Lá Thư Tình Nhỏ

Chương 5: Tôi thích cậu




Editor: Méo
Ngày 8 tháng 2.
Không khí trên đường phố ngày hôm nay tràn ngập sự lãng mạn, cửa hàng bán hoa xếp đầy từng bó lớn nhỏ ở lối vào, bảng hiệu đề quảng cáo chế tạo một bó hoa cho ngày lễ tình nhân.
Ở trước cửa KTV là một nhóm nam nữ sinh đang tụ tập. lớp trưởng lớp A là người khởi xướng hoạt động này, nhưng có thể dẫn theo bạn đi cùng, bởi vì lễ tình nhân độc thân cũng không cần quá buồn bã, cùng với bạn học tiệc tùng cũng rất tốt, có người đi cùng vì vậy lớp khác cũng có nhiều người tham gia.
Hạ Trọng Diệu có quan hệ không tồi với lớp trưởng lớp A, đương nhiên hắn cũng tham dự. Bên trong mặc một cái Tshirt màu trắng, bên ngoài là áo khoác cao bồi phối hợp với quần jeans, trên cổ đeo một cái vòng bạc thoạt nhìn vô cùng đẹp trai.
Từ phía xa nhìn vào KTV hắn đã thấy nữ sinh mình thích nổi bật đứng giữa bạn học, không giống người khác ăn mặc tinh tế, cô mặc áo Tshirt màu trắng giống hắn, kết hợp với quần cạp cao, lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh. Đôi giày vải thoạt nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái, hơn nữa mái tóc buộc lên giống như đóa hoa hồng trắng đáng yêu.
Đoàn người vừa thấy Hạ Trọng Diệu xuất hiện, lập tức mở miệng trêu chọc hai nhân vật chính.
“Oa oa! Đồ đôi tình nhân! Khoe tình cảm kìa!”
“Các cậu thấy có đúng không?! Thật là gian xảo!”
“Các cậu ở bên nhau rồi? Khi nào vậy? Oaaa~ hôm nay phải chúc mừng mới được!”
Dương Nhạc Đa xấu hổ nhìn nam sinh, cô không biết làm sao cả hai đều cùng mặc áo Tshirt trắng, đều mặc chất vải cao bồi, chẳng lẽ quen biết một thời gian thôi cũng có thể tâm linh tương thông?
Thấy cô lúng túng đến mức không biết nói gì, Hạ Trọng Diệu lập tức lên tiếng giảng hòa, “Tôi có tìm hiểu sở thích của Dương Nhạc Đa, cho nên muốn mặc đồ giống với cậu ấy, hôm nay xem có thể theo đuổi được không đều nhờ mọi người đừng dọa cậu ấy chạy mất!” Nói xong còn hướng phía cô nháy mắt, sau đó ôm lấy bả vai bạn học vào trong.
Một đám người đi theo người chủ trì, tiến vào phòng bắt đầu điên cuồng ăn uống, ca hát.
Lúc này, nam sinh tới bên cạnh cô, cười hì hì nhìn gương mặt thẹn thùng của cô, nói nhỏ, “Chúng ta rất ăn ý!”
“Ai, ai ăn ý với cậu? Chỉ vô tình mà thôi.” Dương Nhạc Đa cười, mắt to lườm hắn một chút, chọn một miếng gà đang chuẩn bị cho vào miệng, giây tiếp theo đã bị cướp mất, cô lập tức trừng lớn hai mắt, “Này! Cậu!”
“Ừm…tôi không ăn đồ ăn Trung Quốc…cậu đói bụng rồi sao?” Hắn vừa nhai vừa trả lời cô, vẻ mặt đáng thương giống như động vật nhỏ bị ngược đãi.
Thấy hắn như vậy, cô khẽ cong môi lại cầm một miếng gà đưa tới trước miệng hắn, nói: “Không ăn bữa chính sẽ gây đau dạ dày, về sau đừng như vậy…Nếu không ăn, vậy thì tới nhà tôi, mẹ tôi không ngại mời cậu một bữa.”
Cô biết ba mẹ hắn đi làm thường xuyên, cho nên nghỉ hè với nghỉ đông hắn đều ở nhà một mình. Hắn có tiền ăn vặt, nhưng lại lười ra cửa, trong tủ lạnh có gì ăn nấy, nếu không có thì mặc kệ bụng đói, loại tình huống này tiếp diễn hàng ngày.
Hiểu rõ cô quan tâm sức khỏe của mình, trong lòng hắn cảm động, trả lời: “Ừ, vậy…Tôi có cơ hội ăn cơm cậu nấu không?”
