~Chương thứ mười hai~
Tim Ninh Giản dồn dập nhảy.
Chỉ thấy Kinh Thập đi vào xong, rất tự nhiên mà ngồi xuống bên giường, Tô Nhạn Quy thì nằm trên giường, tựa hồ đã ngủ, cho đến khi Kinh Thập nắm tay hắn bắt mạch, hắn mới yếu ớt tỉnh ngủ, trong mắt vẫn là một khoảng trống rỗng.
Kinh Thập lặng yên không nói, bắt mạch một hồi, mới đem tay hắn thả xuống, Tô Nhạn Quy lúc này mới thử gọi một câu: “Kinh Thập?”
Kinh Thập lại duỗi tay dò xét nhiệt độ trán hắn, xem như đáp lại lời Tô Nhạn Quy. Vẻ mặt anh ta thủy chung nhăn chặt, tay lại cực nhẹ nhàng. Tô Nhạn Quy tựa hồ xác định, cứ như ngày thường nhếch miệng cười cười: ” Không có việc gì, Mộ Dung Lâm so với vợ còn lải nhải hơn, chăm sóc rất tốt…”
Đúng lúc này, Kinh Thập cuối cùng mở miệng, cắt ngang lời hắn: “Tiểu Tô, lại nói về Ninh Giản đi.”
Giọng anh ta rất lớn, giống như Mộ Dung Lâm nói chuyện với Tô Nhạn Quy lúc nãy vậy, nhưng có vài phần trầm ổn hơn.
Nụ cười của Tô Nhạn Quy lập tức biến mất.
“Ngươi muốn gặp Ninh Giản không?”
Lời Kinh Thập ngưng một lát, Tô Nhạn Quy mới yếu ớt hỏi một câu, thật giống như vừa mới phát hiện ra Kinh Thập đang nói chuyện: “Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi muốn biết Ninh Giản bây giờ ra sao không?”
“Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ.” Giọng Tô Nhạn Quy rất nhẹ, lại mang theo một tia run rẩy, giống như kiềm chế cái gì.
Kinh Thập lạnh lùng liếc nhìn Ninh Giản một cái, đề cao giọng nói: “Ta nói, ngươi múôn biết Ninh Giản ra sao không?”
Anh ta cùng Tô Nhạn Quy đã là mặt đối mặt, lúc này lớn tiếng nói chuyện, chính Ninh Giản đứng ở cửa cũng cảm thấy rất vang, mà Tô Nhạn Quy trên giường chính là yên lặng một hồi, rồi sau đó nhíu nhíu mày, lặp lại: “Ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ.”
“Ta nói Ninh Giản!”
Kinh Thập như là cố ý muốn nhắc tới tên Ninh Giản, người cũng tiến sát tai Tô Nhạn Quy.
Tô Nhạn Quy lại nhanh chóng trả một câu: “Ta nghe không rõ!”
Giọng hắn so với trước hơi hơi cất cao, dường như có cái gì không kìm nén được, lập tức bùng nổ: “Ta nghe không rõ, ta cái gì cũng nghe không rõ, ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ…” Đến cúôi cùng, hắn thậm chí đưa tay bịt kín tai mình.
Ninh Giản thấy sắc mặt hắn nhanh chóng trắng bệch, liền đột ngột muốn đi vào, Mộ Dung Lâm lại bắt được y, tay kia ngăn trên cửa.
Ninh Giản keng một tiếng rút đoản kiếm, Mộ Dung Lâm cũng nhanh chóng rút đao, hai bên giằng co hết sức, Kinh Thập bên kia đã giơ tay chém xuống, dùng đao tay khiến Tô Nhạn Quy ngất xỉu.
“Ngươi làm gì hả?” Ninh Giản quát to một tiếng.
Kinh Thập không có nhìn y, chỉ đem Tô Nhạn Quy đỡ quay lại giường, đắp chăn xong, không chút để ý Ninh Giản trên tay còn cầm kiếm, nhìn không chớp mắt mà đi thẳng ra ngoài cửa.
Ninh Giản đuổi theo, Mộ Dung Lâm ở phía sau đóng cửa rồi mới đi theo, liền nghe thấy Kinh Thập nói: “Ngươi thấy cả rồi chứ?”
“Vì… cái gì?”
Ninh Giản chỉ là rất tự nhiên đưa ra nghi hoặc, y không cách nào lý giải mọi thứ nghe được, chỉ cảm thấy việc này khiến y cả hô hấp cũng rất trắc trở.
“Vì cái gì? Sợ là nghĩ đến mình một tấm chân tình cho chó ăn, bồi thêm con mắt cái tai, rơi vào kết cục như vậy, cho nên không muốn tin tưởng hiện thực nữa.”
