Lâm Giang Tiên

Chương 43:




Lâm Duẫn Phượng được đưa tới, mặc dù đã thất thế phải làm tù nhân, nhưng nàng vẫn mang một vẻ mặt oán hận không kiêng nể trừng mắt nhìn Thần đang giả làm Phong.
“Các ngươi đều lui xuống đi, không có lệnh không được tự tiện xông vào!” Tuyền cho cung nhân lui xuống, bên trong đại điện chỉ còn lại gia đình bọn họ.
Phạm ngồi trên ghế đi thẳng vào vấn đề: “Lâm tiểu thư, chúng ta đã có đầy đủ chứng cứ, chứng minh đại hôn hôm đó ngươi muốn giết chết Tinh Nhi, nỗ lực mưu hại hoàng tộc... Ngươi có thừa nhận?”
Lâm Duẫn Phượng thu hồi đường nhìn của mình, lãnh đạm trả lời: “Hoàng hậu nương nương nếu đã có chứng cứ đầy đủ, còn hỏi nhiều làm gì!”
“Phượng Nhi, ngươi vì sao lại làm thế?” Dưới tình thế cấp bách, Thần vô tình sử dụng cách xưng hô trước đây.
“Ngươi?” Lâm Duẫn Phượng hoảng sợ nhìn nam nhâm vừa mở miệng, giọng run rẩy hỏi, “Ngươi... là Thần?”
Thần và Phong cũng không muốn giấu diếm nàng nữa, đồng loạt kéo mặt nạ xuống, lộ ra tướng mạo sẵn có, “Phải, ta cùng Phong đổi thân phận cho nhau... Lần này đi Thao Liễm cũng là ta!”
“Là ngươi... Đúng vậy... Ta nên sớm nghĩ đến... Ngươi sao có khả năng không bị lay động như vậy...” Lâm Duẫn Phượng thì thào tự nói.
“Lâm tiểu thư?” Phong thấy sắc mặt của nàng có chút không thích hợp, như đang tính toán gì đó...
Bỗng nhiên nàng ngửa đầu cười dài, “Ha ha ha ha... Tễ Vũ Thần, nếu đi Thao Liễm chính là ngươi, như vậy mọi chuyện ta an bài ngươi hẳn đã biết... Thế nào? Ngày hôm nay là muốn tự tay giết ta, thay bảo bối đệ đệ của ngươi báo thù phải không?”
“Phải! Ta biết chuyện đó là do ngươi chỉ thị, đám nam nhân kia đã khai rồi.” Thần nghiêm túc, “Sự tình biến thành như vậy, trách nhiệm lớn nhất chính là ta... Ta không có tư cách để giết ngươi... Ngày hôm nay ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, vì sao lại hận Phong như vậy? Chỉ bởi vì ta di tình biệt luyến sao?”
“Di tình biệt luyến? A... Thực sự là buồn cười!” Lâm Duẫn Phượng tự giễu, “Ngay cả đại ca cùng tứ đệ của ngươi đều nhìn ra, mà chính ngươi lại hồn nhiên chẳng biết gì... Kỳ quái a, vì sao ta lại thích một người trì độn như ngươi kia chứ?”
“Đại ca cùng Tiểu Tứ?” Thần nghi hoặc nhìn về phía bọn họ.
Tiểu Tứ trầm mặc đáp lại: “Nhị ca, ta đã sớm nhắc nhở ngươi! “Nếu thật sự không hiểu ra, ngươi nhất định sẽ hối hận!” ”
Hồng Lẫm vô tội lắc lắc đầu, “Ta cũng mới biết không lâu...”
Tuyền cùng Phạm cũng nghe đến mạc danh kỳ diệu, ngẩn mặt ra dò xét một hồi cũng không ra được kết luận nào, bọn họ bèn nhỏ giọng hỏi Phong, “Tiểu Kẹo Đường có biết là chuyện gì không?”
“Ta cũng không rõ lắm...” Phong hồi tưởng lại chuyện của bốn năm trước, “Lâm tiểu thư ngươi...”
