Lá Thư Tình Nhỏ

Chương 3: Tôi nhớ cậu




Editor: Méo
Chớp mắt học kỳ hai đã kết thúc, chuẩn bị chào đón học sinh bằng một kỳ nghỉ hè.
Sau lần Hạ Trọng Diệu với lớp A thách đấu với nhau, mỗi ngày hắn đều đến lớp A vài lần, thoải mái mà ngồi bên cạnh Dương Nhạc Đa. Lúc thì nói chuyện cùng, lúc lại im lặng chống cằm nhìn cô, khiến cô có phần bối rối.
“Này, cậu đừng nhìn tôi nữa!”
“Tôi thích cậu, ngắm người mình thích là chuyện bình thường, hơn nữa cậu lớn lên lại quá đáng yêu, tôi không thể không nhìn…”
Nam sinh nói xong hai bên tai chợt đỏ ửng, cũng khiến cô ngượng ngùng, hai má phấn hồng nhẹ nhàng mắng hắn một câu.
“Ngu ngốc.”
“Dương Nhạc Đa, làm bạn gái của tôi đi.”
Không nhớ hắn đã nói câu này bao nhiêu lần, cô không quan tâm, tiếp tục đọc sách của mình.
Lengkeng—-
Tiếng chuông vang lên kéo suy nghĩ của Dương Nhạc Đa trở lại, bất đắc dĩ gãi đầu, làm sao đọc sách ở nhà cũng thất thần như vậy.
Cô bước ra khỏi phòng, có tiếng bước chân nhanh chóng đến cổng lớn, cô biết là mẹ mình ra mở, đang muốn trở về phòng, lại nghe thấy giọng của mẹ.
“Hả? Tìm Nhạc Đa sao?”
Huh? Là ai tới tìm cô vậy? Cô không nhớ có hẹn với ai cả, chẳng lẽ lại quên?! Không thể nào!
Vội vàng đi tới phòng khách, Dương Nhạc Đa liếc mắt đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Hạ Trọng Diệu hiện đầy ý cười, còn cầm một hộp trứng cuộn đưa cho mẹ cô.
“Chào cô, cháu là bạn học của Nhạc Đa, cháu rất thích cậu ấy, hiện tại cháu đang theo đuổi cậu ấy nên hi vọng thường xuyên đến đây chơi ạ.” Hạ Trọng Diệu cười có phần ngại ngùng, mắt đen nhìn cô gái ngốc nghếch đứng kia, khẽ hiện lên tia ấm áp dịu dàng.
Nghỉ hè mới được ba ngày, hắn không gặp được cô nên tâm trạng có phần buồn bực. Hắn rất muốn gặp cô, tuy rằng có thể gọi điện thoại nhưng khát vọng muốn thấy cô lại càng mãnh liệt hơn, vì vậy hắn mới lấy hết can đảm chủ động đến nhà cô.
Lại nói, hắn đã muốn theo đuổi Dương Nhạc Đa, đương nhiên muốn tình yêu này có thể nở hoa kết trái, cho nên phải tạo quan hệ với bố mẹ vợ tương lai thật tốt. Cũng có khả năng bố mẹ cô không thích hắn, nếu như vậy, hắn càng phải nỗ lực nhiều hơn.
Mẹ Dương cười nhận lấy hộp trứng cuộn, đưa Hạ Trọng Diệu vào phòng khách, bảo con gái đón tiếp bạn học, còn mình thì vào bếp chuẩn bị trà bánh.
Làm cha mẹ lo lắng nhất là con gái ở bên ngoài ngầm yêu đương không nói cho bọn họ, làm bừa làm loạn cuối cùng gà chó không yên, chướng khí mù mịt.
Thẳng thắn mà nói, ba Dương mẹ Dương đương nhiên có biết con gái mình từng yêu đương, sau đó giống như chia tay, nhìn con gái buồn bã, bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở không qua hỏi, nhưng trực giác cảm thấy nam sinh kia không tốt.
Lần này, ấn tượng với Hạ Trọng Diệu không tồi, ít nhất theo đuổi con gái mình còn biết tới lấy lòng.
“Hạ Trọng Diệu, làm sao cậu lại tới đây?” Dương Nhạc Đa ngồi cách hắn một khoảng, nhìn nam sinh không mặc đồng phục thay vào đó là Tshirt với quần jeans, bên ngoài mặc một cái áo khoác cao bồi, có thêm vài phần thoải mái nghịch ngợm.