Sắc mặt Ninh Giản bởi một câu nói của Kinh Thập mà trắng bệch.
Đến tận một khắc khi tới gần cửa, y vẫn cho rằng, hết thảy tổn thương chỉ là trên cơ thể, bồi bổ tử ế, có Kinh Thập một thần y như thế ở đây, kiểu gì cũng có biện pháp chữa trị tốt.
Nhưng trên thực tế không phải vậy.
Đứa bé năm đó bị nghiêm hình tra tấn cũng chưa từng khuất phục, hôm nay lại lộ ra dáng điệu yếu đúôi như thế, Ninh Giản lần đầu tiên thấy ngực như bị một cây đao hung hăng đâm một chút, so với bất kì vết thương nào y chịu trong qúa khứ, đều đau hơn.
Kinh Thập dường như đã bình tĩnh hơn, ngoại trừ nói ra một câu châm chích người, lại không nói gì nữa.
Chỉ có Mộ Dung Lâm ở bên đợi một hồi, cúôi cùng liếc khẽ Kinh Thập, mở miệng nói: “Ngươi thấy hắn chỉ cần nghe thấy tên ngươi, liền thành như vậy, bọn ta không có khả năng để ngươi tiếp cận hắn.”
Ninh Giản không có phản bác, chỉ là đứng ở đó, tư thế lại khiến Mộ Dung Lâm cùng Kinh Thập đều nghĩ, cái người này tuyệt đối sẽ không đi một bước nào.
“Sớm biết ngày hôm nay, hà tất xưa kia.” Lại một lúc, Kinh Thập cuối cùng cười cười, nói: “Tiểu Tô là một kẻ cuồng dại, cái gì nghĩa lớn thế thường hắn cho tới bây giờ không hề ghi tạc trong lòng, bạn bè chúng ta đều hiểu hắn đối với ngươi là một lòng như thế nào, ngươi lại không biết sao? Lúc đó nếu có thể quyết tâm tàn nhẫn hơn, hiện giờ sẽ không phải hối hận.”
Ninh Giản không phản bác, thậm chí không hề động. Y vốn là bất kể thế nào cũng phải vọt tới, lúc này lại đã buông kiếm xuống, đứng ở đó, phảng phất băn khoăn cái gì.
Mộ Dung Lâm len lén kéo kéo ống tay áo Kinh Thập, bị Kinh Thập hung hăng liếc mắt, liền bất mãn mà thu hồi tay.
Trong lúc nhất thời ba người đứng trước cửa, giống như ba pho tượng đá, ai cũng không nói, ai cũng không động, Ninh Giản nhìn bên trong cánh cửa, Kinh Thập nhìn chằm chằm Ninh Giản, Mộ Dung Lâm chỉ là thỉnh thoáng len lén mà liếc Kinh Thập, kéo kéo ống tay áo anh ta, giật khẽ quần áo anh ta.
Cứ như vậy qua hơn nửa canh giờ, Kinh Thập đột nhiên cử động, người hướng lên trước một bước, gọn ghẽ lưu loát mà đưa tay kéo cửa phía sau, một chữ cũng không nói quay đầu liền đi.
Mộ Dung Lâm lại càng hoảng sợ, vội vã đủôi theo, sau đó quay đầu nhìn Ninh Giản, lại thấy Ninh Giản chỉ là đứng ở kia, không chút nào vì bọn họ rời đi mà tiến lên phía trước.
“Y không dám đi vào.” Kinh Thập lạnh lùng mà bỏ lại một câu.
“Vàng, ngươi nhìn này…”
Kinh Thập dừng bước chân, nhìn Mộ Dung Lâm một chút: “Ta không ngờ, Mộ Dung Thiếu trang chủ có hứng thú làm chuyện mai mối đưa tình đến mức này.”
Mộ Dung Lâm trên mặt cứng đờ, bật ra một câu: “Bà nội nó, lão tử sao lại làm cái chuyện của đàn bà chứ!”
Kinh Thập trên mặt chính là nghiêm túc cực kì, khoé mắt đầu mày lại để lộ ra một tia ý cười, chỉ là anh ta vẫn căng mặt như trước, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, ngươi hà tất thay Ninh Giản cầu tình.”
“Ai giúp y cầu tình?” Mộ Dung Lâm con mắt trừng to, “Ngươi thấy y chửi cũng không đi, đuổi cũng không đi, ta chỉ hỏi một chút, xem có thể làm sao giờ?”
“Đây là sơn trang của ngươi, ngươi thật muốn đuổi khách, sao lại phải sợ một Ninh Giản y?”