“Cho cậu một chút lợi ích, cậu định lên mặt luôn sao?” Cô chọc tay lên mặt hắn, không trả lời hắn có được ăn cơm mình nấu hay không, bởi vì thật ra cô không biết nấu cơm. Đơn giản nấu mì hay chiên trứng thì còn có thể, cô không lợi hại như mẹ, có thể nấu bốn món mặn một món canh.
“Đương nhiên!” Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Trọng Diệu tỏ vẻ không sai.
“Này này! Hạ Trọng Diệu, đến lượt cậu!” Lớp trưởng đang hát với em gái thét to một tiếng, đồng thời ném micro qua cho hắn.
Chuẩn xác nhận lấy micro, hắn nói khẽ bên tai cô, “Thấy đẹp trai thì phải hét to lên nhé!” Không ngoài dự đoán thấy được ánh mắt không chịu nổi của cô, hắn nhún nhún vai, đi lên sân khấu, hát bài “Real me” của Lâm Tuấn Kiệt, thậm chí còn bắt chước vũ đạo trong MV, khiến bạn học cùng lớp hét to.
Đẹp trai, tự tin, sáng sủa, thoạt nhìn hắn rạng rỡ giống như một ngôi sao thần tượng.
Thời điểm bài hát sắp kết thúc, điện thoại trong túi cô bỗng rung lên, là Lâm Vĩ Minh, bạn trai cũ của cô…
Tim lỡ một nhịp, cô vội bắt máy, đứng lên ra khỏi phòng.
“Này, tiểu Đa Đa, có thể nói chuyện không?”
“Ừm…có thể.” Cô khẩn trương đến mức thở cũng không dám thở mạnh, tiểu Đa Đa, đó là biệt danh hắn đặt cho cô.
“Anh biết em đang ở KTV, phòng nào vậy?” Lâm Vĩ Minh bước vào, tìm vị trí của lớp A.
“À…phòng XXX.”
“Ừ, anh thấy em rồi.” Hắn vừa đi qua chỗ rẽ, thấy cô đứng cuối hành lang nên tắt máy, bước nhanh qua.
Ngước mắt nhìn mối tình đầu càng ngày càng đến gần, cuối cùng đứng trước mặt cô, tầm mắt Dương Nhạc Đa có phần mơ hồ, có một cỗ chua xót từ đáy lòng dâng lên.
Thấy viền mắt cô đỏ bừng, Lâm Vĩ Minh không nghĩ ngợi gì trực tiếp lấy tay lau khóe mắt cô, giọng nói mang theo ý xin lỗi, “Tiểu Đa Đa…Lúc đó là anh không tốt, không nghĩ kĩ, ba tháng qua anh rất nhớ em, nhận ra em thật sự rất tốt đẹp, cho nên, anh quay lại.”
Hắn vừa nói vừa đưa hộp chocolate tới trước mặt cô, “Tiểu Đa Đa, nhận lấy, được không? Đừng từ chối anh.”
Rũ mắt nhìn cái hộp tinh xảo trước mặt, đó là món quà hắn đã từng hứa sẽ tặng cô, vào lễ tình nhân hôm nay lại đặc biệt mang nó tặng cô. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, trên gương mặt biểu lộ ý khẩn cầu, hướng đến trước mặt cô ngày càng gần.
Trong đầu mơ mơ hồ hồ, nhưng trong lòng lại có vài phần khát vọng.
Đây là mối tình đầu của cô! Ai mà không muốn giữ lại những kỷ niệm ban đầu chứ? Cô cũng muốn giữ lại những kí ức này, hơn nữa…hơn nữa…Đối mặt với sự thành khẩn của hắn, cô không nói được lời từ chối.
Ma xui quỷ khiến, tay cô nhận lấy hộp giấy kia, nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn, nhưng cô lại thấy Hạ Trọng Diệu đứng ở nơi đó từ bao giờ, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Lâm Vĩ Minh nhìn thấy vẻ mặt cô cứng đờ, hắn thấy được nam sinh theo đuổi cô trong lời đồn, nhưng hắn không lo lắng, bởi vì thành tích của hắn luôn ở hạng nhất, lại còn có thể kéo đàn violon. So với hắn, Hạ Trọng Diệu chính là kẻ quê mùa cái gì cũng không biết, cùng lắm chỉ là đánh bóng rổ hơn hắn mà thôi.
Vẻ xảo trá hiện lên trong mắt, hắn làm bộ không thấy Hạ Trọng Diệu, cúi đầu hôn lên phấn môi Dương Nhạc Đa, kéo cô vào trong ngực, sau đó giống như đột nhiên ý thức được cái gì, quay đầu kêu lên một tiếng, “Hả?”
