Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 6: Sau khi Tiểu Dương say rượu (phần 2)




Diệp Đình kéo Dương Gia Lập vào phòng
Nhà thuê của Dương Gia Lập chật chội, Diệp Đình có chút hít thở không thông. Hắn nén cơn tức giận, đem quần áo của Dương Gia Lập lột sạch. Lột đến khi trên người cậu chỉ còn một cái quần lót siêu nhân màu xanh hắn mới dừng lại, quăng cậu lên giường
Dương Gia Lập ói đến ngốc, cả người xụi lơ, để mặc Diệp Đình muốn làm gì thì làm
Vừa rồi còn quậy phá như chú báo nhỏ, vậy mà hiện giờ nằm trên giường thì lập tức trở nên ngoan ngoãn. Tóc dài mềm mại che khuất trán, lông mi dài rũ xuống, hơi thở có chút gấp gáp. Hệt như một chú cừu con vô hại, ngủ cực kì ngoan ngoãn
Dọn sạch Dương Gia Lập xong, Diệp Đình đem tây trang chính mình cởi xuống
Âu phục cao cấp được thiết kế riêng cứ như vậy mà bị Dương Gia Lập làm bẩn, trở thành đồ bỏ đi
Diệp Đình lạnh mặt đem quần áo ném vào sọt rác, sau đó nhắn tin cho trợ lý của mình, bảo hắn đem bộ đồ mới đến đây
Hắn đi tìm khăn tắm, rồi đi vào phòng tắm của Dương Gia Lập, tắm qua loa một chút
Sau khi hắn tắm xong, Dương Gia Lập không biết đã tỉnh dậy từ khi nào
Trong người Dương Gia Lập vẫn còn men say, nhìn thấy Diệp Đình thì hừ hừ nói: " Uống nước, muốn uống nước…"
Diệp Đình vẫn lạnh giọng nói: " Tự mình lấy đi "
Dương Gia Lập say đến ngu ngốc, rung đùi đắc ý nhìn hắn: " Uống nước, muốn anh lấy cho tôi, muốn anh lấy "
Diệp Đình không hề phản ứng, sắc mặt cực kì kém: " Hoặc là tự mình đi lấy, hoặc là kêu cái tên Lý Đại kia lấy cho cậu. Không phải nói không muốn tôi chạm vào sao, không phải nói muốn Lý Đại ôm sao, bây giờ mới nhớ đến cầu xin tôi? "
Dương Gia Lập khẽ đưa tay lên, cuối cùng lại yếu ớt buông xuống
Cậu nghiêng đầu, giọng nói hệt như tàu lượn siêu tốc đang xuống dốc, vừa thất vọng vừa buồn bã: " Anh có thể tặng cho tiểu tình nhân của anh 200 vạn tệ, lại không thể cho tôi một ly nước uống sao?, Diệp Đình, tôi khát… "
Diệp Đình híp mắt, ngồi xuống mép giường
Hắn đột nhiên nắm lấy cằm cậu, ép cậu nhìn về phía mình, lạnh giọng nói: " Làm sao, cảm thấy bản thân chịu ủy khuất? "
Lực trên tay Diệp Đình tăng thêm mấy phần, ngữ khí cũng cực kì sắc bén: " Tôi tặng cho ai 200 vạn cũng không có liên quan gì đến cậu. Cậu dựa vào đâu mà cảm thấy ủy khuất, chúng ta đã sớm chia tay, cậu thế nào lại ở đây tự mình đa tình, hử? "
Dương Gia Lập cảm thấy khó chịu mà giãy giụa một chút, sau đó đột nhiên ho khan
Diệp Đình còn nghẹn nhiều thứ trong lòng, vẫn còn muốn phát tiết. Nhưng khi nhìn thấy bàn tay Dương Gia Lập bám chặt ga giường, ho đến mặt đều đỏ lên, âm thanh cũng trở nên khàn khàn. Hắn cuối cùng cũng thả tay ra, nghiến răng đứng dậy đi vào phòng bếp
Sau khi làm một bát canh nóng giải rượu, hắn liền mặt lạnh đem tới trước mặt Dương Gia Lập: " Mở miệng "
Dương Gia Lập mơ mơ màng màng ngồi dậy, duỗi đầu tới, cắn vào thành bát, như một đứa trẻ nhỏ mà uống canh