“Thiên Kiếm môn núi Dịch Liên cùng Tiêu Dao sơn trang ta vốn có giao tình, y là người Thiên Kiếm môn, ta dù sao cũng không thể cùng y
căng quá được. Huống hồ, một thanh đoản kiếm của Ninh Giản cũng không phải ngồi không, không thì ngươi cho là y một mình như vậy, ở trên giang hồ qua lại nhiều năm như thế, sẽ không gặp bất lợi gì sao?”
Kinh Thập gật đầu, giương mắt dòm Mộ Dung Lâm hơi thở phào nhẹ nhõm, không khỏi buồn cười: “Ta thấy ngươi cũng không phải nhìn mặt mũi Thiên Kiếm môn, là nhìn mặt mũi tấm ngọc trong tay y.”
Nỗi lòng bị vạch trần, Mộ Dung Lâm hắc hắc cười gượng một hồi, vòng vo chuyển trọng tâm câu chuyện: “Ngươi không phải ra ngoài tìm thuốc sao? Thuốc đâu?”
“Vồ hụt rồi, vốn là thuốc cực hiếm thấy, sao có thể đúng dịp cho ta đụng tới chứ.” Kinh Thập thở dài, “Hiện giờ lại xem những người khác tìm ra sao đã. Hai ngày sau có thuyền đến Cảnh Nam, có chợ thuốc lớn nhất, ta qua đó xem sao.”
Mộ Dung Lâm vỗ vỗ vai anh ta, cười cười: “Ngươi là thần y, đừng khiến mình mệt chết. Mấy người chúng ta không thể trị bênh cứu ngươi.”
Kinh Thập quét mắt liếc hắn ta, cong cong môi, lại không nói gì.
Ninh Giản quả nhiên liền như Kinh Thập nói, thủy chung không có bước vào phòng một bước, chính là y vẫn đứng ở cửa, nha đầu hầu hạ ra vào y cũng không chút nhúc nhích, khiến cho tiểu cô nương nhà người ta xấu hổ một trận.
Sáng ngày hôm sau, khi Kinh Thập đến phòng Tô Nhạn Quy, thấy y chắn ở đằng kia, chỉ dừng lại, lạnh lùng nói: “Tránh ra, ngươi chắn đường.”
Ninh Giản như kiêng nể anh ta là thầy thuốc, do dự một lát, liềm từ chuyển dịch qua bên cạnh.
Ngay khi Kinh Thập chuẩn bị cất bước vào phòng, Ninh Giản đột nhiên rút đoản kiếm bên hông ra, không chút chần chờ hướng bên cạnh cổ Kinh Thập đâm tới.
“Ninh Giản, ngươi!”
Kinh Thập kinh hãi, lui từng bước, đụng vào cửa, liền cả người ngã ngồi xuống, chỉ nghe keng một tiếng, lại là tiếng binh khí giao nhau.
Kinh Thập trong lòng run rẩy, Ninh Giản đã lia kiếm ngang qua, lại keng một tiếng, Kinh Thập ngẩng đầu, mới phát hiện sau mình không biết từ khi nào có hơn một người, người nọ một thân hắc y, vải đen che mặt, tay cầm một thanh trường kiếm, gấp rút tấn công trực diện Ninh Giản.
Ninh Giản vừa né, vừa đâm kiến qua, vốn muốn nhấc chân quét hạ bàn người nọ, thế nhưng Kinh Thập còn kẹp ở trong, y cắn răng một cái, cúi đầu hướng bên cạnh nghiêng người, thuận tay đưa ra sau cổ áo Kinh Thập kéo vào phòng.
Hắc y nhân kia thuận thế một kiếm chọc thẳng trước ngực y, chờ Ninh Giản nghiêng người, một tay đã quét chưởng qua, Kinh Thập mới ngồi dậy, thấy một màn như thế, theo bản năng liền kêu một tiếng:”Cẩn thận!”
Ninh Giản cũng không trốn không tránh, lật tay chính là một kiếm, nhanh như tia chớp, người nọ một chưởng vốn tấn công trước, kiếm Ninh Giản phát động sau lại tới trước, người nọ phát hiện thì muốn rút chưởng lại đã không kịp nữa, chỉ có thể quay kiếm cản lại, vẫn bị kiếm của Ninh Giản vạch một vết thương trên tay.
“Bà nội nó, quả nhiên đang giở trò điệu hổ ly sơn!” Đúng lúc này, Mộ Dung Lâm cũng từ ngoài sân chạy vào, trường đao trong tay còn dính máu.
