An Dương, Mai Thiếu Kỳ, Bạch Ưng đạo trưởng và các cao thủ của Vân Tiêu Kiếm, Mẫu Nghi Giáo, Nhất Thanh Môn gần như chết lặng khi đứng dưới cổng tam quan của Vạn Phật Tông. Khắp nơi xác chết la liệt, mùi máu tanh tưởi bốc lên nhức mũi, xung quanh chỉ có tiếng ruồi nhặng vo ve. Ngôi chùa nghìn tuổi uy nghiêm nức tiếng Lạc Hồng giờ đây tràn ngập âm khí. Bầu trời u ám, càng tôn lên vẻ u khuất của Vạn Phật Tông.
- Là thật sao?
Mai Thiếu Kỳ run run chứng kiến khung cảnh ghê rợn bày ra trước mắt. Không một ai hồi đáp câu hỏi này của ông ta. Mọi người còn chưa thể hình dung được rằng Quỷ Đế có thể ra tay tàn sát hết tăng ni của Vạn Phật Tông.
- Pháp lực của Quỷ Đế quả thật không thể tưởng tượng được.
Hồng Vân Tiên Tử lắc đầu, thái độ vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Vạn Phật Tông cao thủ như mây thế mà còn không chống nổi Quỷ Đế, trưởng môn Mẫu Nghi Giáo rùng mình khi nghĩ đến một ngày kia, môn phái của bà ta cũng lâm vào cảnh tuyệt diệt như vậy.
An Dương trầm ngâm một hồi, đoạn cất tiếng:
- Pháp lực của ả tuy cao cường nhưng tất cả chúng ta liên thủ thì cơ hội chiến thắng có lẽ cũng không nhỏ.
Nghe An Dương nói, tất cả đều gật đầu đồng ý. Tuy rằng Quỷ Đế pháp lực cao cường, có thể nói là số một tại Lạc Hồng nhưng cao thủ chính đạo nếu liên thủ lại thì khả năng đánh bại ả cũng có thể xảy ra. Năm xưa Quỷ Đế tác oai tác quái, lực lượng của các thành chủ vốn không chịu bắt tay với nhau thành ra cứ lần lượt bị ả tiêu diệt.
- Có điều này không biết nên nói hay không?
Chợt Thiên Hỏa đạo nhân lên tiếng, ánh mắt chợt nhìn về Văn Lộc, rất quái lạ.
Văn Lộc thấy vậy, vội ngước nhìn đi chỗ khác, nhịp tim chợp đập mạnh. Bạch Ưng chân nhân thấy thế nói ngay:
- Điều gì? Sư đệ mau nói.
- Vân Tiêu Kiếm gặp đại nạn, Thiên Sinh bị thương tích trầm trọng, đến giờ chưa tỉnh. Cẩm Y thì không rõ sống chết. Còn Văn Lộc vì sao lại không hề sứt mẻ, dù chỉ là một ngón tay? Sư huynh có thấy vô lý hay không? Quỷ Đế là kẻ như thế nào?
Nghe tới đây, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về Văn Lộc. Bạch Ưng chân nhân ôn hòa quay ra phía đệ tử, nói:
- Con nói ta nghe?
Văn Lộc sụp xuống, nước mắt lã chã, nói như rống lên:
- Là đệ tử tham sống sợ chết, không ở lại bảo vệ sư môn. Khi Quỷ Đế đánh lên, sư phụ Cẩm Y và sư huynh Lạc Hoa nói đệ tử mau đi báo tin cho các vị sư phụ. Bản thân đệ tử Vân Tiêu Kiếm liều chết xông lên, nhất định không chịu quy hàng nữ quỷ vì thế đệ tử mới có thể thoát được ra ngoài, vội đến đây báo tin.
Bạch Ưng chân nhân nhìn qua mấy vị sư phụ, lạnh lùng nói:
- Các ngươi nghe rõ chưa? Còn ai thắc mắc gì không?
Những vị sư phụ của Vân Tiêu Kiếm đều nhìn đến Văn Lộc, ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu, không ai muốn hỏi gì thêm.
- Văn Lộc mau đứng lên. Chúng ta hãy chuẩn bị trở về Vân Tiêu Kiếm. Bần đạo kính mong các môn phái ra tay tương trợ, giúp đỡ bản môn qua được kiếp nạn này.
Bạch Ưng đạo trưởng thông báo rồi chắp tay nhờ sự giúp đỡ. Các môn phái khác đều xì xầm to nhỏ. Trong lòng họ nóng như lửa, đều muốn nhanh chóng trở về môn phái để gia cố phòng thủ. Tuy nhiên, Vạn Phật tông uy danh lẫy lừng, Vân Tiêu Kiếm anh dũng vô song thế mà trong chớp mắt đã bị đẩy đến thảm họa. Nếu không ngăn chặn, cái nguy cơ diệt môn lúc nào cũng treo lơ lửng trên đầu chính phái. Đó là chưa kể cái gì mà quỷ môn khai mở. Nếu nó khai mở thì sao? Họ không rõ nhưng có vẻ như quỷ môn được Quỷ Đế mở ra, năng lực của ả sẽ tiếp tục tăng cao, chỉ sợ lúc đó đại cao thủ khắp Lạc Hồng có liên thủ cũng chưa chắc đã có một phần thắng lợi.
