Lạc Mất Một Người Thương

Chương 78:




Trong phút chốc Thịnh Khải Luân thấy không khí xung mình đặc quánh lại đến nghẹt thở anh không biết nên làm thế nào mới vẹn toàn cả đôi bên.
Hạ Mạt nắm lấy cánh tay của Thịnh Khải Luân dáng vẻ của cô rất tội nghiệp:” Khải Luân em cầu xin em đừng đối xử lạnh lùng với em như vậy nữa có được không…em không cần danh phận gì hết chỉ cần được ở bên cạnh anh đã đủ mãn nguyện rồi”.
Thịnh Khải Luân khẽ hốt hoảng trong đáy mắt anh vội rút tay lại:” Mọi chuyện trong quá khứ không phải hai chúng ta muốn như vậy…anh thay mặt ông nội của mình xin lỗi em Hạ Mạt nhưng…chúng ta đã không thể quay lại với nhau nữa được rồi, anh đã kết hôn, Hạ Lam cũng là người vô tội anh không thể tiếp tục làm cô ấy tổn thương thêm nữa…lại càng không thể để em ở bên cạnh anh không danh không phận bỏ lỡ cả đời được…”.
Hạ Mạt uất ức nấc lên từng tiếng:” Cô ấy…vô…tội…vậy còn em…thì sao chứ? Em yêu anh thật lòng mà Khải Luân…em biết anh vẫn còn yêu em mà hà tất phải lừa người dối mình chứ”.
Nhìn dáng vẻ đau khổ bi thương của Hạ Mạt trái tim của Thịnh Khải Luân thoáng chốc như rơi xuống tận cùng vực thẳm tăm tối.
Phải, Thịnh Khải Luân thừa nhận đã có lúc anh nghĩ yêu Diệp Hạ Lam chỉ là lừa người dối mình thôi nhưng rồi đến một ngày anh phát hiện ra tình yêu đã nảy nở mà bản thân không hay biết mà thôi.
Giờ đối mặt với hai người con gái mình đều giữ trong lòng là điều khó khăn nhất mà Thịnh Khải Luân phải đối mặt.
Giữ ai…buông ai…thật khó mà lựa chọn.
Sau một hồi suy nghĩ Thịnh Khải Luân hạ quyết tâm lên tâm:” Xin lỗi nhưng anh không thể tiếp tục sai lầm…anh đã là người có gia đình rồi…anh hy vọng rằng em sẽ tìm được một người tốt hơn anh”.
Vẻ mặt Hạ Mạt đông cứng lại rồi nước mắt lại giàn giụa chảy xuống:”Thịnh Khải Luân, anh thật tàn nhẫn”.
Thịnh Khải Luân nắm chặt tay thành nắm đấm xoay lừng rời đi nhưng vừa đi được ba bước đã nghe “ rầm” một tiếng, anh quay đầu lại thì thấy Hạ Mạt nằm co giật dưới sàn nhà, trên tay cô còn cầm một cái lọ thủy tinh nhỏ trong suốt.
Thịnh Khải Luân mở to mắt ra nhìn rồi vội vàng chạy tới đỡ Hạ Mạt lên:” Hạ Mạt em làm sao vậy?”.
Hạ Mạt nở một nụ cười chua chát trên môi, nước mắt vẫn cứ rơi xuống khó khăn lắp bắp:” Không…còn…anh…em sống…không…còn…ý nghĩa…nên…em…thà…biến mất…biến mất…khỏi…thế giới này”.
Nhìn sắc mặt trắng bệch cùng hơi thở ngày càng yếu ớt dần của Hạ Mạt, Thịnh Khải Luân cũng hoảng loạn theo luôn, anh giật lấy cái lọ trong tay Hạ Mạt xem rồi cả người đông cứng lại.
Thịnh Khải Luân không ngờ rằng Hạ Mạt lại vì quá đau khổ nên đã uống Xyanua* để tự tử.