Cậu vừa uống được ngụm thì lại tiếp tục ho khan, lông mày nhíu chịu lại: " Đắng chết mất "
Diệp Đình mặt không biểu cảm: " Đắng cũng phải uống, mở miệng "
Dương Gia Lập lắc lắc đầu, chăm chú nhìn Diệp Đình. Hình như không biết mình đang nói gì cũng không biết đầu óc đã đi đâu, bổng nhiên nói: " Anh không phải là Diệp Đình "
Diệp Đình: "? " Hắn không phải Diệp Đình thì còn là ai
Dương Gia Lập níu lấy tay áo của Diệp Đình, có chút sốt ruột mở miệng nói: " Bạn học, tan học rồi bạn có thể giúp tôi tìm Diệp Đình một chút được không? Tôi không tìm thấy anh ấy, bây giờ anh ấy rốt cuộc đang ở đâu vậy? "
Chân mày Diệp Đình lập tức nhíu lại, có chút bực bội: " Say đến hồ đồ "
Dương Gia Lập lại giống như đang nghiêm túc cực kỳ, mắt nhìn nhìn xung quanh, luôn miệng kêu Diệp Đình
Cậu mở chăn ra, không ngoan ngoãn mà cúi xuống gầm giường tìm kiếm. Thậm chí lấy gối nằm ra, nhìn xem Diệp Đình có phải là bị giấu dưới đó hay không
Diệp Đình nhìn thấy cảnh này liền vươn tay kéo cổ áo Dương Gia Lập lại: " Tỉnh táo một chút, tôi ở đây này "
Dương Gia Lập mắt nhắm mắt mở, sửng sờ nhìn chằm chằm Diệp Đình, một hồi sau mới dứt khoác nói: " Anh không phải Diệp Đình, lạnh lùng sắt đá, đừng có giả bộ "
Diệp Đình cố nén lửa giận trong lòng: " Tại sao tôi không phải là Diệp Đình? "
" Diệp Đình đối với tôi rất tốt " Lúc nói câu này, Dương Gia Lập cười đến rạng rỡ, răng đều tăm tắp, trắng sáng như sao trên trời. Giống như khi nhắc tới Diệp Đình của năm đó trong trí nhớ của cậu thì cả người liền được sống lại
" Đình ca biết tôi sợ nhất là đắng, trên tủ sách luôn có một lọ mật ong. Biết tôi hay tuột huyết áp, bên người lúc nào cũng mang theo kẹo. Anh ấy sợ nhất là nhìn tôi phải uống thuốc đắng, tôi chỉ cần than đắng một tiếng, anh ấy liền sẽ đau lòng….Đại ca, anh đừng giả vờ nữa, anh không phải Diệp Đình, không ai đối tốt với tôi như anh ấy "
Diệp Đình nhìn Dương Gia Lập đang cười đến ngu người, lòng ngực như bị khoét sâu một cái, vô cùng nhức nhối
Hắn chậm rãi buông chén xuống, đứng lên đi đến bên thùng rác
Nhặt bộ âu phục vừa nãy mình quăng xuống, sờ sờ trong túi
Hai viên kẹo
Diệp Đình nhìn hai viên kẹo trong lòng bàn tay, giễu cợt mà cười lạnh hai tiếng
Hắn xé vỏ kẹo, mở miệng Dương Gia Lập ra, nhét kẹo vào miệng cậu một cách máy móc rồi đổ hết phần canh còn lại vào miệng cậu
Nước canh đắng nghét trượt xuống cổ họng, xua đi hơi rượu
Dương Gia Lập mơ mơ màng màng mở mắt đôi mắt dày đặc tơ máu của mình ra lần nữa
Diệp Đình che giấu cơn tức giận trong lòng, lạnh giọng nói: " Bây giờ đã tỉnh chưa? "
Dương Gia Lập dụi dụi đôi mắt, hồi lâu giống như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ. Thất vọng, xấu hổ mà thở dài hai tiếng: " Diệp tổng "
Cậu lảo đảo ngồi dậy: " Đầu óc bị tôi uống đến choáng váng, cho rằng anh vẫn là Diệp Đình của năm đó, cái kia…say rượu hỏng việc. Anh cứ xem như tôi vừa rồi động kinh đi, những gì tôi nói đừng coi là thật "