Hắc y nhân kia vừa nghe giọng Mộ Dung Lâm, liền hướng Ninh Giản đâm liên tục, khiến Ninh Giản quay kiếm về, gã liền nhảy lên nóc nhà, nhanh chóng hướng ra ngoài sơn trang lao đi.
Mộ Dung Lâm còn muốn đuổi theo, Kinh Thập quát to một tiếng: “Đừng đuổi, quay lại!”
Mộ Dung Lâm vốn đã nhảy lên nóc nhà, nghe anh ta gọi như thế, chần chờ một lúc, liền nhảy về mặt đất, liếc Ninh Giản một cái, liền hỏi Kinh Thập: “Không có việc gì chứ?”
Kinh Thập đã đứng lên, sửa sang lại quần áo: “Không có việc gì.” Xoay người lại hướng Ninh Giản một vái, “Đa tạ cứu giúp.”
“Đám con cháu kia, biết rõ đánh không lại ta, liền dùng thủ đoạn âm hiểm này…”
Kinh Thập nhíu nhíu mày, Mộ Dung Lâm mắng được nửa, liền miễn cưỡng ngừng lại, hắn ta hiểu Kinh Thập suy nghĩ cái gì.
Chỉ một lúc sau, Kinh Thập quả nhiên mở miệng: “Này cũng là một chuyện phiền toái, chính là một mình ngươi, chung quy không có cách phòng bị nhiều như vậy… Ta thấy, dứt khoát để bọn họ lưu lại nhiều người hơn đi…”
“Ta có thể bảo vệ hắn.” Ninh Giản đột nhiên mở miệng.
Kinh Thập cùng Mộ Dung Lâm nhìn về y, Mộ Dung Lâm cười lạnh: “Bảo vệ cái gì, ngày hôm qua hắn như thế, ngươi cũng không thấy sao?”
“Không để hắn phát hiện là được rồi.” Ninh Giản đáp lại cực nhanh, rõ ràng đã sớm nghĩ xong, lại lập tức khiến Mộ Dung Lâm nghẹn lại.
Ngược lại Kinh Thập phản ứng nhanh chóng, trầm giọng nói: “Ngươi ở bên hắn, nếu chúng ta chỉ có thể nói cho hắn, ngươi là một hạ nhân, cũng được chứ?”
“Ta không quan tâm.”
“Nếu không cẩn thận bị phát hiện thì sao?”
“Ta lập tức rời đi.”
“Nếu hắn bị người bắt đi hoặc bị thương, ngươi lại như thế nào?”
“Trừ phi ta chết.”
Kinh Thập không hỏi tiếp, Mộ Dung Lâm nhìn anh ta một cái, gọi một tiếng: “Kinh Thập?”
Kinh Thập vẫn lặng yên, rất lâu, mới hừ cười một tiếng: “Tiểu Tô không phải mỗi ngày chọc ghẹo nha đầu nhà ngươi, nói không cần con gái hầu hạ sao?”
Mộ Dung Lâm lập tức trừng lớn hai mắt: “Ngươi là nói…”
“Vậy ngươi liền đổi cho hắn một tiểu tư đi.”
“Chính là…”
Kinh Thập không để Mộ Dung Lâm nói xong “chính là”, chỉ nhìn Ninh Giản.
“Nhớ rõ lời ngươi, bảo vệ hắn chu toàn, nếu bị phát hiện, lập tức rời đi, nếu không đừng bước vào Tiêu Dao sơn trang nửa bước.”
Biểu tình Ninh Giản dịu xuống, ánh mắt lại nhiều hơn một phần kiên định: “Một lời đã định.”
Kinh Thập cười cười, xoay người hướng ra ngoài sân, Mộ Dung Lâm sửng sốt một chút, liền đuổi theo: “Vàng, này… Không sao chứ?”
“Tiểu Tô hôm nay như vậy, cũng là y tạo thành, để y chạy việc vặt, lao động cật lực, đã là lợi cho y rồi.” Kinh Thập cười nhạt, “Huống chi, ta cũng muốn nhìn một chút xem y phải thế nào không để Tiểu Tô phát hiện. Hắn là nghe không rõ, không phải là nghe không ra.”
Mộ Dung Lâm lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra: “Ý ngươi là nói, một khi phát hiện, Ninh Giản sẽ không thể ở lại.”
Kinh Thập không trả lời, chỉ nhìn Mộ Dung Lâm một cái: “Ngươi không đem tiểu tư mới giới thiệu cho Tiểu Tô sao?”
Mộ Dung Lâm nở nụ cười: “Được, ta đi ngay.”
Ninh Giản theo yêu cầu thay một bộ quần áo hạ nhân, mới được Mộ Dung Lâm đưa đến phòng Tô Nhạn Quy.