“Đừng gọi ta!” Lâm Duẫn Phượng đối với Phong rất cố chấp, luôn là một biểu tình chán ghét cùng thù hận.
“Không được quát cha ta như thế!” Tinh Nhi lao tới kêu to.
“Ngươi!” Nàng kinh ngạc, “Sao có thể? Ngươi không bị chết cháy sao?”
Tinh Nhi rất không thích nữ nhân này, hai tay chống nạnh hất mặt nói: “Ta đương nhiên không chết! Ngươi luôn khi dễ cha ta, ta sao có khả năng bị ngươi hại chết đơn giản như vậy?”
“Ngươi... Các ngươi...” Mắt thấy Tinh Nhi chưa chết, Thần cũng đứng ở bên cạnh Phong, mà nàng lại đứng một mình ở đây, hoàn toàn thất bại, Lâm Duẫn Phượng đem toàn bộ oán niệm lâu nay toàn bộ phát tiết!”Đều là ngươi, không có ngươi chuyện gì cũng không phát sinh! Nếu bốn năm trước ngươi đã quyết định tặng Thần cho ta... Vì sao bốn năm sau ngươi còn muốn cùng ta tranh giành? Vì sao? Ngươi trả lời ta a!” Nàng càng nói càng kích động, cuối cùng thiếu chút nữa xông đến sống còn với Phong!
Nhờ có Thần đứng giữa hai người bọn họ ngăn cản nàng, “Lâm tiểu thư... Bình tĩnh một chút... Phong sớm muộn gì cũng sẽ trở về, điểm ấy ngươi rất rõ ràng không phải sao?” Thần tinh tường nhớ kỹ, vừa mới bắt đầu gặp gỡ thì, chính nàng đã cùng y nói về Phong, khi đó nàng tỏ ra rất lương thiện hiểu chuyện, tỏ vẻ mong đợi đến ngày gặp được song bào thai đệ đệ đã cùng y lớn lên, vì sao hiện tại lại...
“Đúng vậy! Ta cũng nhớ rất rõ ràng!” Lâm Duẫn Phượng cười cười, thế nhưng khóe mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước, “Ta nhớ rất rõ trong bốn năm đó ngươi mỗi ngày đều ở bên tai ta không ngừng nhắc đến Phong, Phong, Phong... Đây là thứ Phong thích nhất; nơi này là địa phương Phong yêu nhất; màu trắng này rất hợp với Phong; Phong mà cười lên thì đẹp nhất thế gian... Cái gì cũng là Phong!”
“...” Thần bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được, những cái này đều là sự thực, “Khi đó... Bởi vì...”
“Thần?” Phong cũng là lần đầu tiên được nghe những chuyện này, không khỏi có chút khiếp sợ. Bốn năm tương tư không chỉ có mình hắn, mà Thần cũng vậy... Muốn gặp mặt, muốn luyến ái, rồi lại không dám vượt qua mâu thuẫn trong lòng, thúc đẩy Phong mạo hiểm hoài thượng Tinh Nhi, mà Thần hắn...
Thần bây giờ đã hiểu ra, lần đầu tiên y tinh tường cảm nhận được, vì sao sau khi Phong ly khai y thích nhất là cùng Lâm Duẫn Phượng ở cùng một chỗ, mà đến khi Phong trở về, y lại đối với Lâm Duẫn Phượng không còn kiên nhẫn, này đều là vì...
“Bởi vì ngươi chưa từng yêu ta...” Lâm Duẫn Phượng trong lòng hiễu rất rõ, nữ nhân ở phương diện này vô cùng nhạy cảm, “Lúc đầu, ngươi thích tới gần ta, bởi vì ta ngẫu nhiên lại cùng đệ đệ người có cùng suy nghĩ, tính tình. Sau khi đệ đệ ngươi bỏ đi, ngươi coi ta như cứu cánh cuối cùng, hiên ngang đưa ta vào thay thế vị trí của đệ đệ ngươi... Những điều này ta đều có thể chịu được, ta thậm chí có thể sắm vai hắn cả đời! Bởi vì ta thực sự không muốn mất đi ngươi...”
