Hôm nay là cuối tuần, hai người bạn học khác trong ký túc xá đều đã đi về nhà cả rồi, chỉ còn lại Diệp Thần và Quý Vũ Khâm. Cuối tuần này bác trai bác gái phải sang Pháp, cho nên y có về nhà cũng không có ai, Quý Vũ Khâm dứt khoát không về luôn. Diệp Thần thấy y không về, thế là cũng ở lại bồi y.
Thời điểm mới biết bọn họ là bạn ở cùng phòng ký túc xá, ba mẹ hai nhà vừa vô cùng kinh ngạc lại vừa cực kỳ mừng rỡ, liền vui vẻ nói chuyện này thật tốt, như vậy hai đứa có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau rồi.
“Con ở trường học phải chăm sóc Tiểu Thần cho nhiều vào có biết hay không? Con lớn hơn em vài tháng, thân là ca ca nên có trách nhiệm. Đừng cứ luôn để đệ đệ chăm sóc con như vậy chứ.”
“Đã biết.” Mẹ Quý ở bên kia lải nhải, Quý Vũ Khâm ở bên này trả lời cho có lệ, y biết ba mẹ mình đều đặc biệt yêu thích Diệp Thần, bởi vì đối phương rất ngoan ngoãn, đặc biệt lấy được niềm vui từ người lớn, thậm chí khi còn bé mẹ đã nói phải chi Diệp Thần là con trai của bà thì tốt biết bao nhiêu. Quý Vũ Khâm cứ có suy nghĩ, nếu như Diệp Thần là nữ, nhất định ba mẹ sẽ cho mình cưới em ấy luôn rồi.
Hơn nữa nghe nói khi bọn họ còn bé lúc vẫn đang nằm trong bụng mẹ, hai nhà đã từng hứa hôn với nhau, bất quá đến khi sinh ra đều là nam hài, cho nên mới thôi đó chứ.
Cúp điện thoại của mẹ, Quý Vũ Khâm mới nhận ra không gian xung quanh thật yên ắng, trong phòng không có ai, trưa nay lúc Diệp Thần gọi mình ra ngoài ăn cơm, y đã nói không muốn đi, thế là Diệp Thần liền nói “Vậy để tớ mua về giùm cậu cho”, sau đó liền ra khỏi cửa. Ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có, Quý Vũ Khâm bĩu môi, trong lòng lại thấy có chút ấm áp.
Ba năm trung học, kỳ thực y vẫn luôn độc lai độc vãng, không có bạn bè, toàn bộ tâm tư chỉ dành cho việc nghiên cứu bánh ngọt. Sau đó là thường xuyên bay đi khắp nơi học tập, cũng rất ít khi lên lớp, không quá quen thuộc với những người cùng lớp, cho nên không có bạn bè nào cả. Đã bao lâu rồi chưa nhận được sự quan tâm từ người khác? Ngay cả chính Quý Vũ Khâm cũng đã quên mất. Vì thế, có lẽ đây mới là nguyên nhân y thích Diệp Thần đi, ấm áp đáng yêu lại cẩn thận tỉ mỉ. Nhất định là Diệp Thần không biết, ở trong lòng của Quý Vũ Khâm, cậu có nhiều điểm điểm tốt đến như vậy. Nam hài này, giống như là độc dược, ở cùng với cậu, liền đã định trước là không cách nào thoát khỏi rồi.
Quý Vũ Khâm sờ soạng một chút thì phát hiện không tìm thấy tai nghe của mình, rồi mới nhớ tới hình như hôm qua đã bị Diệp Thần mượn đi, xuống giường đi tới trước chỗ ngồi của Diệp Thần, mở ngăn kéo ra muốn nhìn thử xem có tai nghe ở trong đó hay không, lại phát hiện, toàn bộ ngăn tủ đó, đều là chocolate do mình làm ra…
Quý Vũ Khâm không biết đây là lần thứ mấy mình đứng ngốc lăng tại chỗ, nhẹ nhàng đẩy một cái, nhận ra mỗi loại chocolate mình làm ra đều có mặt ở đây, bình thường cũng không thấy em ấy lấy ra ăn, chắc đều là lén lúc mình không để ý mà ăn đi. Lần đầu tiên đi ăn cơm chung hôm khai giảng kỳ thực Diệp Thần đã từng tán dương chocolate của y, thế nhưng Quý Vũ Khâm không nghĩ tới, em sẽ len lén để ở đây nhiều như vậy… Mỗi một hệ liệt mỗi một hương vị đều có, Quý Vũ Khâm còn tưởng rằng, đã nhiều năm không ăn qua bánh ngọt do mình làm ra, chỉ sợ Diệp Thần đã không còn thích ăn nữa rồi, thế nhưng em lại cất dấu nhiều loại chocolate của mình như vậy, thấy những thứ này, đột nhiên Quý Vũ Khâm cảm thấy trong lòng bắt đầu chua xót. Có cảm động, cũng có áy náy. Thì ra ở sau lưng mình, vĩnh viễn luôn có một người như vậy, vô luận là dưới tình huống nào, đều yên lặng chú ý đến mình, chịu đựng mình, tuy rằng trong lòng Quý Vũ Khâm rất rõ ràng, khẳng định là tình cảm Diệp Thần dành cho mình hoàn toàn bất đồng với tình cảm mình dành cho em ấy, thế nhưng vào giờ khắc này, trong lòng y vẫn vô pháp ức chế được sự kích động đang trỗi dậy.
