Lâm Giang Tiên

Chương 5:




“Phong, ngày hôm qua sinh nhật cha ba ba hát có dễ nghe hay không?”
“Ân, tốt a! Xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi thích không?”
“Thích!”
“Phải… Ha hả…”
“Uy! Thần, ta van ngươi đừng nên học theo kiểu cười gian đó của ba ba có được hay không?”
“Ai nha, xin lỗi… Thói quen thói quen!!”
“Thôi đi! Nói xem ngươi lại có mưu ma chước quỷ gì?”
“Cáp a, chính là không thể gạt được ngươi a! Kỳ thực chính là…”
… … … … … …
“Cha, cha!” Một giọng trẻ con non nớt truyền vào tai Phong.
“Ân… Thần…” Phong mơ mơ màng màng mở mắt, “Tinh Nhi…” Nguyên lai là giấc mộng…
Tinh Nhi trừng lớn đôi mắt to, “Cha, ngươi mộng thấy nhị bá sao?” “Thần” hẳn là tên của nhị bá đi!
“Ân…” Phong không có che giấu, “Mộng chuyện khi còn bé!”
“Khi còn bé? Khi đó hình như cha rất vui vẻ?” Tinh Nhi ở trong lòng ngực Phong mà hỏi.
“Khi đó đúng là… rất vui vẻ a…” Phong nằm ngửa ra, cho Tinh Nhi được thoải mái.
Tinh Nhi đối với chuyện cha khi còn bé hình như đặc biệt cảm thấy hứng thú, liền kế tục hỏi: “Vậy cha mơ tới chuyện gì khi còn bé?”
“Mơ tới chuyện mùa hè…” Phong nhắm mắt lại hồi ức, “Hàng năm mùa hè hoàng gia gia của ngươi bọn họ đều mang chúng ta đi nghỉ hè ở sơn trang, rồi ở nơi đó tổ chức tiệc sinh thần!”
“Tiệc sinh thần? Sinh thần ai?” Tinh Nhi ngẩng đầu hỏi.
“Cha ta a! Ngươi cũng nên gọi ‘gia gia ’!” Phong nói rõ, “Sau đó bốn người chúng ta sẽ ở nơi này một ngày một đêm, không phân biệt lớn nhỏ cùng nhau chơi đùa, lúc đó… thực sự rất hạnh phúc!”
“Ngô…” Tinh Nhi chu miệng, “Như vậy cha hiện tại có Tinh Nhi, không có được cái thời gian vui vẻ kia sao?” Hắn không cam lòng.
“Phốc cáp…” Phong cười rộ lên, “Có Tinh Nhi chính là chuyện kiếp này cha  hài lòng nhất, sao có thể đem ra so với khoảng thời gian kia?”
“Thực sự?” Hắn hoài nghi…
“Thực sự… Được rồi được rồi, thái dương đều chiếu đến mông rồi! Rời giường!” Phong vỗ vỗ mông Tinh Nhi nói.
“Ha ha!! Rời giường rời giường!!!” Tinh Nhi nghe cha nói như thế tâm tình tốt hẳn, sôi nổi đứng lên, “Cha giúp ta mặc quần áo!”
“Được rồi được rồi, ngươi chưa lần nào rời giường mà không cần cha giúp ngươi mặc” Phong nhận mệnh cầm lấy y phục thay hắn mặc vào, “Đến, cho tay vào…”
“Phong, ngươi ở đâu?” Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, “Là ta, Thần!”
“Nhị bá?” Tinh Nhi cắn cắn ngón tay, “Cha, có chuyện gì a?”
“Hư… Tinh Nhi trái lại thật ngốc a!” Phong đem nhi tử an trí trên giường, chính mình mở rộng cửa …”Nhị ca? Ngươi có chuyện gì?”
