Tiểu Phàm đến nhà Hạ Lộ Thần chơi.
Lúc đi vào còn lén lén lút lút nhìn ngó xunh quanh xem Hạ Lộ Thần đang ở đâu.
Đôi mắt to tròn trong veo láo liết nhìn.
Không có. Ở đâu cũng không có.
Tiểu Phàm không cam tâm, nhất định là Hạ Lộ Thần đang muốn chơi trốn tìm với tiểu Phàm.
Bặm môi, cái má phúng phính phồng ra. Đã vậy tiểu Phàm sẽ đi tìm anh.
Dưới gầm giường. Không có.
Trong tủ quần áo. Không có.
Tiểu Phàm chật vật đứng thật xa thật xa để nhìn trên nóc giá sách. Cũng không có nốt.
(Na: Thần ca là người chứ có phải ruồi đâu mà đậu trên đấy =_=")
Tìm mãi không thấy, tiểu Phàm oà khóc.
"Hu...Thần... Lộ Thần ca... ra đây đi. Đừng bỏ tiểu Phàm... huhu... tiểu Phàm...hu...hứa sẽ ngoan mà..."
"Huhuhu..."
"Lộ Thần ca...huhu..."
Hạ Lộ Thần nghe tiểu Phàm khóc mà não hết cả ruột. Cảm thấy bản thân mình hiện tại, khóc không được mà cười cũng không xong.
Ngồi trong toilet thì làm sao mà ra bây giờ?