Bình Nhi xoa xoa vị trí vừa cắn, thái độ hơi hối lỗi vì hành động vừa rồi, cô chủ động tường thuật lại sự việc vừa xảy ra cho Lý Lập Thành, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô mân mê, lắng nghe nguyên nhân của cuộc ẩu đả. Khi kết thúc câu chuyện, Bình Nhi ngước nhìn hắn: "Nếu em thật sự đánh Trình Hải Yến thì sao?"
"Chả sao cả." – Hắn thản nhiên đáp.
Mặc cho cô làm loạn, từ bao giờ Lý Lập Thành đã nuông chiều cô đến mức hư người. Lời nói không hề giống tính cách nghiêm khắc thường ngày. Một thứ tình cảm trào dâng trong lòng, Bình Nhi choàng tay ôm lấy cổ hắn. Hai người ôm nhau im lặng một lúc lâu, cô có thể cảm nhận được mùi khói thuốc nhàn nhạt từ chiếc áo sơ mi hoà với mùi hương nước hoa rất dễ chịu. Ngón tay cô di chuyển dọc trên cổ, chạm vào yết hầu, cô nói: "Sếp Lý, khi nào chúng ta chia tay?"
Lý Lập Thành nhéo eo cô, đột ngột nhấc bổng lên, hai chân Bình Nhi quấn lấy nửa người trên của hắn, giọng trầm ấm bên tai cô: "Không chia tay, không bao giờ!". Hắn ném cô lên giường, hôn đến ngạt thở, sau đó cuồng nhiệt cả đêm...
Buổi sáng, Lý Lập Thành dậy sớm, hắn xuống bếp nấu mấy món Bình Nhi yêu thích, làm một bữa tiệc nho nhỏ chia tay năm cũ. Kỹ năng nấu ăn của hắn không quá tệ nhưng cũng không tốt, gần đây cứ hễ có thời gian rảnh rỗi hắn lại lên mạng học nấu một số món đơn giản. Có lần Thiệu Duy bắt gặp hắn đang xem một video hướng dẫn nấu món canh cá nấu chua, hắn vội vàng tắt, miệng lầm bầm: "Dạo này xem tin tức cũng có quảng cáo nhỉ, thật phiền phức."
Lý Lập Thành đương nhiên không phải kiểu người hạ mình làm những việc vô ích. Hắn là một tổng giám đốc có tên tuổi trong ngành, kim chỉ nam trong công việc là số tiền trong tài khoản phải tăng gấp đôi so với công sức bỏ ra. Bình Nhi ăn đồ hắn nấu ngon lành, tấm tắc khen ngợi: "Ngon lắm ông chủ Lý."
Hắn mỉm cười: "Ăn nhiều vào, ăn nhiều mới ngon được."
Bình Nhi gật gù, ăn lấy ăn để, đã lâu lắm rồi mới được ăn cơm nhà, một ngày cuối năm đầy ấm áp, nghĩ ngợi một lúc cô tròn mắt hỏi hắn: "Cái gì ngon?" Và chỉ nhận lại được một ánh nhìn đầy tà mị của Lý Lập Thành. Bình Nhi quay về nhà ăn tết cùng bố, trước khi về cô thấy hắn mang theo một chồng tài liệu, trong lòng có chút thương cảm, ai nói chức vụ cao thì an nhàn, thậm chí ngày nghỉ, thời gian dành cho gia đình người thân cũng không có.
——
Bình Nhi về nhà, thấy một chiếc xe hơi lạ đậu trước cửa, trong phòng khách đặt một đoá hồng cỡ lớn, trong lòng liền có dự cảm không lành, quả nhiên, Trương Gia Ngôn xắn hai tay áo sơ mi đang cặm cụi phụ giúp bố cô làm đồ ăn. Cả hai trò chuyện rất vui vẻ, đôi tay Bình Nhi trở nên vô lực, buông giỏ quà trong tay làm nó lăn ra sàn. Nghe tiếng động hai người đàn ông quay lại.
"Ôi, con gái về rồi à!" – Ba cô vui mừng chào đón.
"Em về rồi à, ngồi đi, anh với ba mới nấu mấy món em thích này." – Trương Gia Ngôn tỏ thái độ như kiểu đã quen thân từ lâu, ngũ quan của Bình Nhi nhăn lại hết cỡ khi nghe anh xưng hô từ "Ba".
"Sao anh lại ở đây?"
Ba cô vuốt lưng, chậm rãi nói: "Thôi nào con gái, yêu nhau giận hờn là chuyện bình thường. Tiểu Trương đã đến tận nhà mình rồi còn gì."
Bình Nhi hô hấp bất ổn, ba cô quả thực muốn gả cô đi càng nhanh càng tốt mà. Lần trước Lý Lập Thành đến nhà ông cũng thân thiện nhiệt tình y như vậy. Ai xưng là bạn trai Bình Nhi ông đều hết mình tiếp đãi.