Xe di chuyển đến trước cửa nhà Bình Nhi, cô chào Lý Lập Thành và Thiệu Duy rồi bước xuống, động tác chậm rãi hết mức có thể, tay cho vào túi áo tìm kiếm chìa khoá mặc dù đã chạm được nó nhưng vẫn không lấy ra. Đợi đến khi Lý Lập Thành vào nhà, xe của Thiệu Duy chỉ còn tiếng động cơ ở phía xa, Bình Nhi lúc này mới bước ra đường, đi bộ về hướng nhà của Lý Lập Thành. Trên con đường khu dân cư vắng tanh không một bóng người, ánh đèn hai bên đường yếu ớt chiếu sáng màn đêm, đã lâu rồi Bình Nhi không có cảm giác thư giãn như vậy. Những căn nhà lớn san sát nhau đêu toát lên vẻ giàu sang, có lẽ cả khu này chỉ có căn của Bình Nhi là nhỏ nhất, gió lạnh thổi nhẹ nhàng qua mái tóc của cô.
Bình Nhi bất chợt tưởng tượng ra khung cảnh một nhà ba người, nắm tay nhau cùng đi dạo, bình yên – hạnh phúc. Nghĩ miên man một lúc cũng đến trước nhà Lý Lập Thành, cô phát hiện cửa chỉ khép hờ, bên trong sáng đèn nhưng không thấy hắn đâu, hơi nước trong phòng tắm vẫn còn, Bình Nhi đoán hắn lại tiếp tục làm việc. Cô lắc đầu, tay làm thao tác khoá kín cửa chính, kéo rèm cửa sổ, sau đó đi tắm rửa.
Lý Lập Thành gõ máy tính, giải quyết công việc tồn đọng trong ngày, hắn cau mày khi nhận được một Email, tâm trạng liền không vui vẻ. Bình Nhi ôm gối nằm trên sofa xem phim truyền hình, Ti-vi phát ra âm thanh kết thúc mà cô vẫn không hiểu nội dung bộ phim, cả tối đầu óc cứ như mây trời trôi lang thang. Khi Lý Lập Thành từ trong phòng bước ra, Bình Nhi bật ngồi dậy, xoay người, hay tay đặt lên lưng ghế, mắt mở to nhìn hắn: "Anh làm việc xong chưa?"
Bình Nhi mặc chiếc áo ngủ bằng len cỡ lớn, tóc dài buông xoã vì nằm nên bị rối, Lý Lập Thành nheo mắt nhìn cô, cười hỏi: "Em làm sao? Vội vàng đến vậy à? Không chịu nổi nữa?"
Bình Nhi đỏ mặt lắc lắc cái đầu nhỏ, hắn cảm thấy cô rất đáng yêu, nhanh chóng bước đến sofa ngồi xuống bên cạnh xoa nhẹ đầu cô, bàn tay lớn chạm lên chiếc má tròn đầy, ngón cái chầm chậm di chuyển trên môi. Hắn siết chặt tay cô, nghiêm túc nói: "Vừa nãy anh nhận được danh sách nhân viên tháng sau đi nước ngoài đào tạo một tháng". Bình Nhi khoanh chân, thẳng lưng như chờ đợi hắn nói tiếp.
"...Có em trong danh sách.". Mắt Bình Nhi tức thì sáng rỡ, hoàn toàn trái ngược với Lý Lập Thành.
Hắn thấy cô hào hứng thì hỏi ngay: "Em thích lắm hả?"
"Đương nhiên rồi, em chưa từng đi nước ngoài với lại em nghĩ môi trường ở đó rất tốt để em học tập."
Lý Lập thành cau mày, thái độ trở nên khó chịu: "Anh định đề nghị cho em không cần tham gia."
Bình Nhi ngẩn người, chuyện tốt như vậy mà hắn lại ngăn cản, cô ôm cánh tay hắn lay lay: "Tại sao? Em rất thích cơ mà."
Hắn lạnh lùng nói: "Ở đây công việc bận rộn, em đi rồi thì ai sắp xếp. Tận ba mươi ngày, biết bao nhiêu là việc.". Đôi mắt Bình Nhi long lanh, vẻ đẹp của tiểu mỹ nữ làm Lý Lập Thành mủi lòng, nhưng lập tức tỉnh táo. Hắn giải thích cho cô nghe bằng chất giọng trầm lắng: "Em mà sang bên đấy, thứ nhất là trái múi giờ em sẽ không ngủ được, thứ hai là đồ ăn không hợp khẩu vị, bên đấy không có món cá chua đâu, thứ ba... thứ ba...", hắn suy nghĩ một lý do phù hợp để tiếp tục "Nếu em không vượt qua kì thi của khoá đào tạo sẽ bị phê bình trước toàn hàng rất nặng nề. Em sẽ không được thoải mái đi lại cũng như tận hưởng cảnh đẹp."