Bình Nhi như phát điên, Trương Gia ngôn đẩy cô vào ghế ngồi, gắp đồ ăn vào bát cô như thể là một người bạn trai thật sự. Ba cô cảm thấy rất vui vẻ, câu nào ra khỏi miệng cũng mượt mà đẩy thuyền:
"Tiểu Trương thật sự rất tốt, hiền lành ngoan ngoãn, còn biết nấu ăn, không như cái cậu Lý... Lý gì đó, mặt lạnh như tiền."
Trương Gia Ngôn cười tươi, hai mắt cong lên: "Dạ, chỉ cần là Bình Nhi muốn, dù là lên núi đao hay xuống chảo dầu đều được."
Bình Nhi tay chân run rẩy, đầu óc choáng váng, sự thật này một chút cũng không chấp nhận được, cô tự cấu nhẹ tay mình để xem đây là hiện thực hay giấc mơ, cô ngớ cả người miệng cũng đơ cứng: "Ba... Con... Anh ta..."
Trương Gia Ngôn vội đút một miếng thịt lớn vào miệng cô, quay sang nói chặn trước: "Chắc Bình Nhi vẫn còn giận con. Không sao ba đừng lo lắng."
Bình Nhi không chịu được nữa, đập mạnh tay xuống bàn khiến ba cô giật mình, cô không kiêng nể mà túm lấy cổ áo Trương Gia Ngôn lôi ra sân, ba cô cứ ngỡ chuyện cãi nhau thường tình cả đôi trẻ nên cũng không truy cứu. Trương Gia Ngôn hai tay đút túi, phong nhã nhìn cô.
Bình Nhi gằn từng chữ: "Anh Trương, ngoại trừ làm đối tác với đơn vị tôi đang công tác, thì tôi với anh không có mối quan hệ riêng tư nào hết."
"Nhưng với Louis thì có." – Trương Gia Ngôn nhấn mạnh thanh âm trong câu nói. Bình Nhi phút chốc đứng hình, không biết phản ứng thế nào.
"Tôi... Tôi... Anh thừa biết tôi có mối quan hệ với anh ấy tại sao còn cố làm mấy chuyện này."
Trương Gia Ngôn biểu tình khó hiểu: "Em với Louis là gì?"
Bình Nhi không trả lời được, cô không dám nói hai từ "người yêu" vì cô sợ Lý Lập Thành chỉ vui đùa quá mức, chỉ có cô tự đa tình. Thấy cô im lặng, anh tiếp lời: "Nếu không phải người yêu thì tôi hàn toàn có tư cách theo đuổi em."
"Trương Gia Ngôn, tôi không hề - không hề - một chút cũng không thích anh."
"Tôi thích em là được!"
Bình Nhi thở dài quay vào nhà, cô thật sự không thể nói nổi người đàn ông này nữa, đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Cô ngồi trong phòng rầu rĩ không biết giải quyết của nợ Trương Gia Ngôn này thế nào thì điện thoại "Ting" một tiếng, Lý Lập Thành chuyển cho cô số tiền lì xì bằng ba tháng lương trầy da tróc vảy mới có được.
Hắn ở bên kia màn hình điện thoại đang mệt mỏi với đống công việc tồn đọng, nhân viên đều nghỉ, muốn họ làm thêm giờ trong thời điểm này là vô nghĩa, người chấp nhận làm cũng chỉ có Thiệu Duy, hắn rít một hơi thuốc, làn khói mờ ảo che phủ đôi mắt nổi tia máu vì mệt mỏi và thiếu ngủ nhiều ngày liền. Mẹ hắn cùng Trình Hải Yến ở bên ngoài huyên náo hát hò, ba hắn chỉ trầm trầm lặng lặng ngồi nhìn bà đắm chìm trong âm nhạc. Lý Xuân An hôm nay cũng có mặt, tiếng ồn khiến Lý Lập thành không thể nào làm việc được, hắn dụi tàn thuốc bước ra ngoài. Thấy hắn, mọi người đều im bặt, chỉ còn tiếng nhạc inh ỏi.
"Tiếp đi." – Hắn ngồi xuống bên cạnh ba, rót một tách trà đậm thong thả uống. Trình Hải Yến tính cách từ nhỏ đã như vậy, Lý Xuân An gần đây mới phẫu thuật mũi, không thể cử động quá mạnh nên cũng chỉ ngồi trên sofa ăn bánh mứt.
"Em thấy chị Trình rất tốt nha, nhưng mà em nghĩ không làm vợ anh được." – Lý Xuân An gật gù.
Từ trước đến giờ cô luôn là người ủng hộ nhiệt tình chuyện kết hôn này, dạo gần đây tư duy có chút thay đổi, hắn hỏi lại: "Tại sao?"
"Tại vì em thấy không hợp thôi, Em nghĩ một người tiếp xúc với anh lâu sẽ hiểu anh hơn, kiểu như thư ký chẳng hạn."