Tô Nhạn Quy vẫn chưa rời giường, Ninh Giản thì đứng ở bên giường nhìn.
Cự ly gần như thế, y càng thấy rõ hơn những thay đổi của người này.
Ở trấn Nguyệt Nha thì, hắn khoẻ mạnh, cường tráng, tinh thần phấn chấn cùng sinh lực tràn trề, mà hiện tại, một khi nhắm mắt lại, thật có vẻ cả hô hấp cũng như ẩn như hiện, trên mặt không tìm ra một tia máu.
“Hàng ngày hắn không sai biệt lắm sẽ dậy vào giờ này, ăn xong điểm tâm sẽ uống thuốc, nếu như qua thời gian nửa nén hương mà còn chưa tỉnh, ngươi thì gọi hắn dậy.’
Ninh Giản gật đầu, bên kia Tô Nhạn Quy giống như muốn xác minh lời Mộ Dung Lâm nói, hơi giật mình, liền mở mắt.
Nhìn trong đôi mắt kia không hề có tiêu cự, Ninh Giản trong lòng trĩu xuống! Thoáng chốc, vô thức mà vươn tay, như muốn xoa mắt hắn, cuối cùng lại giữa đường thu hồi, chỉ lơ đãng mà đảo qua vai Tô Nhạn Quy.
“Còn chưa… sáng hả?” Tô Nhạn Quy lẩm bẩm nói một tiếng, trong lời nói có chút mơ hồ, tựa như còn chưa có tỉnh táo.
“Sáng quắc rồi, là ngươi nhìn không thấy!” Mộ Dung Lâm không chút bận tâm, to tiếng.
Tô Nhạn Quy hơi giật một chút, liền đưa tay dụi dụi mắt, cười cười: “Ta quên mất.”
“Được rồi, tới, A Phong, hầu hạ Tô công tử rửa mặt chải đầu đi!”
Mộ Dung Lâm đẩy Ninh Giản, Ninh Giản lẽ ra phải đi lại đờ ở đó, bị hắn ta đẩy, thiếu chút nữa ngã vào lòng Tô Nhạn Quy.
Tô Nhạn Quy hiển nhiên đã nghe thấy Mộ Dung Lâm nói: “Ngươi gọi ai?”
“Ngươi không phải ghét nha đầu nhà ta sao? Lão tử thay riêng cho ngươi một tiểu tư, cảm kích không hả?”
Tô Nhạn Quy phì một tiếng bật cười: “Vô cùng cảm kích.” Hắn lần mò đem Ninh Giản đỡ dậy, “Nhưng ngươi cũng không thể đem mọi người đẩy đến chỗ ta được. Ta chỉ muốn một tiểu tư, không định cần một người làm ấm giường.”
Ninh Giản vốn đã phục hồi tinh thần, được hắn nâng dậy, liền cuống quýt giãy ra, nhìn Mộ Dung Lâm, rồi im lặng không nói gì mà cầm chậu ra ngoài cửa đi múc nước.
Chờ khi y quay lại, Mộ Dung Lâm đã ngồi bên bàn rất mãn nguyện mà uống trà, mà Tô Nhạn Quy ngồi trên giường cùng hắn ta câu được câu mất mà nói chuyện.
Ninh Giản do dự một chút, liền đi qua, động tác nhẹ nhàng mà thay hắn chải đầu rửa mặt, lại thay quần áo, mới đỡ hắn ngồi xuống bên bàn.
Tô Nhạn Quy cực thoả mãn mà cười nói: “Mộ Dung, sớm nói ngươi đổi một người nam, ngươi thì keo kiệt.”
“Bà nội nó, không đổi cho ngươi ngươi bất mãn, đổi cho ngươi ngươi vẫn có chuyện để nói?”
Tô Nhạn Quy chỉ cười không nói, Ninh Giản đưa cho hắn một cái bánh bao, hắn liền nhận, từng miếng từng miếng mà cắn, chờ ăn phân nửa, mới líu ríu mà hỏi: “Được rồi, vừa nói, y gọi là gì?”
Mộ Dung Lâm nhướn mày, nhìn về Ninh Giản, trên môi gợi lên một vệt ý cười:” Ngươi, nói cho Tô công tử, ngươi gọi là gì?”
Ninh Giản cúi xuống suy nghĩ, một lát mới nói: “A Phong.”
“Cái gì?” Tô Nhạn Quy đem miếng bánh bao cuối cùng nhét vào miệng, trừng lớn mắt, nghiêng đầu, giữa mày hơi chau, “Ngươi lớn tiếng một chút, ta nghe không rõ.”