*: Xyanua là một hợp chất hoá học có chứa nhóm xyano (C≡N), bao gồm một nguyên tử các-bon liên kết ba với một nguyên tử ni-tơ. Xyanua là một chất hóa học cực độc, rất phổ biến trên thế giới và có thể tồn tại dưới nhiều hình thức: thể rắn, lỏng, hay khí. Chỉ cần 50mg đến 200mg Cyanua đã có thể gây chết một người trưởng thành khỏe mạnh.
Thịnh Khải Luân ôm Hạ Mạt vào lòng ra sức lay động gọi cô:” Hạ Mạt…Hạ Mạt em tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đấy nhé”.
Sau đó Thịnh Khải Luân vội vàng ẵm Hạ Mạt lên, lúc anh đứng dậy hình như có thứ gì đó rơi lại nhưng mạng người quan trọng Thịnh Khải Luân vội chạy ra xe rồi lái xe đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất có thể.
Hạ Mạt được đưa vào phòng cấp cứu còn Thịnh Khải Luân thì ngồi bên ngoài với vẻ mặt thất thần, có suy nghĩ cỡ nào anh cũng không ngờ cô lại dùng cách này để kết thúc cuộc sống của mình.
Thịnh Khải Luân ngồi chờ suốt mấy tiếng đồng hồ bên ngoài phòng cấp cứu còn Diệp Hạ Lam thì đứng chờ suốt mấy tiếng đồng hồ ở trước cổng công viên giải trí Bắc Hải.
Trời khuya dần sương xuống rất lạnh, công viên cũng sắp đóng cửa rồi nhưng Diệp Hạ Lam vẫn không liên lạc được với Thịnh Khải Luân nên vô cùng lo lắng.
Chiếc điện thoại của Thịnh Khải Luân rơi ở sảnh đón của công ty, nó vẫn đổ chuông khi Diệp Hạ Lam gọi tới chỉ tiếc là không có ai bắt máy hết.
Hoàng Thịnh Quốc Tế cũng đóng cửa rồi chỉ còn vài người bảo an toàn tra bên ngoài mà thôi.
Những bông tuyết đầu tiên rơi xuống, Diệp Hạ Lam đưa tay ra đón lấy một bông hoa tuyết, tuyết rơi vào lòng bàn tay của Diệp Hạ Lam chưa tới 5 giây thì đã tan mất rồi.
“ Hạ Lam, sao giờ này còn ở đây vậy?”.
Diệp Hạ Lam quay người lại thì thấy Thịnh Khải Tề đang đứng cách cô chừng mười bước chân.
“ Khải Luân hẹn tôi đi chơi nhưng không hiểu sao tôi gọi điện mà anh ấy vẫn không bắt máy…không biết có xảy ra chuyện gì không nữa”.
“ Để tôi gọi thử xem sao?”.
Thịnh Khải Tề rút điện thoại ra gọi cho Thịnh Khải Luân nhưng vẫn không có ai bắt máy hết.
“ Khụ…khụ…khụ”.
Nhìn Diệp Hạ Lam ăn mặc mong manh lại đứng dưới trời đổ tuyết Thịnh Khải Tề liền bất giác cau mày:” Hay là tôi đưa chị về trước ở ngoài trời lạnh thế này không khéo lại bị cảm đấy”.
Diệp Hạ Lam rủ mắt:” Nhưng nếu Khải Luân đến đây không thấy tôi thì sao?”.
Thịnh Khải Tề xem đồng hồ rồi nói:” Đã gần 12 giờ đêm rồi…có lẽ anh ấy bận công việc nên không đến được…chúng ta cứ về trước đi nếu anh ấy đến đây không thấy chị thì sẽ gọi điện về cho chị thôi”.
Thịnh Khải Tề đứng năn nỉ cả buổi trời Diệp Hạ Lam mới đồng ý để anh đưa về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.