Toàn trường quay như cảm nhận được khí chất này.
Cái này cũng quá ngầu rồi.
"Ôi, tôi vừa nghĩ là cô ta ngầu". Bất chợt một cô gái lên tiếng.
"Thế này cũng quá hợp đấy chứ".
"Xem cô ta diễn cũng chẳng mất mát gì".
Hiện trường không một tiếng động.
Không khí thay đổi...
Tiếng đàn bất ngờ vang lên, đánh động lòng người giữa trời xanh.
Một thân nữ nhi đứng đó múa ra từng chiêu võ vô cùng đẹp mắt. Khí chất anh dũng của nàng không hề giảm.
Là một Trường Tịnh An uy vũ ngất trời.
Từng nốt cứ nặng trĩu đong đưa.
Ngồi dưới trời rộng, người nam nhân cứ như đưa hết nỗi lo lắng của lòng mình đến nàng. Ánh mắt Vũ Văn Lang nhiễu xuống, vô cùng đẹp.
"Chàng ngắm nhìn người con gái mà mình tương tư.
Lần biệt này biết đâu ngày trùng phùng.
Để nàng đi, một khắc cũng chẳng yên.
Trời đất chẳng thể thay bảo vệ nàng.
Tang..Tinh".
Tiếng đàn vừa dứt, Vũ Văn Lang liền chạy đến ôm chặt lấy Trường Tịnh An, giống như sợ nàng sẽ biến mất.
"An ca, lần biệt này lành ít dữ nhiều. Cho ta theo nàng, được không?".
Cảm nhận thấy nỗi bất an của chàng.
Ánh mắt của Trường Tịnh An đổi khí, từ dũng mãnh sang ôn nhu dịu dàng. Nàng đặt bàn tay lên má của Vũ Văn Lang.
"Ngốc, biết lành ít dữ nhiều mà còn đòi theo ta".
Ánh mắt của Vũ Văn Lang như một, vẫn giữ một ý muốn theo Trường Tịnh An.
Trường Tịnh An nở nụ cười phóng khoáng, ngọt ngào.
"Ngoan, đợi ta thắng trận trở về liền biến chàng thành nam nhân của ta".
Ánh mắt vô cùng rung động.
Giây phút từ biệt, Trường Tịnh An quay lưng rời đi.
Vũ Văn Lang cứ đưa mắt theo bóng lưng của nàng. Lần đi này biết sẽ bao lâu mới gặp lại.
"An ca, ta là nam nhân của nàng".
Vũ Văn Lang khẩy thêm một tiếng đàn. Tinh--
Kết thúc...
Cả trường quay như bị điều gì đó làm cho bất động.
Dẫu biết là phim được quay lại nhưng thật sự cảm xúc rất khác biệt.
Âu Thái Thần không ngờ lại biết đàn, mặc dù mới chỉ xem qua kịch bản nhưng sao lại có cảm giác anh chính là Vũ Văn Lang.
Còn Tiểu Lăng, những tư thế võ vô cùng đẹp, không hề gượng ép mà giống như tiêu du cùng nó. Trường Tịnh An cho người ta cái cảm giác được bảo vệ chính là không sợ trời không sợ đất.
So với bản gốc thật sự quá khác.
"Khoan...Hết rồi sao. Tôi còn muốn xem nữa mà".
"Ôi, trời ơi. Tim của tôi muốn tan luôn rồi".
"Hai người họ rõ ràng thật xứng đôi".
"Trường Tịnh An sao có thể ngầu đến thế, biến chàng thành nam nhân của ta. Ôi ".
"Tôi cũng muốn có một vị Tam Lang như thế".
"Thái Thần, anh là giỏi nhất".
"Ôi, tôi thật mong chờ ngày phim ra quá".
"Ta là nam nhân của nàng. Mẹ nó, thật quá thâm tình rồi".
Cả trường quay như kích động. Mà hiệu ứng trên tất cả là do diễn xuất của Tiểu Lăng. Đâu thể tự nhiên đang ở trong nhà mà cảm nhận giống như đang ở ngoài trời.
Những người lúc nãy còn nói xấu Tiểu Lăng thì bây giờ đã im thinh thít.
Manh Lệ Yến, Trạch Bắc Hựu và Phương Cầm còn bất ngờ hơn.
Vẻ mặt đắc ý lúc nãy đã biến mất mà thay vào đó là biểu cảm khó coi vô cùng.
Đạo diễn Ngô vẻ mặt rất hài lòng, ông không ngờ Tiểu Lăng và Âu Thái Thần lại diễn tốt hơn cả sự kì vọng của ông.
Đặc biệt là Tiểu Lăng, buổi thử vai hôm đó đúng thật là thực lực.
Sao ông lại có cảm giác bộ phim sẽ thành công rực rỡ nhỉ?.