Hai mắt Hạ Trọng Diệu nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, lúc không mặc đồng phục càng hấp dẫn ánh mắt người khác. Trên người mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, lộ ra nội y hồng nhạt, hai chân đung đưa, ngón chân nhỏ nhắn rất đáng yêu.
Ưm…Cảm giác trong người có một cỗ khí nóng dâng lên, hắn vội vàng chuyển tầm mắt, hỏi lại: “Mấy ngày không gặp, cậu không nhớ tôi sao?”
“Này…Cái vấn đề này sao? Cậu thần kinh à?!” Dương Nhạc Đa cố gắng hạ thấp nhiệt độ trong lòng, hai má đỏ ửng dần lan ra cả khuôn mặt, cô mới không thừa nhận mình cũng có phần nhớ hắn, bởi vì bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.
Ánh mắt đặt trên gương mặt cô, nghĩ đến con gái có chút rụt rè, cho nên hắn không ép hỏi, cười tươi nói: “Cậu không nhớ cũng không sao, tôi nhớ cậu là được.”
Cô ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng xuất hiện một tia ngọt ngào, tiếp theo lại có phần thẹn thùng rũ mắt, đối với việc hắn chấp nhất như vậy bắt đầu có thiện cảm hơn.
Chẳng qua, lần đầu thích một nam sinh cô còn chưa buông bỏ hết được, có khi trên QQ thấy tên hắn xuất hiện, ngực có chút cứng lại, không thể hô hấp chờ đợi hắn cùng cô nói chuyện.
Lúc này, mẹ Dương mang trà bánh tới, vừa lúc hóa giải không khí quẫn bách trong phòng. Bà ngồi xuống trò chuyện với hắn, còn có ý bảo con gái dạy học cho hắn.
Bà nhìn ra được chàng trai kia rất thích con gái mình, không ngại để hai đứa có nhiều thời gian ở chung, đương nhiên trong thời gian con gái đi WC, bà cũng không quên nói với Hạ Trọng Diệu, phải tuân thủ bổn phận.
Ngồi ở bàn học, Dương Nhạc Đa nghiêm túc giảng bài cho Hạ Trọng Diệu. Cô kinh ngạc phát hiện, kỳ thật phần cơ sở của hắn vẫn còn rất tốt, chính là hắn không thích ứng dụng vào bài học, chỉ cần chỉ ra điểm mà hắn không hiểu, giải đáp thắc mắc là hắn có thể làm được.
“Hạ Trọng Diệu, thật ra cậu rất thông minh.” Dương Nhạc Đa chọc chọc bút vào cánh tay hắn, nói tiếp “Kỳ thi tốt nghiệp trung học chỉ còn một năm, nếu cậu nỗ lực học tập, có lẽ có thể thi đậu một trường đại học không tồi.”
“Dương Nhạc Đa, cậu muốn thi trường đại học nào?” Hạ Trọng Diệu nghiêng mặt, một tay chống đầu, đột nhiên cảm thấy có nguy cơ. Nghĩ lại, nếu hắn theo đuổi cô, hai người không cùng một trường học, cách xa như vậy không phải rất vất vả sao?
Hơn nữa, hắn cảm thấy Dương Nhạc Đa đáng yêu như vậy, vào đại học sẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô, nếu không có hắn bên cạnh, đến lúc đó bị theo đuổi thì làm sao bây giờ?
Không được không được! Hắn muốn quyết tâm, huống hồ, mẹ người ta còn đang quan sát mình nữa.
“Tôi muốn vào đại học C.”
“Tôi cũng muốn vào đại học C.”
“Hả…?!”
Dương Nhạc Đa kinh ngạc nhìn hắn, hắn thích cô không sai, nhưng quyết tâm thi vào một trường đại học với cô thì có khoa trương quá không? Cô có ma lực đến như vậy sao?
“Cậu khinh thường tôi?” Nam sinh làm bộ tức giận trừng mắt nhìn cô, còn dùng ngón tay chạm nhẹ lên trán cô.
“Không có…Nhưng…Cậu phải thật nỗ lực…” Cô cầm lấy đầu ngón tay hắn, một cỗ điện giật truyền từ ngón tay đến trong ngực, khiến tim cô đập có chút nhanh.
Tùy ý để cô bắt lấy ngón tay, Hạ Trọng Diệu cười có phần ngốc nghếch, bởi vì đây là lần đầu cô chủ động chạm vào hắn, “Ừ, tôi sẽ đi học thật chăm chỉ, nhất định thi đậu đại học C.”
Cô gái của tôi, dù là chân trời hay góc biển, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.