Lâm Kiều nghe vậy có chút lo lắng, mở miệng an ủi cảm xúc của cậu ta, “Anh ấy sẽ không để ý, em không cần lo lắng, Thừa Tư, sao em lại cãi nhau với dì?”
Hoắc Ngập cầm kẹo bông gòn đi tới, vừa đến gần đã nghe thấy tên của Đỗ Thừa Tư, bước chân hơi ngừng, trên mặt không có quá nhiều thay đổi, lột vỏ giấy kẹo bông gòn ra, “Là ai?”
Lâm Kiều nghe vậy che di động lại, nhẹ giọng nói, “Là Thừa Tư, cậu ấy bị dì Trương đuổi ra ngoài.”
Đỗ Thừa Tư nghe thấy giọng của Hoắc Ngập, ở đầu kia điện thoại hỏi, “Là bạn trai chị hỏi tới sao? Có phải anh ấy để ý hay không, nếu để ý thì thôi vậy, em ở một mình cũng không sao hết.”
Lâm Kiều nghe được lời này có chút lo lắng, đang muốn mở miệng, Hoắc Ngập đã mở miệng trước, “Nếu không có chỗ đi, vậy tới đây đi, ăn cơm trước rồi nói.”
Vẫn là anh ấy suy nghĩ chu đáo, Lâm Kiều nghe vậy vội vàng gật đầu, “Em tới đây ăn cơm cùng anh chị, vừa lúc cũng đến giờ cơm.”
Đỗ Thừa Tư có vẻ cũng không ngờ tới, im lặng rất lâu mới lên tiếng.
Lâm Kiều nói địa chỉ cho cậu ta, tắt điện thoại.
Hoắc Ngập đưa kẹo bông gòn tới bên miệng cô, hoàn toàn không có ý muốn hỏi thêm gì về Đỗ Thừa Tư, “Hôm nay vừa mua, đồ ăn một lát nữa mới xong được, em ăn trước lót bụng.”
Lâm Kiều lấy kẹo bông gòn tới cắn một miếng, nhớ về lúc cấp ba, anh thường xuyên mua kẹo cho cô ăn, trong lòng ngọt giống như ngâm đường, “Hôm nay anh mua thật nhiều đồ.”
Hoắc Ngập duỗi tay lau đi vụn kẹo dính trên khóe miệng cô, “Đều là chuẩn bị cho chị, dù sao về sau cũng phải ở nơi này.”
Lâm Kiều ăn kẹo bông gòn không nói gì, lần này không thể nhả ra, nếu không chắc chắn ăn không tiêu.
Cô ăn kẹo bông gòn, đột nhiên nghĩ đến gì đó, đứng dậy đi vài bước nhìn về phía Hoắc Ngập, “Giờ em đi đường có còn kỳ quái nữa không?”
Hoắc Ngập nghiền ngẫm cười, “Có người tới, em không đi đường là được.”
Lâm Kiều nhịn không được dùng sức cắn một miếng kẹo bông gòn, vô cùng u oán mà liếc nhìn anh một cái.
Khi Đỗ Thừa Tư đến, đồ ăn cũng đã làm xong, Hoắc Ngập mở cửa để cậu ta đi vào, cười nói, “Tới vừa lúc, vào ngồi đi.”
“Cảm ơn anh nhé.” Đỗ Thừa Tư cũng không hề khách khí, đi theo Hoắc Ngập vào nhà ăn, nhìn về phía Lâm Kiều quen thuộc chào hỏi, “Chị Lâm Kiều.”
Lâm Kiều vẫy tay về phía cậu ta, “Em mau ngồi xuống đi.”
Đỗ Thừa Tư ngồi xuống trước bàn ăn, thấy một bàn thức ăn phong phú bỗng có chút kinh hỉ, “Đây đều do chị làm sao? Thật là lợi hại.”
Lâm Kiều nghe thấy có chút ngượng ngùng, cô nhìn về phía Hoắc Ngập ngồi bên cạnh, “Đều là anh ấy làm.”