Phong vừa mới rời giường, tóc tán loạn phủ trên vai, trên người một kiện y phục bạch sắc, xương quai xanh khêu gợi như ẩn như hiện, làn môi anh đào phối cùng đôi mắt có chút mơ hồ chưa tỉnh ngủ, không thể nghi ngờ tỏa ra một lực hấp dẫn trí mạng! Thần nhìn đến ngây ngẩn cả người, này giống hệt cảnh y vẫn nằm mộng hằng đêm a…
“Nhị ca?” Thấy Thần không có phản ứng, Phong lần thứ hai mở miệng kêu, “Xảy ra chuyện gì?”
“A? A… Không có gì… Ta đã quấy rầy ngươi sao?” Thần cuống quít che giấu sự quẫn bách của chính mình.
Phong liếc nhìn Tinh Nhi trên giường, “Không có a, chúng ta vừa muốn rời giường… Ngươi tới có chuyện gì?”
“Cái này hảo…” Con mắt Thần không thể khống chế mà tự động quét điên cuồng qua những nơi lõa lồ ra ngoài trên người Phong, “Kỳ thực ta vẫn muốn đến mời ngươi… Thế nhưng vẫn không có thời gian rảnh mà thôi…”
Phong không có chú ý đến động tác của y, chỉ là kỳ quái cách Thần dùng từ, “Mời?”
“Chính là ngày hôm nay chạng vạng có thể hay không cùng ta đến Thượng Thư phủ?” Thần còn đang mải ngắm chăm chú, “Ngày hôm nay là sinh thần Phượng Nhi … Nàng muốn mời cả hai người chúng ta…”
“Ân? Vì sao muốn ta tới?” Mời Thần một người hẳn là được rồi!
Sắc mặt Thần có chút ửng đỏ, “Nàng nói tình cảm của chúng ta nếu tốt như vậy, cũng không có lý do gì chỉ thỉnh ca ca mà không thỉnh đệ đệ! Hơn nữa nàng còn nói muốn cùng ngươi làm bằng hữu! Cho nên …”
“Như vậy a…” Phong không hề nghi ngờ y, “Vậy Tinh Nhi…”
Thần lập tức cắt đứt suy nghĩ của Phong, “Hắn tuyệt đối không thể đi!”
“!” Phong bị cự tuyệt kiên quyết như vậy dọa cho ngây ngốc.
“Ý tứ của ta là Tinh Nhi còn nhỏ, tiếp xúc nhiều người như vậy khó tránh khỏi…” Thần vì chính mình che lấp, kỳ thực y chỉ là không hy vọng cái hài tử này phá bĩnh bọn họ mà thôi.
Phong nghe một chút thấy cũng rất có đạo lý, “Ta hiểu được! Ta và ngươi đi, ta cũng nên dùng chút thời gian này cùng nhị tẩu thành lập một chút cảm tình!” Ngoài miệng khôi hài như thế, nhưng trong lòng biết bao nhiêu khổ sở, cũng chỉ có mình hắn rõ ràng.
“Thật tốt quá!” Thần thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Ta buổi chiều tiếp ngươi cùng đi! Đi chung cùng nói chuyện!”
“Ân…” Phong thấy bộ dáng tươi cười của Thần, bỗng nhiên phát hiện chính mình thực sự hết thuốc chữa! Vì sao tới tình trạng này rồi, bộ dáng tươi cười của người này vẫn có khả năng khiến mình thực hạnh phúc?
“Ngươi lễ vật không cần mang theo, ta sẽ thay ngươi chuẩn bị … Ta đây đi trước! Buổi chiều gặp lại!” Thần phất tay ly khai.
Phong cũng theo thói quen phất tay cáo biệt, đợi đến khi thân ảnh Thần triệt để tiêu thất khỏi tầm nhìn, Phong mới vào trong tiếp tục thay y phục cho nhi tử …”Tinh Nhi, cha có chuyện nói với ngươi …”
── Chạng vạng. Thượng Thư phủ ──
“Chúng ta tới rồi, chính là ở đây! Phong” Thần ngồi trong xe ngựa, theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Mã xa đứng ở trước cửa Thượng Thư phủ, Thượng Thư đại nhân cùng khách nhân đều ở ngoài cửa đợi lâu ngày, “Vi thần tham kiến hoàng tử điện hạ!”