“A Phong.” Ninh Giản nâng cao giọng, nói lần nữa.
Xung quanh chân mày Tô Nhạn Quy càng nhăn chặt, tựa hồ tâm tình cũng cáu kỉnh lên: “Ta nghe không rõ!” Nói xong, hắn hừ một tiếng, hướng Mộ Dung Lâm nói: “Mộ Dung, ngươi có nói qua với y, nói phải lớn tiếng một chút không? Ta nghe có tiếng nói, nhưng lại không rõ y nói cái gì!”
Mộ Dung Lâm chỉ cười nhìn Ninh Giản: “Tô công tử bảo ngươi nói to một chút đó.”
Ninh Giản lại cắn môi, y biết nếu lớn tiếng thêm chút nữa, Tô Nhạn Quy nghe rõ rồi, khẳng định là có thể nhận ra giọng mình.
“Không nói thì thôi, ta cũng không quan tâm ngươi gọi là gì.”
Không đợi Ninh Giản do dự, Tô Nhạn Quy rất nhanh liền ném một câu, vừa đưa tay mò mò bàn, tựa hồ muốn tìm cái bánh bao thứ hai.
Ninh Giản nhìn dáng hắn mò mẫn, yết hầu căng thẳng, đột nhiên túm tay Tô Nhạn Quy, miết trên bàn tay.
Xung quanh chân mày Tô Nhạn Quy thoáng cái xoắn tít: “Buông ra!”
Ninh Giản không có nghe theo.
Tô Nhạn Quy lại càng quắc mắt: “Mộ Dung, người này của ngươi sao thế?”
Mộ Dung Lâm cũng có chút ngồi không yên, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Ninh Giản, ý bảo y lập tức buông tay.
Tay Ninh Giản nắm thật chặt, lại từ từ thả lỏng, Tô Nhạn Quy muốn rụt về thì, y lại bắt lấy tay Tô Nhạn Quy, chỉ là không đợi Tô Nhạn Quy phát cáu, tay kia của y đã vươn một ngón tay, trên bàn tay Tô Nhạn Quy từ từ vạch dấu.
“Ta là A Phong.”
Cùng là bốn chữ, y viết ba lần, Tô Nhạn Quy từ đầu còn có chút nóng nảy, chờ ý thức được y đang làm cái gì thì, liền từ từ bình ổn lại, chờ y viết xong lần thứ ba, cúôi cùng nở nụ cười: “Hoá ra gọi là A Phong, sao không nói lời nào vậy, cổ họng khó chịu?”
Bị hỏi như vậy, Ninh Giản có chút luống cuống, Mộ Dung Lâm lại cười mà như không cười nhìn y, rất có phần thích thú xem y ra sao.
“Sao lại không nói lời nào?”
Tô Nhạn Quy đại khái vì nhìn không thấy, một khi không nghe được âm thanh thì không thể hưởng ứng, liền đặc biệt dễ cáu, trong câu hỏi cũng có chút không khách khí.
Mộ Dung Lâm cuối cùng mở miệng: “Yết hầu y bị thương, trên cổ còn một vết thương lớn, cho nên không có cách nào nói cả, ngươi nếu không hài lòng, ta đổi cho ngươi người khác.”
Ninh Giản thoáng cái nhìn qua, không biết Mộ Dung Lâm là đang giúp mình giải vây, hay là muốn thừa cơ xua mình đi.
Bên kia Tô Nhạn Quy cũng đã bình tĩnh lại, vò đầu, ngữ khí cũng ôn hoà hơn: “Không cần, ngươi biết ta… Mấy ngày nay tính ta xấu một chút, không phải cố ý.”
Hắn nghiêng đầu hơi hướng phía Ninh Giản, úp mở nói: “A Phong… Đúng không? Xin lỗi, ta nhìn không thấy ngươi, cho nên không biết khó xử của ngươi, không nói cũng không sao, ngươi ở lại nhé?”
Mộ Dung Lâm nhíu mày, chưa nói cái gì, nhưng ngược lại Ninh Giản chần chờ một chút, liền túm tay Tô Nhạn Quy, trên đó chậm rãi viết: “Cảm tạ.”
“Được rồi, các người đã không nghi ngờ gì nữa, vậy cứ như đã nói đi, ta đi tìm Vàng.”
“Thấy tài quên bạn!” Tô Nhạn Quy có chút bất mãn.
Mộ Dung Lâm hết cách: “Ta nói tìm Kinh Thập, anh ta ngày mai đi Cảnh Nam kiếm thuốc cho ngươi…”
“Thấy sắc quên bạn!” Tô Nhạn Quy rất lưu loát mà ngắt lời hắn ta.