Đỗ Thừa Tư nghe vậy có vẻ thấy ngoài ý muốn, “Hóa ra anh Hoắc Ngập cũng biết nấu cơm, em còn tưởng rằng anh là người trước nay sẽ không vào phòng bếp.”
“Đối với người khác sẽ không có kiên nhẫn vào phòng bếp, nhưng đối với người mình thích thì sẽ không như vậy.” Hoắc Ngập không chút để ý trả lời một câu.
Lâm Kiều cắn đũa, có chút nóng mặt.
Đỗ Thừa Tư không nói tiếp, nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, “Thật ra hôm nay hẳn nên để em xuống bếp, lại không làm gì hết, cũng có chút ngại.”
Lâm Kiều tách đề tài ra, “Em cũng biết nấu cơm?”
“Trước kia ở bên ngoài học tập, đều do một mình em nấu cơm, tay nghề nấu của em khá tốt, bạn học đều vô cùng thích, chị thích ăn món gì, lần sau có thể làm cho chị nếm thử.”
Hoắc Ngập gắp đồ ăn đặt vào trong bát cô, “Chị, ăn nhiều một chút.”
Lâm Kiều thấy anh gắp nhiều như vậy, sắp đầy cả bát cơm, cũng không cẩn thận nghe Đỗ Thừa Tư nói cái gì, vội vàng mở miệng, “Nhiều quá rồi, em ăn không hết được đâu.”
Đỗ Thừa Tư nghe thấy Hoắc Ngập gọi chị, tạm dừng, nhìn anh không nói gì.
Lâm Kiều có chút ngượng ngùng, vội vàng tách đề tài, tìm câu hỏi, “Sao dì Trương lại tức giận như vậy?”
Đỗ Thừa Tư mở miệng nói thẳng ra, “Bởi vì em thích một cô gái, mẹ em cảm thấy còn có nhiều cô gái khác giống như vậy, có thể chọn một người khác, nhưng em chỉ thích cô ấy, em không muốn từ bỏ.”
Hoắc Ngập nâng mắt nhìn về phía cậu ta, vẻ mặt nhạt nhẽo.
Lâm Kiều không biết nên nói như thế nào, loại chuyện này thật đúng là khó nói, đặc biệt là nếu cô gái kia không thích, đương nhiên cũng không thể ép buộc.
“Vậy em vẫn nên nói rõ với dì Trương đi, ngày thường dì ấy cũng thường xuyên nhắc mãi về em, em rất lâu mới quay về, lẽ ra không nên cãi nhau mới đúng, lát nữa quay về bình tĩnh nói chuyện, cùng nhau nói rõ hẳn sẽ không có vấn đề.”
Đỗ Thừa Tư nhìn cô cười, “Em biết, nhưng chuyện này, trước nay em đều muốn tự mình làm chủ, bà ấy không thể can thiệp quá nhiều.”
Lâm Kiều nghe vậy khẽ gật đầu.
Không biết sao lại thế này, trên bàn cơm bỗng lặng im, chỉ có Bánh Trôi chuyển động bên chân cô, thỉnh thoảng “Meo” một tiếng, có vẻ làm không khí càng thêm trầm.
Lâm Kiều cúi đầu nhìn nó, Bánh Trôi hiển nhiên càng thèm, “Meo ~”
Hoắc Ngập nhìn về phía cô, “Vừa cho ăn, không đòi được từ anh, lại tới tìm em, đừng quan tâm nó, em ăn nhiều một ít, hôm qua vất vả như vậy.”
Tay Đỗ Thừa Tư đang cầm đũa rõ ràng dừng.
Sắc mặt Lâm Kiều đỏ au, đương nhiên nghe ra ý trong lời nói của anh, cũng may người khác cũng không biết, cô cúi đầu tiếp tục nghiêm túc ăn cơm.
Hoắc Ngập lại mở miệng thong thả ung dung hỏi một câu, “Hôn lễ em thích trang trí như thế nào?”
Đỗ Thừa Tư không nói gì.
Lâm Kiều có chút thẹn thùng, càng ngại khi làm trò trước mặt người khác nói này đó, cô nhìn về phía anh, nhẹ giọng nói, “Chúng ta nói sau.”
Hoắc Ngập nở nụ cười, “Được.”
Xong một bữa cơm, Hoắc Ngập rất thân thiện với Đỗ Thừa Tư, vẫn luôn nhắc cậu ta ăn nhiều, chỉ là có vẻ Đỗ Thừa Tư không có tâm trạng ăn uống gì, ăn cũng không được bao nhiêu.
Chờ khi ăn cơm xong, Lâm Kiều cũng không dám đứng dậy đi tiễn, sợ tư thế đi đường không đúng, bị nhìn ra.
Hoắc Ngập đứng dậy cùng Đỗ Thừa Tư đi ra ngoài, “Anh tiễn cậu ấy, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, mấy thứ này để anh về dọn là được.”
“Ừm.” Lâm Kiều rất ngoan mà đồng ý, ngồi tại chỗ không động đậy, “Thừa Tư, em quay về nói rõ với dì Trương, dì ấy sẽ hiểu cho em thôi.”
Đỗ Thừa Tư thấy Lâm Kiều không có ý muốn tiễn cậu ta, cũng không cưỡng cầu, như cũ cười nói, “Nếu em không vui, còn có thể đến tìm chị nói chuyện được không, em ở chỗ này cũng không có bạn bè, rất cô đơn.”
Lâm Kiều nghe vậy vội vàng gật đầu, “Không thành vấn đề, lúc nào em cũng có thể tới tìm anh chị.”
Đỗ Thừa Tư nhẹ cười, xoay người đi ra ngoài cùng Hoắc Ngập, ra khỏi thang máy ra tới ngoài, giọng điệu thay đổi, có chút đông cứng, “Không cần tiễn, tôi tự mình về.”
“Vậy được, nhớ phải tới tham gia hôn lễ của chúng tôi.”
Đỗ Thừa Tư nhìn về phía anh, “Hiện tại anh cũng chưa kết hôn với chị Lâm Kiều, tôi vẫn còn cơ hội, cho dù hai người có kết hôn thì thế nào, tôi vẫn còn là em trai hàng xóm nhà chị ấy, sẽ không thay đổi, anh cũng không ngăn cản được tôi xuất hiện ở bên người chị ấy.”
Hoắc Ngập nhàn nhạt cười một tiếng, giống như không thèm để ý, “Từ cấp ba tôi đã bắt đầu gọi cô ấy là chị, cậu có gọi thêm thì cũng không làm nên chuyện gì, gọi càng nhiều, chỉ làm cô ấy càng thêm nhớ tới tôi.”
Đỗ Thừa Tư là người thông minh, nhanh chóng nhớ tới trước kia khi cậu ta gọi cô là chị, đúng là cô đã sửng sốt một chút.
Hoắc Ngập còn có chút cảm khái, “Chúng tôi đã ở bên nhau từ cấp ba, kết hôn hay không thật ra cũng không khác nhau là bao, nếu không phải cậu xuất hiện, tôi cũng không biết là cô ấy đã muốn kết hôn với tôi, tôi vô cùng cảm kích cậu, rượu mừng cậu nhất định phải tới uống.”
Sắc mặt Đỗ Thừa Tư không quá đẹp, hoàn toàn nói không nên lời, nét thân thiện trên mặt cũng không còn duy trì được.
Hoắc Ngập nhìn về phía cậu ta, cười vô cùng dịu dàng, “Nếu cậu không tin, có thể thử thổ lộ với cô ấy, xem cô ấy chọn cậu, hay là chọn tôi.”
…
Đỗ Thừa Tư đứng dưới lầu một lát, ngẩng đầu nhìn về phía đèn sáng trên đường, nhưng thứ đó lại không thuộc về cậu ta.