Thần nhảy xuống xe ngựa trước, “Thượng Thư đại nhân, các vị miễn lễ!” Rồi quay lại sau vén rèm lên hướng vào bên trong nói, “Phong, ta đỡ ngươi xuống, đến!” Vừa nói vừa vươn tay phải ra …
Phong rất thuận lợi tóm được Thần, rồi nhảy xuống xe ngựa, giờ này khắc này hắn chính là vận y phục bạch sắc thường ngày.
“Các ngươi cuối cùng cũng tới!” Nhân vật chính ngày hôm nay Lâm Duẫn Phượng trên tóc đính hạt châu, váy cánh xinh đẹp thon dài, áo choàng lụa phiêu phiêu như tiên (bay bay như ma), trang điểm thật không tầm thường, yêu kiều mà không quá mị hoặc, tất cả đều vừa đúng, “Ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ không tới…”
“Sao có thể?” Thần đưa lên lễ vật chính mình chuẩn bị, đúng hai phần, “Phượng Nhi năm nay mười tám, ngày hôm nay vô luận là ai ngăn cản, ta cũng sẽ tới!” Y nói năng ngọt xớt.
“Ha hả…” Lâm Duẫn Phượng che miệng cười khẽ, nhất tần nhất ngữ (mỗi ánh nhìn, mỗi lời nói) đều tràn ngập phong phạm của một tiểu thư khuê, “Thần không ngờ lại thú vị như vậy…”
“Được rồi được rồi!” Thần kéo Phong qua, “Ta mang Phong tới nga! Ngươi không phải nói muốn cùng hắn trở thành bằng hữu sao?”
“Nhĩ hảo, Phượng tiểu thư!” Phong hữu lễ nói, “Hôm nay là sinh thần ngươi, chúc ngươi vạn sự hài lòng, hàng năm như ý!”
Lâm Duẫn Phượng đáp lễ: “Không cần khách khí như vậy, ta gọi ngươi Phong, ngươi cũng gọi ta Phượng Nhi đi! Lần đầu gặp mặt là ta vô lễ, xin đừng trách!”
“Sẽ không!” Phong cười cười trả lời, “Ngươi nói không sai… Trước là chúng ta quên mất! Còn về xưng hô, tiểu thư muốn gọi ta Phong chính là không có gì đáng trách, nhưng ngươi tương lai là nhị tẩu của ta, hiện tại gọi ngươi một tiếng ‘ Phượng tiểu thư ’ là đúng rồi!”
“Được rồi được rồi! Các ngươi không nên tính toán những … cái này nữa!” Thần không thích nghe Phong nói như thế, “Chúng ta cũng nên tiến vào đi?”
“Đương nhiên đương nhiên!” Thượng Thư đại nhân lập tức đưa bọn họ mời và cửa, “Hai vị điện hạ bên trong, thỉnh… Người a…”
Ngay lúc bọn họ muốn vào cửa thì, Lâm Duẫn Phượng lôi kéo Thần: “Thần, từ đã, ngươi còn nhớ rõ của hứa hẹn của ngươi không?”
“Hứa hẹn?” Thần không hiểu, “Cái gì?”
“Chính là … Đi, chúng ta ra hậu hoa viên (vườn sau) nói …” Lâm Duẫn Phượng nhìn xung quanh một chút rồi nói.
“A? Nga… Phong a, ngươi đi vào trước đi! Ta cùng Phượng Nhi có việc cần…” Thần cứ như vậy cùng Lâm Duẫn Phượng vội vã ly khai.
“…” Phong nhìn hai người bọn họ rời đi, hai tay nắm chặt đứng im tại chỗ.
Nếu như chúng ta không phải huynh đệ, như vậy ngươi có thể hay không chọn ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.