5.
Giang Hành ở phía đối diện cái gì cũng không biết, còn tôi bên này đã xấu hổ tới mức da đầu muốn run lên.
Hít sâu một hơi, tôi chỉ có thể tiếp tục phủ nhận: "Làm sao có thể, làm sao tôi lại là loại người vụng trộm nhìn những tấm ảnh riêng tư của mẫu nam được chứ? Hôm đó chỉ là muốn nghiên cứu một chút về cấu tạo cơ thể người mà thôi."
Thế nhưng bởi vì quá lo lắng, giọng nói cũng không kiểm soát được, nói xong tôi mới chợt nhận ra, vội vàng nhìn thoáng qua Giang Hành đang đứng ở gần đó.
Cũng may, anh đang ngẩng đầu nhìn lên trời, dường như không hề nghe thấy.
Một giây trước khi tôi kịp thu lại ánh mắt, Giang Hành quay đầu nhìn về phía bên này, mỉm cười với tôi, giọng điệu dịu dàng: "Anh và Kỳ Kỳ đã hẹn được thời gian và địa điểm, vậy...buổi tối gặp."
Tôi lập tức lên tiếng trả lời: "Được"
Nhìn thấy Giang Hành rời đi, tôi mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Dạo gần đây là cái vận khí thần tiên gì vậy? Đóng vai người mua thì bị chụp ảnh trở thành tên biến thái, khi còn đang trầm mê với mấy tấm ảnh cơ bụng lại bị nam thần bắt gặp.
Thật vất vả mới có thêm một bước tiến triển, lại gặp được người thật của mấy tấm ảnh tôi hay liếm màn hình.
Tôi không còn gì để nói nữa.
Sau khi Giang Hành đi, tôi và Lâm Chí ai cũng chưa mở lời, không khí có chút xấu hổ.
"Cái đó..."
Tôi chủ động mở lời phá vỡ không khí lúng túng: "Chuyện người mẫu đó đã nói rồi ha?"
"Ừ"
Lâm Chí đáp lại có chút lãnh đạm, người này bày ra bô dáng không tập trung, cặp mắt đào hoa xinh đẹp hơi hờ hững, lướt qua tôi, nhìn về hướng xa xa.
Không khí quá lúng túng, đơn giản nói với nhau vài câu, tôi liền mượn cớ rời đi.
Nhưng---
Mặc kệ như thế nào, mời Lâm Chí tới làm người mẫu, cho dù là chỉ có cơ hội thành công nhỏ.
- ----------------------
Buổi tối vừa mới 6 giờ, tôi và Kỳ Kỳ xuất phát tới chỗ hẹn.
Giang Hành hẹn chúng tôi đi ăn tại một quán lẩu khá nổi trên mạng cách trường học khoảng mười phút lái xe, từ một giờ trước Kỳ Kỳ đã bắt đầu trang điển và lựa chọn quần áo, xem ra cô nàng hình như có ý tứ với Giang Hành.
Chúng tôi tới quán lẩu trước mười phút, vừa vào cửa, liền thấy Giang Hành đã ngồi dựa vào cửa sổ đợi hai người bọn tôi.
Giang Hành thay một chiếc áo T-shirt màu trắng, nghe thấy âm thanh mở cửa, anh liền ngẩng đầu lên nhìn về phía này, thấy chúng tôi, liền đứng lên vẫy tay về hướng tôi và Kỳ Kỳ.
Đệt.
Bàn về chiều cao, dáng người, khí chất hay là diện mạo, đều đặc biệt thu hút người khác.
Tôi kéo tay Kỳ Kỳ đi tới, chào hỏi đơn giản với Giang Hành sau đó ngồi xuống, còn chưa nói được vài câu, bàn bên cạnh đã có người ngồi xuống.
Tôi tuỳ ý liếc mắt một cái, ngay lập tức ngây ra tại chỗ.
Thật khéo mà...
Là Lâm Chí và một nam sinh khác, nam sinh kia chắc là đã gặp qua ở đâu đó rồi, hình như là bạn cùng phòng.