Trong mắt Diệp Đình lóe lên một tia lạnh lẽo, sau một lúc lâu, lạnh giọng nói: " Nhìn phản ứng của cậu, tôi liền muốn hỏi một câu. Tôi so với hồi đại học đã thay đổi rất nhiều sao? "
Dương Gia Lập ha ha cười hai tiếng: " Không nhiều "
" Thế nào là không nhiều? "
" Diệp tổng vẫn đẹp trai như vậy, dáng người vẫn chuẩn như vậy, mỗi một sợi tóc đều viết lên hai chữ ưu tú. Đương nhiên, đối với người yêu của mình vẫn là ân cần săn sóc "
Dương Gia Lập uống một hơi cạn sạch, bỗng nhiên dở khóc dở cười, nhỏ giọng nói: " Thay đổi duy nhất chính là, anh ấy đã không còn yêu tôi nữa "
Diệp Đình đột nhiên nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức trắng bệch
Dương Gia Lâp đang nói chuyện thì hơi rượu lại trào lên, cả người lộ vẻ hoang mang trống rỗng: " Bên cạnh anh ấy bây giờ đã có chàng trai khác, lại trẻ tuổi xinh đẹp. Cậu ta làm anh ấy hài lòng hơn tôi, anh ấy đã sớm không còn yêu tôi nữa, trong mắt đều là khinh thường tôi, ha ha. Cuộc sống sao, đi đi về về, làm gì có ai thực sự chờ ai đâu, đều sẽ rời đi, đều sẽ biến mất "
Diệp Đình không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn Dương Gia Lập, nắm tay càng siết chặt hơn, cả người như đang cố gắng nhẫn nhịn cái gì đó
Phòng ngủ chìm vào trạng thái im lặng kì lạ, lúc này bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa
Là trợ lý Diệp Đình đưa quần áo đến
Diệp Đình cả người ướt đẫm mồ hôi, căng thẳng nhận lấy bộ đồ trong tay trợ lý, sau đó bảo cô ta xuống xe đợi mình
Đóng cửa lại, Diệp Đình cởi áo tắm ra, thay quần áo sạch sẽ vào
Dương Gia Lập vẫn còn say rượu, mơ màng nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn chằm chằm Diệp Đình đang thay quần áo mà ngây ngô cười khúc khích
Diệp Đình biết cậu đang say xỉn, trí não không bình thường thì liền mặt kệ. Đến khi cài nút áo xong, trang phục chỉnh tề, lần nữa trở về khí thế bức người vốn có của Diệp tổng
Dương Gia Lập ôm cái gối lớn, hướng về Diệp Đình, ngoắc ngoắc ngón tay
Diệp Đình kẻ cau mày lại: " Làm gì? "
Diệp Đình cười đến ngu ngốc, thần thần bí bí nói: " Tôi hỏi anh một câu được không? "
Diệp Đình thờ ơ nói: " Nói "
" Xin hỏi Diệp đại ca, lẩu Trùng Khánh có bao nhiêu cấp độ cay? "
Đêm nay Diệp Đình bị ói trúng đến cả người toàn mùi rượu, đã chịu hết nổi rồi
Hắn dem quần áo của mình xếp lại, qua loa trả lời " Không biết " rồi xoay người rời đi
Dương Gia Lập có chút nóng nảy: " Đừng đi, đừng đi. Tôi còn chưa nói đáp án mà "
Hô hấp Diệp Đình có chút nặng nề, trong mắt hiện lên tia lửa: " Vậy mau nói đi "
Dương Gia Lập cười hăc hắc níu lấy tay áo Diệp Đình, hạ thấp âm thanh như đang không muốn người khác nghe thấy bí mật của mình: " Tôi nói anh biết, Trùng Khánh có bốn loại: Cay, cay vừa, cực kì cay, còn có…"
" Còn có cái gì? "
Dương Gia Lập tiến đến bên tai Diệp Đình, nhỏ giọng nói: " Còn có..em nhớ anh rồi * "
*Chơi chữ: Cay 辣 ( la), em nhớ anh rồi 我想你辣 ( wo xiang ni la)