Thực sự không muốn lại thương tổn đến em, thế nhưng cứ giữ em lại bên người thế này, thực sự là Quý Vũ Khâm rất khó đảm bảo rằng có khi nào bản thân mình sẽ làm ra chuyện càng tổn thương đến em hay không. Vẫn là chờ thêm một chút nữa đi… Thực sự là y cũng không đành lòng, hơn nữa sự ấm áp nhiều ngày qua Diệp Thần mang đến cho y, đã yên lặng bén rể mọc mầm ở trong lòng Quý Vũ Khâm rồi.
※
“Đã tới đây chưa?”
“Chưa. Từ lúc nào thì ở thành phố Z lại có mở một cửa hàng bánh ngọt thế này nha sao tớ lại không biết.” Diệp Thần tò mò đánh giá bốn phía, hiển nhiên phi thường hài lòng, bởi vì có thể tới đây ăn bánh ngọt đó nha.
“Mùi vị rất tốt, hẳn là cậu sẽ thích.” Quý Vũ Khâm cười cười.
Ở trong ấn tượng của Diệp Thần, kể từ khi bọn họ hòa hảo thì đây là lần đầu tiên Quý Vũ Khâm cười với mình, Diệp Thần thấy giống như là mình đang nằm mơ vậy, tuy rằng chỉ có cậu cảm thấy bọn họ đã “hòa hảo” thôi, thế nhưng quả thực hôm nay Quý Vũ Khâm rất khác thường, bình thường chỉ hận không thể để cho mình đừng dán vào y, thế nhưng gần đây cũng không có mắng mình nữa, còn đột nhiên dẫn mình tới chỗ như thế, điều này khiến cho cậu có chút thụ sủng nhược kinh. Lại đột nhiên cảm thấy có chút không thích ứng.
“Hôm nay tớ mời, cậu cứ tùy tiện chọn.”
“Thật vậy sao?” Nhất thời hai mắt của Diệp Thần sáng lên, vẫn cảm thấy có chút khó tin, “Quý Vũ Khâm, cậu thật sự là Quý Vũ Khâm sao? Hôm nay không có chỗ nào không bình thường chứ?”
Nhìn thấy phản ứng đáng yêu của người trước mặt, Quý Vũ Khâm có chút buồn cười, không nhịn được nhớ lại, trước đây thực sự là mình đã đối xử với em ấy quá tệ hay sao… Mặc dù là do mình cố ý biểu hiện ra như thế… Nhưng có phải đã thật sự tạo thành bóng ma trong lòng em rồi hay không.
Quý Vũ Khâm chọn toàn bộ những món bánh ngọt đặc sắc qua một lần. Thấy đầy bàn đều là những món bánh ngọt nho nhỏ tinh xảo xinh đẹp, Diệp Thần cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như ngày hôm nay. Nhìn bộ dáng cậu ăn đến thỏa mãn, trong lòng Quý Vũ Khâm thấy vui vẻ đồng thời lại có chút ăn giấm.
“Tiệm này làm ngon hay là tớ làm ngon hơn?”
Không nghĩ tới Quý Vũ Khâm sẽ đột nhiên hỏi ra một vấn đề mang đậm tính trẻ con như vậy, Diệp Thần ngẩn người, nhất thời nở nụ cười, “Đương nhiên là Quý ca ca làm ăn ngon!”
Ý thức được chính mình vừa mới gọi y là cái gì, trong nháy mắt Diệp Thần xấu hổ đến đỏ cả mặt, chỉ kém không cắm đầu vào bánh ngọt luôn, sau đó nhỏ giọng thì thầm, “Tớ là nói… Đương nhiên là cậu… Làm ăn ngon.”