Lạc Lối

Chương 23:




Đi xa
Ngày 19 tháng Tư 2007
Tôi không thể ngồi yên trước bài khóa tiếng Tây Ban Nha. Bây giờ là 17 giờ, và giờ học này là giờ học cuối cùng tôi tham dự ở đại học V. Tối qua, tôi đã mua vé tàu đi Paris. Ngày mai tôi sẽ đi chuyến tàu lúc 12 h 47 và hai tiếng sau sẽ tới thủ đô.
Đối diện với bài học của mình, tôi muốn khóc vô cùng. Tôi không thể tin nổi tối nay, tất cả sẽ kết thúc. Trong vòng một giờ nữa, tôi sẽ chỉ còn là một cô sinh viên trốn chạy. Tôi đã nhắc đi nhắc lại với mình rằng, mọi việc trong tình trạng hiện nay khiến tôi không có sự lựa chọn, rằng chuyến đi Paris của tôi là bắt buộc, nhưng vô ích, tôi coi sự từ bỏ này như một thất bại. Lại một lần nữa, tôi không đi được đến cuối năm học của mình, tôi có cảm tưởng số phận đã bắt kịp tôi, tôi được sinh ra không phải để ngồi trong lớp nghe thầy giáo giảng bài. Tuy nhiên, trong trường hợp cụ thể này, mọi thứ chẳng có gì liên quan đến năm học cuối cấp ba của tôi, nhưng nó mạnh hơn tôi, tôi cảm thấy yếu đuối vì đã ra đi.
Vé tàu khá tốn kém với tôi, bởi tôi không có thẻ giảm giá, nhưng nếu đó là giá phải trả để được yên ổn, tôi sẵn sàng chi đến đồng tiết kiệm cuối cùng. Còn lại điều khó khăn nhất phải trải qua là bỏ ngang trường đại học. Tôi không thể tự thu xếp với ý nghĩ này. Tôi yêu đời sinh viên, tôi thích đến trường mỗi buổi và học hành. Ngay cả khi tôi buộc phải làm tất cả những gì tôi đã làm, tôi vẫn luôn cảm thấy thoải mái ở trường học. Vì thế, tôi không từ bỏ việc học hành. Tôi quyết tâm học hết năm học này bằng bất cứ giá nào, dù có đi học đều hay không. Trong đầu, tôi chưa bao giờ dự định khả năng rũ bỏ tất cả, tôi đã hy sinh quá nhiều cho năm học này để có thể phó mặc cho tất cả bay biến vào phút cuối cùng. Tất cả những khách hàng ấy, tất cả những cực khổ ấy, suy cho cùng, chỉ là để tiếp tục học, để không đầu hàng.
Vì vậy tôi cần tìm được một người nghiêm túc và tin cậy để gửi bài học qua đường bưu điện. Một cô bạn cùng học ngay lập tức hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi không biết rõ cô ấy lắm, chúng tôi chỉ là bạn học cùng lớp. Chúng tôi tự nhiên ngồi cạnh nhau trong gần như tất cả các giờ học, chúng tôi khá hiểu nhau, ngay cả khi tôi chưa bao giờ gặp cô ấy ngoài trường học. Tôi đã phải bịa ra một cái cớ giả mạo để giải thích với cô ấy chuyến đi của mình, một chuyện gia đình. Với tôi như thế dường như dễ chấp nhận nhất. Với điều kiện tôi đưa trước tiền phí bưu điện và tiền phô tô bài, cô ấy đã chấp nhận gửi bài học cho tôi.
Những bài tập trên lớp không được tính vào kết quả cuối kỳ, và với chứng nhận y tế của tôi, các giáo viên không thể phàn nàn về việc tôi vắng mặt trong những giờ học thực hành. Ngay cả khi biết rằng mình không thực sự từ bỏ trường đại học, tôi vẫn buồn. Toàn bộ cái thế giới nhỏ bé mà tôi mơ ước hồi tháng Chín đã sụp đổ. Tôi muốn khóc bởi tôi có cảm giác mình là nạn nhân của một sự bất công; tôi muốn khóc bởi những hy vọng của tôi đã tan biến. Tôi sẽ tiếp tục học từ xa, nhưng liệu tôi có làm được không? Liệu tôi có đủ mạnh mẽ, đủ nghiêm túc không?
Tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc hôm qua. Ở đây cũng vậy, tôi cảm thấy tim mình thắt lại, không phải vì tôi bỏ công việc mà tôi yêu thích - hoàn toàn ngược lại -, mà bởi dù sao đi nữa công việc này cũng là một lối thoát. Nó giúp tôi được ra khỏi nhà, được chìm đắm trong công việc và không suy nghĩ về cuộc sống của mình nữa. Nhìn chung, tôi khá hợp với các bạn đồng nghiệp, và họ luôn giúp đỡ tôi khi tôi không biết làm điều gì đó. Sếp tôi không thực sự quan tâm xem tại sao tôi ra đi. Những sinh viên đến rồi đi, mỗi năm ở đây có đến hàng chục người như vậy; vì thế, chẳng có gì là khác thường.
