Lý Lập Thành nhìn cô gái nhỏ trước mặt vừa giận dỗi vừa ăn trông rất đáng yêu, hắn nhìn thấu trái tim Bình Nhi, lúc tức giận một chút cũng không muốn nói chuyện với hắn. Sau khi ăn, bụng cô được lấp đầy bởi những món yêu thích, vị giác được thỏa mãn tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này, Lý Lập Thành khẽ nói: "Nếu là người khác, anh sẽ không cho cơ hội để xin lỗi và giải thích đâu."
Bình Nhi lầm bầm, không biết nên nói hắn quá tự phụ hay là thích sống đạo lý giáo huấn người khác nữa. Lý Lập Thành nhìn cô chằm chằm: "Anh biết em chỉ là sơ suất nhất thời thôi, từ nay về sau tuyệt đối cẩn trọng lời nói."
Hắn vừa nói vừa múc một bát canh khác để vào tay cô. Bình Nhi thở dài, mắt cụp xuống: "Em biết em sai nhưng mà thái độ của anh... Em cảm thấy tổn thương."
Lý Lập Thành dừng lại một chút: "Bởi vì thái độ của anh ở công ty hay quan hệ của chúng ta?"
Bình Nhi tránh né ánh mắt hắn, cố ý phớt lờ ý tứ sâu xa trong lời nói: "Anh khó chịu với em."
Lý Lập Thành cau mày: "Anh khó chịu với em? Chỉ vì một câu nói không rõ ràng của em mà chỉ xíu nữa toàn bộ khách hàng đặc biệt về tay phòng kinh doanh khác, nếu anh không xử lý kịp..."
"Keng", Lý Lập Thành chưa dứt câu, Bình Nhi ném cái thìa xuống sàn, lông mày nhíu lại, mắt rưng rưng. Nhìn thấy cô như vậy hắn lập tức im miệng, không nói gì nữa. Bình Nhi đứng lên thu dọn đồ ăn trên bàn, không nhìn tới Lý Lập Thành.
Giọng hắn ôn nhu: "Thôi nào, anh sai rồi, là anh sai, anh không nên quát em. Cục cưng à, đừng khóc!"
Lý Lập Thành nắm lấy tay cô, bàn tay to lớn cầm lấy bàn tay nhỏ chỉ bằng một nửa tay hắn, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay trắng nõn nà như ngọc.
"Nếu anh ở công ty đối xử thiên vị với em, làm sao nhân viên khác phục anh được."
Lý Lập Thành véo má cô kéo sang hai bên, Bình Nhi hất tay hắn ra nói: "Đi rửa bát đi!"
Sau khi Lý Lập Thành thu dọn bàn ăn xong Bình Nhi cũng đã tắm rửa sạch sẽ. Cả hai cùng nhau xem phim, Bình Nhi buồn ngủ và cảm thấy lười biếng, phim đã hết rồi nhưng cô vẫn còn nằm trên sofa.
Bình Nhi nhắm mắt giọng chậm rãi: "Hết phim rồi anh về đi."
Lý Lập Thành có chút do dự, không muốn rời khỏi, Bình Nhi đứng lên, xỏ chân vào dôi dép lông mềm mịn đi lấy áo khoác cho hắn. Lý Lập Thành nắm tay cô ôm lại, cơ thể hắn ôm trọn lấy Bình Nhi như một con mèo nhỏ.
"Chút nữa anh về."
Bình Nhi cao chưa đến vai Lý Lập Thành, cằm hắn đặt ngay trên đầu cô, mặt cô vùi vào lồng ngực rắn chắc đầy ấm áp của hắn. Trong khoảnh khắc, cả hai đều không muốn buông đối phương ra.
"Hôn một chút cũng được!" – Bình Nhi nói nhỏ dến mức như tiếng thì thầm, suýt nữa không nghe rõ.
Lý Lập Thành giữ lấy eo, hôn lên mái tóc, rồi xuống trán, mũi và cuối cùng đến môi cô. Bình Nhi nhắm mắt, ngẩng cao mặt, chiếc cổ mềm mại trắng sáng, các ngón chân cũng kiễng lên. Sự ngoan ngoãn và hương thơm của Bình Nhi luôn làm Lý Lập Thành bị cuốn hút, người hắn nóng lên không kiểm soát. Hắn ôm chặt cô hơn, đôi chân thon thẳng tấp sát vào người hắn, chạm nhẹ vào nơi đang nhô cao, hai tay Bình Nhi vòng qua cổ Lý Lập Thành, ôm chặt. Lý Lập Thành bế cô đặt lên bàn, mặt trở nên nham hiểm.
"Độ cao này là vừa."
"Cạch" – Bình Nhi với tay tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.