Các môn phái đều thông suốt mối nguy hiểm này, đoạn cũng chắp tay, cúi người, đồng loạt nói:
- Xin nghe theo Vân Tiêu Kiếm. Chúng ta phải đồng lòng tiêu diệt Quỷ Đế.
Mai Thiếu Kỳ và An Dương đoạn cũng gật đầu đồng ý với Bạch Ưng đạo trưởng. An Dương vội nói:
- Sự việc lần này rất hệ trọng, chúng ta mau tập hợp cao thủ, nhanh chóng tiến về Hoàng Ma Sơn, việc bao vây Huyết thành hãy để cho thuộc hạ phụ trách.
- Đúng, ta sẽ tập hợp toàn bộ cao thủ dưới trướng, quyết một phen sống chết với Quỷ Đế.
Mai Thiếu Kỳ đồng tình
Khắp tam quan trên Vạn Phật Tông, tiếng hô như sấm rền. Hàng trăm cao thủ nhất tề đưa nắm tay lên trời hô lớn: “Tiêu diệt Quỷ Đế”, khí thế truyền ra, lấn áp cả âm khí đang ngùn ngụt bốc lên từ ngôi chùa ngàn tuổi.
Sau tiếng hô vang, nền trời tràn ngập những vạch sáng lấp lánh của pháp bảo, xen lẫn vào đó là cả những linh thú, linh điểu đang đè gió bay đi, hướng về phía Hoàng Ma Sơn. Các đại cao thủ của Lạc Hồng rầm rầm tiến về Vân Tiêu Kiếm với khí thế dời non lấp biển. Một cuộc huyết chiến đang bày ra trước mắt.
***
Đỉnh Hải Vân
Tổng đàn Mẫu Nghi Giáo
Cung Hồng Vân
Gió nhẹ thổi, mây trắng chầm chậm trôi qua những tòa tháp sừng sững. Cây cỏ khẽ đu đưa, thỉnh thoảng ẩn mình vào một màu trắng tinh khiết.
Từ một căn phòng nhỏ trên cung Hồng Vân, thiếu nữ ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, chậm rãi ngắm mây trắng ngoài kia. Ánh mắt u buồn nhìn ra xa xa, thỉnh thoảng thở dài một tiếng rồi ngước mắt về chiếc bàn xinh xắn trong góc. Ở đó, Thanh Long Kiếm nằm yên lặng, viên châu nơi đốc kiếm chốc chốc lại nháy lên, tỏa ra xung quanh thứ ánh sáng tinh khiết.
Cửa phòng khẽ mở, một đệ tử bước vào, trên tay bê một khay, trong đó có bát thuốc đang nhè nhẹ bốc lên những lọn khói trắng.
- Thánh nữ! Đến giờ uống thuốc rồi.
Nữ đệ tử mỉm cười, đặt khay lên bàn rồi tiến tới bên cạnh Tiểu Linh, khẽ lấy chiếc lược ngà, chải mái tóc óng mượt của nàng, chậm rãi nói:
- Thánh nữ! Mau lại uống thuốc đi, đừng buồn bã nữa. Cứ như vậy thì héo hon mất thôi.
Tiểu Linh không quay lại, vẫn nhìn ra phía mây trời, mỉm cười. Nụ cười dường như ẩn chứa những đau đớn trong lòng, khó có thể nói ra.
- Hắn chết rồi phải không?
Nàng chua xót cất tiếng. Thanh âm trong trẻo nhưng đầy u uất vang lên.
Nữ đệ tử khuôn mặt trùng xuống, thở dài một tiếng, chẳng biết nên trả lời ra sao nữa.
- Nghe nói phút cuối, có một con ngũ sắc phượng hoàng cắp hắn đi. Chắc hắn không sao đâu. Thánh nữ mau uống thuốc cho khỏe, biết đâu hắn sẽ trở lại.
Nữ đệ tử chợt nhớ ra, vội nói.
Tiểu Linh vẫn chẳng quay lại, đôi mắt buồn bã ngắm nhìn từng lọn mây bay qua. Nữ đệ tử còn chưa biết làm cách nào, bên ngoài đã bước vào một người nữa. Đó chính là lão Lê Hữu. Kể từ khi Tiểu Linh thoát khỏi cơn thập tử nhất sinh, Hồng Vân Tiên Tử đã để cho con gái và cha trở về Mẫu Nghi Giáo dưỡng thương.
Lão Lê Hữu ra hiệu cho nữ đệ tử kia lui ra ngoài, tự nhiên đến bên cạnh cháu gái, đưa tay bắt mạch. Lão trầm ngâm một hồi, khuôn mặt giãn ra, đoạn mỉm cười cất lời:
- Tiến triển rất tốt, cứ như thế này chỉ mấy tháng nữa là con phục hồi rồi.