“Xin lỗi…Quấy rầy các người rồi, tôi gọi điện thoại.” Hạ Trọng Diệu lễ phép cười cười, xoay người, cầm lấy di động hướng tới hành lang khác.
Cô muốn gọi hắn, lại bị Lâm Vĩ Minh nhéo lên mặt, cô nghe thấy nam sinh từng vứt bỏ mình nói, “Tiểu Đa Đa, anh rất vui vì em có thể chấp nhận anh một lần nữa, anh sẽ quý trọng em hơn.”
Lúc trước chia tay với cô, là bởi vì cô không muốn trao thân cho hắn. Hắn đang ở thời kỳ huyết khí phương cương, dễ dàng bị một cô gái quyến rũ, mới có thể nói lời chia tay với cô. Nhưng sau khi chia tay, hắn mới nhận ra sự dịu dàng săn sóc của cô, so với cô gái tùy hứng kia thì cô thật sự ngoan ngoãn hơn nhiều.
Ngơ ngác nhìn Lâm Vĩ Minh, tầm mắt Dương Nhạc Đa có chút hoảng hốt, sự khó chịu ập đến không thể giải thích, giống như điều gì đó đang dần rời khỏi cô.

Rời khỏi KTV, Hạ Trọng Diệu ngẩng đầu nhìn trời xanh, khóe môi có chút tự giễu.
Như vậy là thất tình sao? Ngay cả cơ hội nảy sinh tình cảm cũng không có, khô héo rồi…Thất tình sao? Hẳn là không phải, chỉ là hắn đơn phương mà thôi!
Nếu, đó là lựa chọn của cô, hắn sẽ thật lòng chúc phúc cô.
Đi qua một con hẻm, hắn lấy chìa khóa từ trong túi ra, lấy mũ bảo hiểm, ngồi trên xe khẽ nhếch môi.
Ngực giống như bị xé rách…Đây…Chính là cảm giác đau lòng mà mọi người thường nói phải không?
“Hạ Trọng Diệu!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kêu tên mình, hắn quay đầu, hô hấp cứng đờ, rời khỏi xe nhìn chằm chằm cô gái đang chạy đến, hai mắt đẫm lệ ôm lấy hắn.
“Ừm…Làm sao vậy? Hắn bắt nạt cậu sao? Tôi đi tìm hắn tính sổ, sao lại có thể bắt nạt cô gái của mình chứ?” Hắn chua xót mỉm cười, cô là của người khác, nhưng hắn vẫn đặc biệt luyến tiếc, không muốn cô chịu bất luận oan ức nào.
“Đừng đi…Huhu…Đừng bỏ tớ lại.” Cô khóc lóc, tay nhỏ nắm chặt áo khoác của hắn, sợ hắn sẽ đẩy cô ra.
Bởi vì không thấy được hắn, phát hiện trong lòng mình sớm đã không phải Lâm Vĩ Minh, mà tất cả đều là gương mặt tươi cười của hắn, cô mới hiểu được trái tim mình đã trao cho hắn.
Lâm Vĩ Minh Chỉ là một loại ảo tưởng trong quá khứ của cô, không phải là người yêu say đắm của cô bây giờ hay tương lai, cô hiểu rõ như vậy.
Hạ Trọng Diệu trong lòng ngũ vị tạp trần, hắn không dám bỏ cô lại, nhưng, bạn trai cô có thể đồng ý sao? Vì vậy hắn nhẹ nhàng thở dài nối, “Đừng như vậy…Tôi không muốn để các người không thoải mái…”
“Không có…Tớ…Trả lại quà cho anh ta rồi…Tớ không thích anh ta.”
“Vậy…Ý cậu là?” Nam sinh cẩn thận hỏi lại, hắn không dám nghĩ đến, miễn cho càng thêm mất mát.
Ngượng ngùng chôn đầu trong ngực hắn cọ cọ, cô không dám ngẩng lên, nói, “Tớ thích cậu…Không phải hôm nay cậu muốn theo đuổi được tớ sao…”
Ba chữ kia chân thật đến mức không dám tin, Hạ Trọng Diệu sửng sốt một chút, mới vội vàng nâng mặt cô lên, yêu cầu: “Nói lại lần nữa.”
“Tớ…Tớ nguyện ý làm bạn gái cậu…” Cô gái liếc mắt sang hướng khác, không dám nhìn thẳng hắn, gương mặt hồng giống như quả táo.