Cậu ta lúc ấy mơ màng hồ đồ, luôn vô cảm đối với sự vật xung quanh, chỉ nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô, là ở cửa hàng tiện lợi, cô ấy mặc váy trắng, nhìn rất thoải mái sạch sẽ, như một học sinh vừa đi ra từ trong trường, nhìn có vẻ nhỏ hơn cậu ta rất nhiều.
Cậu ta không mang đủ tiền, đang chuẩn bị từ bỏ, bên cạnh liền vươn tới một bàn tay trắng nõn, chủ động đặt tiền cậu ta còn thiếu lên trên bàn.
Trong tay cô ấy cầm hộp kẹo, cả người đều ngọt ngào, “Tôi cho cậu mượn.”
Nói là mượn, thật ra lại là tặng.
Tiền không nhiều lắm, cậu ta cũng không để ý, chỉ lơ đãng nhớ kỹ bộ dáng của cô.
Về sau cô ấy lại dọn tới bên cạnh, chủ nhà bên cạnh nói cô ấy từ nhỏ đã không có người nhà, muốn nhà bọn họ giúp đỡ chăm sóc nhiều hơn.
Một cô gái dọn đồ chạy lên chạy xuống, rõ ràng mệt như vậy, nhưng lại rất thanh thoát.
Cậu ta ra khỏi cửa, đi qua lại mấy lần, cô ấy cũng không có ý nhờ cậu ta tới hỗ trợ, thậm chí còn không liếc nhìn cậu ta một cái, cũng không hề nhớ tới việc đã từng gặp cậu ta.
Tựa như cậu ta chỉ là một người khách qua đường bình thường.
Lúc ấy cậu ta rất kiêu ngạo, cũng có kiêu ngạo của kẻ thông minh, thấy cô không nhớ ra mình, nên cũng không định đặt trong lòng.
Sau này cậu ta quay về, cô vẫn là hàng xóm nhà bên, vẫn như cũ không hề thay đổi.
Cậu ta thấy cô đi lên lầu, vốn dĩ định mở cửa đi vào, nhưng khi lấy chìa khóa ra, lại bỗng yên lặng thu về, kéo hành lý đi đến phía bên cô, nói với cô câu đầu tiên từ khi gặp nhau đến nay.
Đỗ Thừa Tư nghĩ một lúc, vẫn lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Lâm Kiều thấy Đỗ Thừa Tư gọi điện thoại tới, có chút khó hiểu, cô nhận máy “Làm sao vậy Thừa Tư?”
Bên kia lặng im một lát, Đỗ Thừa Tư mới mở miệng nói chuyện, “Lâm Kiều, chị thật sự sẽ kết hôn sao?”
Lâm Kiều hơi ngừng, có chút sửng sốt.
“Chị không tính đến việc thử nhìn sang người khác sao, chị còn trẻ như vậy, không muốn suy nghĩ lại sao?”
Lâm Kiều nghe đến đó, mới tính hiểu được, hóa ra cậu ta cũng không coi cô là chị gái hàng xóm.
Cô châm chước tìm lời, nghiêm túc nói: “Thừa Tư, chị đã mất rất nhiều thời gian, mới biết được anh ấy là người duy nhất chị muốn kết hôn.”
Đỗ Thừa Tư im lặng, trong mắt giống như có chút ướŧ áŧ, cậu ta cười nói, “Do tôi đến muộn, nhưng cũng chúc chị hạnh phúc, còn nữa…” Cậu ta hơi ngẩng đầu, qua thật lâu mới nói một câu, “Không được quên tôi.”
Lâm Kiều nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của cậu ta, hơi dừng, một lát sau trong điện thoại truyền đến tiếng cắt đứt.
Cô nhìn màn hình đen đi, giật mình thật lâu.
Nói như vậy, Hoắc Ngập cũng đã từng nói, lúc ấy anh đã mang tâm trạng gì, có phải cũng khó chịu như vậy hay không?