- Ngoại nói xem, hắn liệu…
Tiểu Linh ấp úng, quay người nhìn Lê Hữu. Lão vuốt nhẹ mái tóc cháu gái, an ủi:
- Con đừng lo, thằng nhóc đó số cao mạng lớn, chắc chắn không sao. Có thể nó đang dưỡng thương ở đâu đó.
- Nhưng con ngũ sắc phượng hoàng là của… Con sợ hắn đã bị Quỷ Đế bắt đi và…
Khuôn mặt nàng trở nên lo lắng. Tiểu Linh biết, ngũ sắc phượng hoàng kia vốn là linh điểu của Song Mai nhưng không rõ, liệu khi bị Quỷ Đế chiếm lấy thân xác đó, thần điểu kia liệu còn phục tùng hay không.
Lão Lê Hữu thở dài nói:
- Con đừng lo lắng quá. Tất cả đều là số mệnh hết. Bây giờ con phải lo dưỡng thương.
Tiểu Linh gật nhẹ đầu, đứng lên tiến về phía bàn, bưng bát thuốc lên, từ từ uống. Dưới sân, chợt truyền tới những tiếng người ồn ào. Tiểu Linh vội đi tới, ngó ra xem.
Bên dưới, mấy trăm đệ tử Mẫu Nghi Giáo sắp thành hàng lối, khuôn mặt ai ai cũng tỏa ra những sự căng thẳng không ngừng. Thanh Vân Tiên Tử thướt tha trong bộ quần áo xanh biếc như nước biển, dường như đang nói điều gì đó.
- Có chuyện gì vậy ngoại? Sao các đệ tử ưu tú của Mẫu Nghi Giáo lại tụ tập hết ở ngoài sân?
Lão Lê Hữu cũng nhìn ra, đoạn giải thích:
- Mẹ con mới thông báo về, lệnh cho những đệ tử ưu tú nhất của Mẫu Nghi Giáo phải lên đường tới Vân Tiêu Kiếm, hợp sức cùng các môn phái khác tiêu diệt Quỷ Đế.
Cái tên Quỷ Đế vừa nói ra, Tiểu Linh run run người, cảm giác đau đớn tràn ngập. Nàng khẽ ngồi xuống, buồn bã nói:
- Con cũng muốn đi Vân Tiêu Kiếm.
Lão Lê Hữu lắc đầu, vỗ nhẹ lên vai Tiểu Linh:
- Thương tích của con còn chưa lành, đi sao được.
Đôi tay xinh xắn của Tiểu Linh siết chặt vào nhau, trong lòng dâng lên những cảm giác phẫn uất xen lẫn nhớ nhung. Tiểu Bất Tử, ngươi đang ở chân trời nào? Nàng tự hỏi.
- Thôi, con nghỉ ngơi đi. Mấy hôm nữa ta về lại Ẩn Sơn cốc, con có muốn đi theo ta?
Lão Lê Hữu bước ra cửa, chợt nhớ ra, vội nói.
Tiểu Linh khẽ gật đầu, trả lời:
- Vâng!
Tiểu Linh nhìn theo những vệt phi kiếm như những sợi tơ đủ màu sắc, giăng lên nền trời xanh biếc. Hàng trăm đệ tử Mẫu Nghi Giáo cùng xuất phát một lúc tạo nên một quang cảnh vô cùng đẹp mắt.
Phía Ẩn Sơn cốc, Tiểu Bất Tử đang trồng mấy cây hoa, chợt dừng lại, ngước mắt lên nền trời, nhìn hàng trăm vệt sáng lấp lánh tựa như những sợi dây mỏng manh căng ngang bầu trời.
- Mẫu Nghi Giáo hình như có chuyện, nhiều đệ tử cùng xuất hành quá.
Thiên Thiên cầm chiếc xẻng nhỏ, lấp đám đất xuống một gốc hoa, cũng ngước khuôn mặt như thiên thần của mình, nhìn theo.
Từ trong nhà, Bạch Kiếm Nữ bưng một khay nước đi ra, nhẹ nhàng nói:
- Mọi người uống nước đi.
Nhìn thấy nền trời như bị rạch nát bởi những vệt phi kiếm, Bạch Kiếm Nữ nhíu mày quan sát, đoạn thở dài nói:
- Hình như họ đi về phía Vân Tiêu Kiếm. Chắc hẳn quỷ môn chuẩn bị khai mở.
Tiểu Bất Tử thở dài, đứng lên bước về phía Bạch Kiếm Nữ, thò tay lấy một cốc nước, ngửa cổ uống hết, đoạn quẹt miệng, đi vào trong, thái độ dường như chẳng bận tâm đến chuyện quỷ môn kia có khai mở hay không.
Thiên Thiên phủi phủi đôi tay, mỉm cười nhìn Bạch Kiếm Nữ, ánh mắt ẩn chứa nhiều tâm sự khó nói. Cả hai dường như hiểu rằng cơn đại nạn của Lạc Hồng đang đến gần lắm rồi.
Con chim Lạc đậu trên nóc nhà, vỗ cánh phành phạch như gà, đoạn kêu lên những tiếng oác oác đầy bi phẫn. Nó cũng cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề?