Là Sếp Lừa Em

Chương 75: Ngoại truyện 2:Trợ lý cừu non




Lý Xuân An gật gật đầu "À" một tiếng, rồi quay sang Thiệu Duy, tay chỉ thẳng về phía trước: "Nhà tôi ở chung cư cao cấp Huỳnh Hoa, hết đường này anh rẽ phải là đến."
Xe vừa ngưng lại, Lý Xuân An đẩy cửa bước xuống, cô cúi nhẹ đầu hàm ý cảm ơn Thiệu Duy. Anh mỉm cười nhẹ thầm nghĩ trông cô vậy thôi chứ thật sự là một cô gái có gia giáo.
Lý Xuân An loạng choạng, sau đó ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, tựa lưng vào đó, im lặng một lúc thật lâu, tưởng chừng như đã ngủ quên.
Thiệu Duy chẳng còn cách nào khác, đành phải đưa cô lên tận nhà. Lý Xuân An thấy anh lại xuất hiện bên cạnh thì bất ngờ, hỏi:
"Anh chưa về sao?"
"Nhà cô ở tầng mấy?" – Thiệu Duy thuận tay chỉnh lại chiếc áo khoác cho cô.
"Tầng 25, phiền anh rồi." – Lý Xuân An nói rồi nhắm nghiền mắt, mặc kệ anh.
Thiệu Duy lo lắng, cô say khướt như thế nếu như gặp phải người xấu thì làm sao. Anh lấy thẻ cư dân trong túi xách của Lý Xuân An, bấm thang máy đúng số tầng, đợi khoảng một phút hơn thì thang máy cũng mở cửa ra. Vừa định hỏi số nhà thì Thiệu Duy đã thấy một cánh cửa trang trí rất đẹp mắt, còn dán cả ảnh của Lý Xuân An đang cười tươi phong cách giống như ảnh cắt từ một TVC quảng cáo.
Anh dùng khăn tay của mình phủ lên bàn tay thon của Lý Xuân An, sau đó mới cầm lấy, đặt vào ô nhận diện vân tay. Cửa vang lên "tít", chốt khoá bật ra. Thiệu Duy chậm rãi dìu cô vào, không biết công tắc đèn ở đâu nên bật đại một cái cạnh cửa ra vào. Đèn chùm ở giữa không sáng mà chỉ có đèn treo tường sáng lên.
Ánh sáng nhàn nhạt đủ để anh thấy đường đi, bày trí trong căn nhà chủ yến bằng thuỷ tinh rất sang trọng và ấn tượng, căn phòng bên phải có lẽ là phòng ngủ, Thiệu Duy vặn tay cầm, quả đúng là như vậy, bên trong có một chiếc giường rất to, cánh cửa sổ cũng khá lớn kéo rèm một nửa, ánh trăng mờ ảo bên ngoài rọi vào.
Lý Xuân An ngã người lên chiếc nệm quen thuộc, hương thơm từ bó hoa oải hương cô mua mấy ngày trước thoang thoảng trong không khí.
Thiệu Duy cúi người tháo dây đôi giày cao gót, đôi chân trắng tinh thon thả khiến cả người anh không tự chủ mà nóng lên. Anh dừng lại, mắt chầm chậm nhìn từng cen-ti-mét da thịt mà không hề hay biết Lý Xuân An đã bật ngồi dậy từ lúc nào và đang chằm chằm nhìn anh.
"Chân tôi là chân gà hay sao mà trông anh lại thèm rõ dãi vậy chứ?"
Thiệu Duy giật mình, ngước nhìn cô, Lý Xuân An ma mị đầy quyến rũ, chiếc áo khoác đã rơi tự lúc nào, dây áo buông lơi lộ ra đôi vai gầy, mái tóc dài che đi cặp ngực đầy đặn. Đầu nghiêng sang một bên, môi đỏ mọng mở nhẹ.
Trái tim Thiệu Duy đập như trống, nơi này tĩnh lặng đến mức vừa nghe được nhịp thở vừa nghe được nhịp tim của anh. Lý Xuân An cười nửa miệng:
"Trai tân à?"
Câu hỏi riêng tư của cô như đánh thẳng vào đại não Thiệu Duy, mặt anh đỏ bừng bừng, không có cách nào trả lời.
Bàn tay to lớn đang cầm lấy bàn chân mịn màng, Lý Xuân An khẽ lắc nhẹ cổ chân: "Anh thích chân tôi lắm hả? Cho phép anh hôn thử đấy!"
Cô từng đi học ở nước ngoài, lối sống phóng khoáng, tuy không phải loại người nào cũng lên giường được nhưng cô có một kỹ năng là chơi đùa với cảm xúc của đàn ông, đặc biệt là kiểu "ngây thơ" như Thiệu Duy.
Anh như một gã trai ngoan chưa từng nếm trải mùi vị phụ nữ, không kiềm chế được mà cúi đầu hôn lên bàn chân của Lý Xuân An, vâng lời như thể một kẻ tôi tớ bị chủ nhân bỏ bùa mê.
Hương thơm da thịt kích thích anh, đôi mắt khép hờ cố gắng tận hưởng khoảnh khắc ngắn ngủi, có thể chỉ một lần duy nhất này anh được chạm vào người mà anh có mơ cũng chẳng mơ tới.
Khoảnh khắc bờ môi hơi khô của anh chạm vào, Lý Xuân An giống như có điện trong người, Thiệu Duy bỗng chốc trở thành cừu non trong mắt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.