“...” Thần xấu hổ cúi đầu, y đã minh bạch liễu tất cả, thế nhưng đã quá muộn!
Nước mắt Lâm Duẫn Phượng cuối cùng khống chế không được mà tràn ra, nàng đưa tay chỉ vào Phong, “Nhưng ta sai rồi, ngươi cho tới bây giờ chưa lúc nào thuộc về ta. Ta cho rằng ngươi đối với đệ đệ chỉ là xung động nhất thời, ta khờ dại cho rằng chỉ cần an ổn làm bạn bên cạnh ngươi, ngươi nhất định sẽ yêu ta, yêu “Lâm Duẫn Phượng”! Lần gặp gỡ ấy ngươi nói với ta, muốn cùng ta thành thân, ta rất vui vẻ, lúc ấy ta cho rằng chính mình có thể vĩnh viễn ở bên ngươi, nhưng  ... Hắn lại trở về! Hắn cải biến tất cả, cho dù đã thành thân, ngay cả hài tử cũng có, nhưng lòng ngươi vẫn vững vàng đặt trên người hắn... tuyệt không nguyện ý phân cho ta, trong lòng ngươi, bốn năm cùng ngươi làm bạn không phải là ta, mà là cái bóng của đệ đệ... Ta thật không cam lòng, vì sao ta lại thất bại dưới tay một nam nhân? Mà nam nhân này lại là đệ đệ sinh đôi của ngươi!”
“...” Ở đây đích mọi người bởi vì lời “lên án” của Lâm Duẫn Phượng mà nghẹn lời.
“Xin lỗi...” Trừ lời này ra, Thần không biết nên nói gì cho tốt, “Ta vẫn không chú ý tới...”
Sự ra đi của Phong làm y thấp thỏm lo âu, trở tay không kịp. Để không cho ba ba bọn họ phát hiện, y đành phải làm theo hạ sách đó, khi đó cùng Lâm Duẫn Phượng ở chung rất khoái trá, cũng không có suy nghĩ gì nhiều, y đã nghĩ rằng mình đã yêu nàng, nên bắt đầu cùng nàng gặp gỡ...
“Đều là lỗi của Tễ Tường Phong, hắn chỉ là đệ đệ của ngươi, bằng cái gì lại cứ giữ lấy tâm ngươi không tha? Hắn đã lấy vợ sinh con, vì sao cứ làm cho ngươi mê luyến? Là hắn làm ta thống khổ như vậy... Là hắn làm cho ngươi ngay cả tên ta cũng không thèm gọi, Phượng Nhi, Phong Nhi... Thần gọi rốt cuộc là ta, hay là vị thân ái đệ đệ của ngươi?” Lâm Duẫn Phượng đã phát cuồng, khuôn mặt dữ tợn, trong ánh mắt trà ngập tơ máu cùng nước mắt, “Ta vốn muốn giết chết con hắn, làm cho hắn thống khổ! Thế nhưng ta đã sai rồi, hài tử này vừa chết, ngươi dĩ nhiên lại chính đại quang minh về bên cạnh hắn... Tên hồ ly tinh này, ta muốn hắn không thể chết tử tế được!!!”
“Cho nên ngươi mới cho truyền ra lời đồn, nói ta là hồ ly tinh...” Phong cuối cùng cũng minh bạch, hắn nên làm gì đây? Chuyện tình cảm, ai có thể giải thích rõ ràng? Thế nhưng...”Ngươi làm gì ta cũng không sai, nhưng sát hại Tinh Nhi là sai rồi, hắn vô tội! Cho nên dù ta rất đồng tình với ngươi... Nhưng ta cũng không thể tha thứ cho việc làm của ngươi!”
Lâm Duẫn Phượng nhìn Phong khinh thường, “Muốn giết cứ giết! Ngươi không có đi Thao Liễm nên còn không biết đi... Ta còn phái người...”
“Đừng nói nữa!” Thần chặn lời nàng, “Lâm tiểu thư, việc này nói ra đối với ngươi không có gì tốt, đừng nhắc lại nữa!”
