Bình Nhi sợ hãi trước hành động bất ngờ của Lý Lập Thành, cô la toáng lên, tay vòng qua cổ hắn vì sợ bị ngã xuống.
"Lý Lập Thành, đừng giận nữa mà!"
Cơ thể cô nhẹ tênh trong vòng tay hắn, Lý Lập Thành phớt lờ sự kêu gào của Bình Nhi, hắn vung tay ném mạnh cô xuống giường. Bình Nhi đàn hồi cùng chiếc nệm, mắt cũng hoa cả lên. Lúc cô bình tĩnh lại, trên người Lý Lập Thành chỉ còn đúng một món, hắn cao to, khỏe mạnh, mặc dù đã thấy hết những thứ cần thấy, Bình Nhi vẫn đỏ mặt khi nhìn hắn trong hiện trạng thế này, gân trên tay đều nổi lên chả trách Bình Nhi nặng hơn năm mươi cân mà hắn ném cô dễ dàng như một cục bông.
Lý Lập Thành giọng khàn đi: "Anh đâu có giận em."
Dứt lời hắn đè vào môi cô hôn ngấu nghiến, không để cô phản kháng được một chút nào.
"Nói anh biết, em còn nhớ người yêu cũ không?"
Bình Nhi vừa được hắn buông ra, thở gấp, nói không ra hơi: "Không có, anh bình tĩnh đi mà."
Nghe Bình Nhi nói, hắn giật khóe miệng một cái, ánh mắt thâm sâu, Lý Lập Thành với tay mở tủ đầu giường lấy ra một gói nhỏ, nghiêng người đầy ẩn ý,...
Sau khi kết thúc, cổ họng Bình Nhi khô đến mức khó chịu, cô nghĩ thứ mạnh mẽ nhất của Lý Lập Thành không phải cơ bụng mà là cơ thắt lưng. Thứ đó dài mà lại to, Bình Nhi cảm thấy vừa sợ hãi vừa thoải mái. Lúc đầu Lý Lập Thành rất mạnh bạo, không chút lưu tình cướp đoạt cô, giữa chừng lại đổi chổ, hắn không buông hai tay đặt trên đùi cô cho đến khi cơ thể Bình Nhi đỏ bừng và ẩm ướt trên người hắn. Bình Nhi mệt mỏi, chân run lên, cô nhắm mắt ngủ không cần biết chuyện gì tiếp theo nữa.
Đến lúc Bình Nhi mở mắt ra, cô đã được mặc quần áo ngay ngắn, cả người sạch sẽ. Bình Nhi mắt lờ mờ ra khỏi phòng tìm kiếm hình bóng Lý Lập Thành. Căn phòng yên tĩnh, hắn đã thay đồ và đang ngồi trên sofa đọc tài liệu, nghe tiếng dép lê của cô, hắn quay đầu lại: "Em dậy rồi thì mình ăn cơm đi. Anh đói rồi."
Trên bàn là những món ăn còn bốc khói, có vẻ vừa nấu xong, đều là những món bổ dưỡng. Bình Nhi ngồi vào bàn ăn một miếng cá hấp, cô kêu lên: "Wow, ngon quá, lâu lắm rồi em mới được ăn cá đó", cá rất tươi và ngọt, còn một bát canh nấm bào ngư, gà hầm củ sen. Mắt Bình Nhi không khỏi lấp lánh khi nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, Lý Lập Thành đặt tài liệu xuống bàn đi tới, hắn vỗ vỗ khuôn mặt hồng hào sau khi thức của cô: "Sao em không cảm ơn?"
Bình Nhi khó hiểu: "Cảm ơn?"
"Cảm ơn vì anh đã nấu cơm cho em và giúp em!"
Bình Nhi thấy hợp lí: "Ồ, vậy em cảm ơn anh vì bữa ăn nhá", suy nghĩ một lúc lại hỏi "Mà anh giúp em cái gì?"
Giọng điệu Lý Lập Thành không vội vã nhìn cô từ tốn nói: "Giúp em giải tỏa sau một tuần làm việc mệt mỏi."
Bình Nhi đỏ mặt, cảm thấy hối hận vì đã nói cảm ơn hắn: "Sếp Lý à, anh lừa em."
Lý Lập Thành đút cho cô một miếng cá, cười nói: "Anh lừa em? Chỗ nào?"
Bình Nhi dần nhìn thấy được những khía cạnh khác của Lý Lập Thành, thoáng chốc trong đầu cô có một suy nghĩ, nếu như cô có một người chồng như hắn cũng thật tốt, mối quan hệ này Bình Nhi không chắc chắn và cũng không biết đi được đến đâu. Lý Lập Thành và cô vốn dĩ không nên nảy sinh bất cứ quan hệ nào, thế nhưng hiện tại mọi chuyện đã quá muộn để thay đổi.