Có lẽ là ánh mắt của tôi quá mức lộ liễu, sau khi ngồi xuống Lâm Chí có chút nghi hoặc mà nhìn thoáng qua bên này, nhìn thấy tôi, cũng hơi ngạc nhiên.
"Khéo như vậy?"
Tôi liền gật đầu: "Ừ, khéo thật..."
Nhưng, ngoại trừ một tiếng "khéo thật", tôi cũng không biết nên nói cái gì.
Thế mà ----
Không bao lâu sau, người bạn cùng phòng to béo kia của Lâm Chí đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, có việc phải rời đi.
Tôi nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Lâm Chí đang thất thần nhìn một bàn đầy đồ ăn, lập tức như nhớ tới cái gì đó, lại cầm lấy di động.
Ngay sau đó, di động ở trên bàn của tôi rung lên.
Trong lòng dâng lên dự cảm không lành, tôi nhịn không được liền đoán, chẳng lẽ...là Lâm Chí gửi tin nhắn cho tôi?
Là thật sự.
Lâm Chí vừa mới gửi tin nhắn cho tôi: "Một bàn toàn đồ ăn, thật đáng tiếc, có muốn đến bàn của tôi ăn không?"
??
Bỏ lại Kỳ Kỳ và Giang Hành, cùng Lâm Chí một mình đơn độc ăn bữa tối?
Cái này hình như không hay cho lắm...
Nhưng ngay sau đó Lâm Chí lại tiếp tục gửi tới một tin nhắn: "Bên này rất nhiều thịt."
"...."
Trong nháy mắt tôi liền đứng dậy đi tới bàn của Lâm Chí.
Coi như mỹ kỳ danh viết*, để cho Kỳ Kỳ và Giang Hành giống như tiếp xúc với nhau nhiều hơn, trao đổi về công việc làm người mẫu đi.
*Mỹ kỳ danh viết (美其名曰): xuất xứ từ tác phẩm "Đằng Dã tiên sinh" của Lỗ Tấn nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự
Lâm Chí nói không sai, bên bàn của cậu ấy có rất nhiều thịt.
Chỉ là có 4 đĩa thịt bò và thịt dê, hai chúng tôi căn bản ăn không hết, hỏi cậu nguyên nhân, Lâm Chí nói người bạn cùng phòng kia có thể ăn, không nghĩ tới đối phương cuối cùng lại thả bổ câu* cho cậu, chỉ có thể để tôi giúp cậu giải quyết trận này.
*ý chỉ bỏ rơi, cho leo cây
Tối hôm nay, mình và Lâm Chí nói những gì thì chính bản thân tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ duy nhất chính là...
Thịt dê của quán lẩu này, thật sự mềm mà không ngấy.
Nhưng mà, thật sự tối nay giống như đặc biệt bị kịch bản hoá, khi tôi đang mạnh mẽ vùi đầu ăn, bàn bên cạnh lại có vị khách mới.
Tôi đang gắp một miếng dạ dày bò, vô thức mà ngẩng đầu lên nhìn một cái, lại hoàn toàn sửng sốt tại chỗ.
Là hoa khôi của lớp, cũng là bạn gái cũ của Lâm Chí.
Hơn nữa bên cạnh chính là "người bạn trai mạnh mẽ" mà cô ấy công khai.
Lâm Chí nhìn lướt qua bên đó, hơi nhíu mày, lại rất nhanh thu lại ánh mắt, vô cùng bình tĩnh gắp một miếng dạ dày bò để vào trong bát của tôi.
"Ăn nhiều chút."
Tôi gật đầu, máy móc bỏ miếng dạ dày vào miệng, sau đó, liền thấy hoa khôi kéo bạn trai mạnh mẽ của cô ấy lại đây.
Dừng lại bên cạnh bàn, ánh mắt của cô ấy dừng trên người tôi đánh giá một chút, trong đáy mắt không hề che dấu sự đắc ý và khinh miệt.
"Lâm Chí, sau khi chia tay em, ăn chay rồi?"