Tôi không biết điều gì chờ đợi mình ở Paris. Có thể sẽ chẳng có gì tốt đẹp hơn, có thể thậm chí tôi không trụ nổi một mình quá mười lăm ngày tại đó. Tôi biết thoạt tiên, cảnh khốn khổ sẽ lại bắt đầu. Tôi sẽ phải chạy vạy khắp nơi để tìm việc. Tôi cũng sẽ phải tập làm quen lại với việc sống cùng một ai đấy, hơn nữa đó còn là một người tôi không biết rõ. Và nhất là, sẽ chẳng có ai giúp đỡ tôi, ủng hộ tôi, an ủi tôi nếu một ngày nào đó tinh thần tôi sa sút. Tôi sẵn sàng đối mặt với tất cả những điều ấy, bởi nó nằm trong viễn cảnh của một tương lai sáng sủa, của những thứ tốt đẹp nhất. Còn nó, nghề làm gái, chỉ mang lại cho tôi những điều tệ hại nhất.
Tôi đã báo trước cho người bạn của mẹ, người phải cho tôi ở nhờ, nhưng cô ấy không thể đến đón tôi ở ga. Vì cô sống tại ngoại ô, nên cô đã chỉ cho tôi phải lên chuyến tàu nhanh nào để về nhà cô. Chuyện này đương nhiên chỉ là tạm thời, cô chỉ chữa cháy cho tôi. Tôi phải nhanh chóng tìm cho mình một mái nhà khác, bất cứ cái gì, thuê nhà ở chung, hay một căn phòng áp mái từng dành cho người làm. Ngay cả khi hoàn toàn mất tinh thần, tôi vẫn có cảm giác rằng chẳng gì sẽ có thể khó khăn bằng tất cả những chuyện tôi đã phải trải qua ở đây, tại V.
Ngồi trước bài học của mình, tôi không nghe giảng. Lẽ ra tôi phải tận dụng những giờ cuối cùng trong giảng đường uy nghi này, nhưng đầu tôi đầy những ý nghĩ u ám. Tôi nghĩ đến tối nay, đến những quyển sách tôi sẽ phải mang theo để tiếp tục học. Tôi gắn bó với chúng đến nỗi tôi sẽ chẳng để lại gì cho thế giới đằng sau tôi, thậm chí nếu va li của tôi có nặng một tấn. Và rồi đến quần áo, chẳng nhiều lắm, năm vừa rồi tôi đã bỏ qua việc mua sắm. Kể từ tháng Chín, hơn bao giờ hết, tôi phải học cách đo đếm thứ tự ưu tiên của mọi thứ.
Tôi giữ căn hộ đến tận cuối tháng, vì tôi đã trả tiền thuê. Nó sẽ trống không, nhưng mặc kệ. Ít nữa, bố tôi cùng một người bạn sẽ đến lấy đồ đạc. Tôi cũng đã báo với chủ nhà về sự ra đi của mình, chuyện này đương nhiên không làm bà ấy vui, nhưng tôi đã đảm bảo với bà rằng tôi sẽ rất nhanh chóng tìm cho bà ấy một người thuê nhà khác. Bà ấy chưa bao giờ thích tôi, tôi hiểu bà ấy, tôi thường xuyên trả tiền quá chậm, dù đã rất cố gắng. Tôi dán thông báo về một phòng trống cho thuê ở trường đại học. Ở V., chuyện này sẽ không khó khăn gì, ngay cả vào thời điểm này trong năm. Thực ra, tôi chẳng quan tâm. Giờ trong đầu tôi còn nhiều thứ khác.
Chỉ còn chưa đến mười phút nữa là hết giờ học. Mọi người đã nhấp nhổm, nóng lòng trở về nhà. Tôi muốn bám lấy chỗ ngồi của mình và không phải ra đi. Họ không thể hiểu được. Chưa bao giờ họ có thể tưởng tượng ra được những gì tôi đã phải làm trong năm nay để thoát khỏi cảnh khổ cực liên miên. Tiếng ồn ào của cả giảng đường lấp mất giọng thầy giáo, người đành chịu kết thúc giờ học ở đây. Sau một khoảng thời gian nào đó, thầy giáo hẳn phải nhận ra rằng các bộ não của sinh viên đã bít kín trước mọi kiến thức, và chúng cần được xả hơi.
Mọi người vụt đứng dậy ngay khi nghe thấy thầy giáo nói "hẹn tuần sau". Tôi cũng vậy, bị thúc đẩy bởi một thói quen nào đó, tôi cẩu thả nhét sách vở vào trong túi. Rồi tôi lặng lẽ đứng dậy, xỏ áo vest và ra khỏi giảng đường, như thể một ngày bình thường.
Bên ngoài, tôi ôm hôn cô bạn cùng học nhận gửi bài cho tôi. Cô ấy chúc tôi may mắn với một chút cảm thông trong mắt. Tôi đã nói dối cô ấy về lý do mình ra đi, nhưng dù sao tôi vẫn có quyền được cô ấy cảm thông.
Thực ra, tôi tự nhủ rằng mình không quá hèn khi ra đi. Ngược lại đây còn là một quyến định đúng đắn, từ giờ trở đi, tôi sẽ quá liều lĩnh khi ở lại V. Tôi thực sự không còn chỗ ở đây nữa. Nếu ở lại, tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi tình trạng khốn khổ. Nếu ra đi, tôi có một cơ hội để làm lại mình. Ở đây, mọi chuyện đã trở nên bất khả.
Tôi nháy mắt với cô bạn và đi về hướng bến tàu điện ngầm, như sau một ngày học bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.