Mộ Dung Lâm chán nản, quét mắt liếc Ninh Giản: “A Phong, hầu công tử dùng điểm tâm tử tế!” Ngụ ý, hiển nhiên là muốn Ninh Giản đem bánh bao nhét vào mỏ người nào đó.
Ninh Giản đương nhiên không nghe hắn ta, nhưng cũng cầm một cái bánh bao, véo một miếng lại một miếng mà đút vào miệng Tô Nhạn Quy.
Tô Nhạn Quy dĩ nhiên không để ý lời Mộ Dung Lâm, một lát sau, mới mò mẫm bắt được tay Ninh Giản, ngăn động tác đút thức ăn của y.
Ninh Giản tim nảy lên, căng thẳng, liền nghe Tô Nhạn Quy nhỏ giọng hỏi: “Mộ Dung đi rồi?”
Ninh Giản vô thức mà gật đầu, một lát mới ý thức Tô Nhạn Quy nhìn không thấy, liền viết trên lòng bàn tay hắn: “Đi rồi.”
“Ngươi đừng nhúc nhích, ta tự làm!”
Tô Nhạn Quy thoáng cái liền phấn chấn, đẩy tay Ninh Giản, vừa mò trên bàn gì đó: “Đây là cháo à, cái đĩa… Bánh bao…” Nói rồi, hắn liền cầm lấy một cái bánh bao, không quá xác định mà đưa vào miệng, lại tiếp tục mò mẫm, “Thìa đâu? Ở chỗ nào, sao không có…”
Ninh Giản nhìn tay hắn sờ soạng trái phải hồi lâu, cúôi cùng nhịn không được, nhẹ nhàng dịch thìa qua, đem nó để trước đầu ngón tay Tô Nhạn Quy.
Tô Nhạn Quy rất vất vả sờ lần, liền cười sáng loá: “Tìm được rồi!”
Hắn vừa nói, vừa sờ tiếp bát cháo, rồi mới vụng về mà dùng thìa múc một chút, cả người ghé qua, há miệng muốn ăn, thìa lại giơ cao hơn một chút, cháo đều dính ở phía trên môi hắn.
Ninh Giản đưa tay giật thìa về, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Tô Nhạn Quy.
“Ai, ngươi làm gì đó! Không phải bảo ngươi đợi đừng nhúc nhích sao? Đưa đây.” Tô Nhạn Quy cau mày vươn tay về phía y.
Ninh Giản chính là rất nhanh mà viết lên: “Ta đút cho ngươi.”
“Ai muốn ngươi đút, ta tự làm.”
Ninh Giản nhất định không chịu, Tô Nhạn Quy thật ra cũng không nổi nóng, chỉ thở dài: “Có cái gì quan trọng đâu, Mộ Dung cũng không ở đây, ngươi không nói, ta không kể, hắn ta sẽ không trách tội. Ngươi để ta tự thử xem sao, ta dù sao cũng không thể cả đời dựa vào người khác đút cơm a.”
Ninh Giản trong lòng giống như bị cái gì chọc mạnh một chút, lại đem thìa kia để càng xa hơn, vừa viết trên tay Tô Nhạn Quy: “Sẽ không suốt đời đâu.”
“Đương nhiên rồi, ngươi đưa thìa cho ta, ta học tự làm.”
Ninh Giản không để ý đến hắn, chính là múc một miếng cháo, đưa đến bên miệng hắn, Tô Nhạn Quy lại ngoắt đầu từ chối, cháo dính trên mặt hắn, hắn vẫn bướng bỉnh nói: “Ngươi xem, để cho người khác đút đồ cũng không có chỗ nào tốt, ngươi để ta tự làm đi.”
Ninh Giản nhất thời có loại cảm giác có lý cũng nói không lại, y cũng không biết, người này lại không thể nói lý như thế.
“Ngươi sẽ không phải suốt đời không nhìn thấy.”
Tô Nhạn Quy lại như không kiên nhẫn để nghiền ngẫm xem y viết gì, chính là đưa tay loạn xạ muốn đoạt lấy thìa, Ninh Giản trở qua trở lại mà viết, mãi cho đến khi Tô Nhạn Quy tựa hồ đã biết y viết gì, mới từ từ ngừng lại.
Ninh Giản thở dài nhẹ nhõm, lại vẫn cảnh giác nhìn người trước mắt,
Tô Nhạn Quy cũng không nói gì, đợi thật lâu, Ninh Giản thử thăm dò mà múc một miếng cháo đưa qua, lúc này Tô Nhạn Quy rất dịu ngoan ăn.
