kiều bị anh hôn, tim khẩn trương đập, hoảng loạn lên tiếng.
Trước khi đồng nghiệp đi vào, Hoắc Ngập đã từ cửa khác rời đi, vừa lúc là trước sau.
Lâm Kiều duỗi tay vuốt ngực, miễn cưỡng hô hấp vững vàng.
Hai đồng nghiệp nữ nói chuyện đi vào, thấy cô chào hỏi, “Sao cô lại ở chỗ này một mình thế?”
“Tôi có đặt bánh kem, vừa mới đến, các cô muốn ăn không?”
Đồng nghiệp nữ đang muốn pha trà, nghe vậy đi lên nhìn, vô cùng vui vẻ, “Bánh kem này rất khó mua, sao cô lại mua được thế?”
“Tôi cũng do trùng hợp mới mua được.” Lâm Kiều mơ hồ trả lời một câu, duỗi tay lấy bánh kem giúp các cô ấy.
Đồng nghiệp nữ phía sau nhanh chóng đã đoán ra là ai đưa tới đây, cười tủm tỉm mở miệng hỏi, “Đêm qua có phải rất vất vả hay không?”
Lâm Kiều không nghe ra được ý tứ càng sâu bên trong, cười gật đầu, “Ngày hôm qua tôi ngủ không được ngon.”
Đồng nghiệp đang bưng bánh kem lại nói trắng ra, “Nhìn bộ dáng này đi, chắc là đã bị lăn lộn mất hết sức?”
Lâm Kiều nghe xong mắt hơi trợn lớn, nhìn ý cười xấu xa của các cô ấy, mới phản ứng lại, “Các cô… Sao lại biết?”
“Sao lại không biết được, tư thế cô đi đường miễn cưỡng bao nhiêu, tôi cũng là người từng trải, liếc mắt một cái đã nhìn ra, nhưng mà… Cho tới bây giờ chưa thấy khoa trương như vậy, không phải là cả đêm không cho cô ngủ chứ?”
Cả người Lâm Kiều đều hoảng hốt, không ngờ đến như vậy cũng có thể nhìn ra…
Các cô ấy đã nhìn ra, vậy người khác không phải cũng có khả năng nhìn ra sao?
Lâm Kiều nghĩ đến đây cũng có chút đứng ngồi không yên, nhưng cũng may cách lúc tan tầm không còn bao nhiêu thời gian, cô xử lý xong hết công việc, thời gian cũng không còn nhiều lắm, vội vàng cầm lấy túi, vội vã xuống lầu.
Hoắc Ngập thấy cô vội vội vàng vàng chạy tới, cúi người mở cửa cho cô, “Làm sao thế, chạy vội như vậy?”
Lâm Kiều chạy đến nỗi thở hồng hộc, vừa nhìn thấy anh, liền nhịn không được cầm túi ném anh, “Đều tại anh, các cô ấy nói tư thế đi đường của em kỳ quái, cũng đã nhìn ra!”
Hoắc Ngập nhận lấy túi của cô, nghe xong bỗng bật cười, “Nhìn ra thì có làm sao?”
Da mặt Lâm Kiều mỏng, ngày thường đã không chịu nổi lời anh nói, hơn nữa ngày hôm qua anh còn quá phận, vốn dĩ chưa trải qua bao giờ, hiện tại còn bị người khác nhìn ra, mắt cũng có chút đỏ bừng.
Hoắc Ngập càng cười quá mức, duỗi tay sờ má cô, “Đừng sợ, chúng ta làm lần đầu tiên, em còn chưa quen, về sau chúng ta làm nhiều, người khác có nói, em cũng sẽ không còn ngại.”
Cả khuôn mặt Lâm Kiều đỏ bừng, căn bản không muốn nghe, “Anh đừng nói nữa.”
Hoắc Ngập nghe vậy bật cười, cũng không nói nữa, cứ như vậy mà trực tiếp nhìn cô.
Anh nhìn như vậy còn không bằng cứ nói thêm mấy câu, làm cô nhịn không được đi chắn tầm mắt của anh, “Đừng nhìn em nữa.”
Hoắc Ngập bị cô che lại đôi mắt, khóe môi cong lên, nở nụ cười, “Chị, vừa không cho anh nói chuyện, còn không cho nhìn em, anh làm sao chịu được?”
Lâm Kiều nhìn anh ở trước mặt mình cười, mặc dù che lại mắt, cũng vẫn đẹp làm tim người đập gia tốc, thân mật như vậy qua đi, đến tiếng anh cười nghe vào trong tai cũng vô cùng mê hoặc người, như nam yêu tinh vậy, thật sự cảm giác từ trong ra ngoài đều sắp bị anh ép khô.
Giọng của Lâm Kiều nhỏ đến vô lực, “Anh đừng nhìn chằm chằm em.”
Hoắc Ngập bắt lấy tay cô, hôn xuống lòng bàn tay cô một cái, “Hôm nay đến nhà anh, anh làm đồ ngon cho em ăn.”
Lâm Kiều cảm giác được cánh môi mềm ấm của anh, vội vàng rút tay về nhấn mạnh, “Em muốn về nhà ngủ.”
Hoắc Ngập cười lên tiếng, “Ngủ ở nhà anh không phải cũng như nhau sao, yên tâm, hôm nay cho em nghỉ ngơi thật tốt.”
Lâm Kiều nghe anh nhấn mạnh hôm nay, nhịn không được nghĩ, vậy ngày mai thì sao, ngày kia nữa, sẽ không phải chỉ cho nghỉ ngơi mỗi hôm nay thôi chứ?
Khi tới nhà Hoắc Ngập, anh trực tiếp đi vào phòng bếp.
Lâm Kiều bế Bánh Trôi lên, nằm xuống trên sô pha, di động trong túi lại vang lên.
Cô lấy di động ra, phát hiện là một dãy số xa lạ, có chút khó hiểu mà nhận, “Ai vậy.”
“Chị Lâm Kiều, em là Thừa Tư.”
Lâm Kiều có chút khó hiểu, “Thừa Tư? Có chuyện gì sao?”
Giọng nói của Đỗ Thừa Tư có chút yếu đi, “Bây giờ chị có thời gian nghe điện thoại không? Xin lỗi chị, em thật sự không biết phải gọi cho ai cả.”
Lâm Kiều có chút sửng sốt, chậm rãi ngồi dậy, “Có, em làm sao vậy?”
Giọng của Đỗ Thừa Tư rất uể oải, “Em cãi nhau với người nhà bị đuổi ra ngoài, ở chỗ này lại không có bạn bè, thật sự rất muốn nói chuyện với người khác, thật ra em vừa quay về không lâu, quen biết duy nhất chỉ có mình chị Lâm Kiều, cũng chỉ tin tưởng chị.” Cậu ta nói, bỗng nhiên lại nghĩ tới gì đó, “Đúng rồi, em gọi điện thoại cho chị như vậy có phải không tốt lắm hay không, bạn trai chị có để ý không, nếu như để ý, em sẽ ngắt máy, không thể làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.