Biểu tình trên mặt Diệp Đình lập tức thay đổi
Vừa rồi hắn còn đem cảm xúc cố gắng kìm chế lại nhưng khi nghe Dương Gia Lập nói như vậy. Không hiểu tại sao, cảm xúc đang vốn dĩ được kìm nén rất tốt đó lại như một con rắn nghe thấy tiếng huýt sáo, bỗng nhiên dựng thẳng mình, ở trong lòng hắn mà tung hoành cắn xé
Do say rượu, Dương Gia Lập không nhận thấy sự thay đổi trên gương mặt của Diệp Đình. Giống như một kẻ ngốc, cười đến vui sướng
Diệp Đình cũng cười theo hắn
Chẳng qua đó lại là một nụ cười vô cùng lạnh lẽo, sắc bén như dao hệt như muốn găm chết con mồi
Hắn chậm rãi nắm lấy cằm Dương Gia Lập: " Em nói….nhớ tôi? "
Dương Gia Lập cười đến say sưa
Nụ cười trên mặt Diệp Đình dần dần biến mất
Sức lực đang nắm cằm Dương Gia Lập ngày càng mạnh hơn, trong mắt hiện lên tia lạnh giá, cực kì nguy hiểm: " Dương Gia Lập, vừa rồi tôi nghe không rõ, em nói nhớ tôi? "
Dương Gia Lập bị Diệp Đình siết đến đau, nhịn không được ra sức giãy giụa
Diệp Đình lập tức tức giận, nằm cằm kéo cậu hướng về phía mình, đè lên trên, gắt gao ngăn chặn hành động của Dương Gia Lập: " Nếu nhớ tôi, chia tay ngần ấy năm. Tại sao một câu nói nhớ tôi cũng không chịu nói? Tại sao đến một cuộc điện thoại cũng không điện cho tôi, một dòng tin nhắn cũng không chịu gửi, hả? "
" Em nhớ tôi? "Diệp Đình liên tục cười lạnh, kéo Dương Gia Lập đến trước người mình " Nói dối thành quen "
Đến cơ hội để Dương Gia Lập vùng vẫy hắn cũng không cho. Đem tay cậu vặn ra sau, trực tiếp cúi đầu cắn lên môi Dương Gia Lập
Dương Gia Lập ngẩn ra, sau đó nhanh chóng phản kháng
Cánh tay Diệp Đình qua mạnh khiến Dương Gia Lập không thể cử động, chỉ có thể bắt buộc tiếp nhận nụ hôn đầy bạo lực của Diệp Đình
Dương Gia Lập có chút nóng nảy, mở miệng cắn lên môi Diệp Đình
Trong một khoảng thời gian ngắn, Diệp Đình đã trở nên mất khống chế, môi bị cậu cắn đến chảy máu cũng không thèm quan tâm. Cảm xúc như lũ lớn mà phát tiết ra ngoài
Hắn mặc kệ cảm giác đau đớn trên môi, chỉ khăng khăng cắn mút môi Dương Gia Lập
Đến khi toàn khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh, anh mới chịu buông Dương Gia Lập ra
Hắn hít sâu một hơi, đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình. Giống như cái người mất khống chế rồi nổi điên ban nãy không phải là hắn
Chờ đến khi cài lại nút áo xong, hắn mới nắm lấy cổ áo của cậu, dùng một giọng nói như đang tuyên án: " Nhân lúc em còn đang say rượu, tôi liền nói thật cho em nghe. Nếu em muốn tôi đơn giản như vậy mà buông tha em, vậy thì em sai rồi. Đợi đến khi tôi đạt được mục đích của mình, em đừng hòng chạy đi đâu, em chổ nào cũng chạy không thoát "
Hắn cuối người xuống, ngón tay cẩn thận miết trên môi Dương Gia Lập, thanh âm trầm thấp, giọng điệu trở nên bình tĩnh, nhưng lại dùng lực độ cực kì nặng nề: " Bảo bối, giữa chúng ta, bây giờ mới chỉ là bắt đầu "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.