“Là thật? Là thật! Oh hoo~~” Hắn hưng phấn hoan hô một tiếng, không tin được nắm chặt lấy tay cô, ôm chặt trong lòng, “Dương Nhạc Đa, tớ rất vui.”
Bị hắn ôm tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng lại vô cùng an tâm, bất kể sợ hãi gì cũng bay đi mất, cô tùy ý để hắn ôm, còn có thể nghe được tiếng đập của tim.
Lúc này, di động Hạ Trọng Diệu vang lên, hắn bắt máy, đối phương lập tức nói liên hồi, “Này! Làm gì vậy? Cậu với Dương Nhạc Đa đi đâu? Không phải là đi bắn pháo hoa chứ? Chạy trốn không thấy bóng dáng?”
“Bắn cái đầu cậu, nói chuyện sạch sẽ một chút, tôi với Nhạc Đa đang về!” Hắn phản biện lại lời lớp trưởng, đặt mũ bảo hiểm vào cốp xe, khóa lại nắm tay cô trở về KTV.
Cúi đầu nhìn bàn tay bị hắn nắm lấy, Dương Nhạc Đa cười ngọt ngào, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Kết thúc bữa tiệc tại KTV, mọi người tiếp tục rủ nhau đi chợ đêm ăn cơm, ăn kem, dạo phố, chơi trò chơi.
Vui chơi đến hơn 9h, mọi người mới giải tán, mấy nam nữ độc thân tiếp tục hẹn nhau đi hộp đêm, Hạ Trọng Diệu lái xe đưa Dương Nhạc Đa về nhà.
Xe đột nhiên dừng lại giữa đường, di chuyển đến một hẻm nhỏ yên tĩnh, cô khó hiểu nhìn đông nhìn tây, không biết hắn muốn làm cái gì, thấy hắn tháo mũ bảo hiểm xuống, soi gương sau đó xoay người.
“Hạ Trọng Diệu, làm sao vậy?” Cô chớp mắt, có chút khẩn trương liếm liếm môi.
“Tớ muốn hôn cậu, được không?” Ánh mắt hắn dừng lại ở cái lưỡi mềm mại của cô, cảm giác được miệng đắng lưỡi khô, nhưng vẫn nỗ lực áp chế cảm xúc của chính mình, không muốn dọa đến cô, chỉ là, bây giờ hắn thật sự rất muốn hôn cô.
Mặt cô đỏ bừng bừng khi nghe thấy lời này, tim đập thình thịch, nhẹ nhàng gật đầu.
Được cô đồng ý, Hạ Trọng Diệu lập tức ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống cái miệng nhỏ, môi lưỡi triền miên, cảm nhận nhiệt độ trong khoang miệng.
“Ưm…a…” Dương Nhạc Đa chưa từng hôn kịch liệt như vậy, cô với Lâm Vĩ Minh đều chỉ nhẹ chạm môi, vì vậy, hơi thở nam tính rót đầy lá phổi cô, nóng đến mức choáng váng, tay nhỏ theo bản năng ôm lấy cổ hắn.
Cô gái trong ngực quá mức ngọt ngào diễm lệ, làm hắn không nhịn được hôn thật sâu, không ngừng triền miên, cho tới khi cô không thở được nữa mới buông ra.
Vật kia nóng đến lợi hại, nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn đáp ứng mẹ Dương trước vị thành niên sẽ không làm gì quá đáng, vì vậy chỉ có thể ôm lấy cô, hít sâu, bình tĩnh thở sâu.
“Dương Nhạc Đa.”
“Ừm?”
“Chúng ta kết giao, đây là tiền đề cho hôn nhân, tớ yêu cậu thật lòng, cho nên…cậu…cậu không thể tìm người khác.”
Nghe vậy, Dương Nhạc Đa khẽ cười thành tiếng, trả lời, “Sẽ không tìm người khác, chờ cậu…Cưới tớ.” Nói xong, trái tim cũng nóng lên, cảm giác mình sắp gả cho hắn, cô biết hắn sẽ yêu thương bảo hộ tình yêu này của bọn họ, cho nên, cô nguyện ý buông tay, để thanh xuân của mình đặt vào trong tay hắn.
“Được, cậu chạy không thoát, nhất định phải làm vợ của tớ!” Hắn nói xong, lại cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ, lần nữa nhấm nháp thật kĩ vị ngọt ngào này.
Đêm dài vắng lặng, ánh đèn rọi xuống, trăng sáng chứng kiến lời hứa hẹn của bọn họ, cả đời này, bọn họ yêu say đắm lẫn nhau, không bao giờ li biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.