Ninh Giản yên lòng, từng miếng từng miếng mà đút hắn, rồi lại sinh ra một tia bất an khó hiểu.
Tình cảnh mới qua một, hai ngày, y liền cảm thấy bản thân dường như chưa từng quen người này.
Không biết quá khứ của hắn, không biết hắn quen biết ai, không biết hắn suy nghĩ gì, càng không biết hắn muốn gì.
Chờ ăn điểm tâm xong, lại uống thuốc, cũng đã tốn hơn nửa canh giờ, Ninh Giản đem đồ thu dọn xong, liền nghe thấy Tô Nhạn Quy hỏi: “Bên ngoài thời tiết tốt chứ?”
“Tốt.”
Ninh Giản theo thói quen đáp một câu, sau một lúc lâu nhớ ra Tô Nhạn Quy nghe không rõ, liền đi qua cầm tay hắn viết.
Tô Nhạn Quy lại cười cười: “Tuy nghe không rõ, có một số câu cũng có thể đoán, ngươi không cần quá lo lắng suy nghĩ.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Ta muốn ra ngoài một chút.”
Ninh Giản chần chờ, nghĩ hôm qua khi đến Tô Nhạn Quy cũng vẫn ngồi trong sân, hình như cũng không tệ, liền theo lời nâng hắn dậy.
Từ chỗ ngồi đi tới cửa, chỉ là khoảng cách vài bước, Tô Nhạn Quy lại liên tục huơ tay, dường như cảm thấy không an toàn, lúc nào cũng chuẩn bị ngã xuống thì sẽ bắt được cái gì đó.
Ninh Giản nhìn mà khó chịu, lại không biết nói thế nào cho phải.
Khi ra khỏi cửa, Tô Nhạn Quy đương nhiên cũng không nhìn thấy bậu cửa trên mặt đất, Ninh Giản tuy dìu rất cẩn thận, nhưng không có nhắc nhở, Tô Nhạn Quy bước một bước ra, người liền cắm thẳng xuống, Ninh Giản sợ tới mức cả người chắn dưới thân hắn, cả ôm lẫn kéo mới giữ vững được người.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Y liên mồm giải thích, nghĩ Tô Nhạn Quy nghe không rõ, lại càng cuống, một lòng muốn nắm tay hắn làm dấu, rồi lại thủy chung không dám buông tay, sợ Tô Nhạn Quy ngã nữa.
Tô Nhạn Quy cũng như bị dọa theo, bản năng mà ôm lấy Ninh Giản, rất lâu không cử động.
Giọng Ninh Giản dần dần nhỏ, chỉ cảm thấy đôi tay kia mang theo run rẩy rất khẽ, ôm chặt mình, dường như muốn nuốt trọn mình.
“Tô… Công tử…” Giọng cực nhẹ, Ninh Giản biết Tô Nhạn Quy nghe không thấy, nhưng vẫn lo sợ không yên mà mở to mắt, hoàn toàn không biết nên làm sao.
Hai người giằng co như thế, cho đến khi Ninh Giản nghĩ sẽ như này đến trời hoang đất tàn, Tô Nhạn Quy mói từ từ buông tay ra.
Ninh Giản ngẩng đầu, liền nhìn thấy hắn cong cong con mắt nở nụ cười, vẻ mặt còn có phần ngại ngùng: “Vừa rồi hoảng quá, ôm chặt vậy, ngươi đừng để ý.”
Ninh Giản nhìn hắn tách từng chút khỏi người mình, cuối cùng nghe thấy giọng bản thân” Không sao…” Dừng một chút, mới như tỉnh lại từ trong mộng mà bồi một câu: “Thực xin lỗi, là ta làm không tốt.”
Tô Nhạn Quy chau mày, hiển nhiên nghe không rõ, Ninh Giản lại không lặp lại, chỉ một tay ôm thắt lưng hắn, một tay đỡ hắn, khi vượt qua bậu cửa còn nhẹ nhàng vỗ vỗ đùi Tô Nhạn Quy, Tô Nhạn Quy cũng rất thông minh mà nâng chân lên.
Từ phòng đi đến đình nghỉ chân đường bằng phẳng lắm, hai người dựa vào nhau gần thêm một ít, Tô Nhạn Quy cũng như dần an tâm hơn, dựa dẫm càng nhiều thêm, tay lại buông thõng, không có lộ chút tư thế đề phòng bị ngã mọi lúc nữa.
Trên mặt hai người đều không có tia khác thường nào, phảng phất như cái ôm chốc lát kia, chưa từng xuất hiện.
***
Em Quy rất có tinh thần “tàn dưng không phế” a:)))))))