Biết rõ là tự mình có lỗi với nàng, nhưng chỉ cần nhắc tới chuyện này, Thần sẽ không kìm được cơn giận dữ trong lòng! Nàng nếu dám nói ra, Thần sẽ không thể khống chết bản thân, tại chỗ kết liễu đời nàng cũng không phải không có khả năng...
“Ngươi không cho ta nói, ta càng muốn nói...” Lâm Duẫn Phượng tâm ý đã quyết, mọi chuyện đã đến nước này, đường lui của nàng đã không còn, hiện tại thứ nàng muốn duy nhất chính là được chết trong tay Thần!”Có bản lĩnh thì giết ta đi! Ta giựt dây đám nam nhân để trên đường đi Thao Liễm, ngô...” Vừa nói đến đây, nàng bị Phong điểm ách huyệt!
“Lâm tiểu thư, ngươi là một người thông minh, tội gì phải bức Thần dùng cách này với ngươi?” Phong hiển nhiên đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
Kế hoạch của Lâm Duẫn Phượng rất đơn giản, nếu hiện tại Thần giết chết nàng, như vậy Thần sẽ áy náy cả đời, nàng có thể vĩnh viễn được Thần ghi khắc trong tâm! Đây là sự trả thù cuối cùng của nữ nhân khi không chiếm được tâm của người mình yêu thích...
“Người đâu!” Tuyền thấy khúc mắc của bọn họ đã được giải quyết, liền bước ra mở cửa điện, “Lâm Duẫn Phượng ý đồ mưu hại hoàng tộc, trẫm phạt lưu vong đi đày, hiện tại đưa ả đến hình bộ, chờ xử phạt!”
“Tuân chỉ!” Hai quan binh ngoài cửa tiến vào đưa Lâm Duẫn Phượng ra ngoài...
“Ba!” “Ba!” Bọn họ vừa ly khai, Tuyền cùng Phạm vung tay mỗi người một tát, giáng thẳng vào mặt Phong cùng Thần.
“Cha... Ba ba...” Tiểu Tứ cùng Hồng Lẫm có chút kinh ngạc.
“Các ngươi thấy chưa, bởi vì các ngươi mà gây ra không ít chuyện tốt!” Tuyền hiếm khi lấy thân phận của một người phụ thân giáo huấn hài tử của mình, “Chuyện nữ hài tử kia làm đúng là có chút cực đoan, nhưng hai người các ngươi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!”
Phạm tiếp tục: “Nam nhân cũng tốt, nữ nhân cũng tốt, đối với tình cảm quan trọng chính là “thẳng thắn thành khẩn”! Dạy từ nhỏ đến lớn...thế mà các ngươi dám quên, đáng đánh!”
“...” Phong bắt đầu minh bạch... Che nửa bên mặt bị đau, đi đến trước mặt Thần, cam tâm tình nguyện cúi đầu, “Thần, xin lỗi! Bốn năm trước chuyện gì cũng không có nói cho ngươi...”
Thần ngây người nãy giờ lúc này mới có chút phản ứng, cũng đồng dạng cúi đầu, “Không... Ta cũng không có nói cho ngươi... Ta cũng nên hướng ngươi xin lỗi... Xin lỗi, Phong!”
Một đám thân nhân đứng bên cạnh thỏa mãn nhìn màn “sám hối” của đôi huynh đệ kia, biểu tình nghiêm túc của Tuyền không giữ được bao lâu, y nhanh chóng lộ ra khuôn mặt ngập tràn tiếu ý, “Ha hả... Tri thác năng cải, thiện mạc đại yên (biết sai để sửa, không gì tốt hơn)! Được rồi được rồi, các ngươi không nên cúi nữa, không tương lai sẽ thành một đôi gù đó!”
“Ba ba... Ôi!” Song bào thai cùng lên tiếng, cùng ngẩng đầu... Và rồi rất không may mắn cụng đầu vào nhau!
“Thần (Phong), ngươi không sao chứ?” Thật không hổ là song bào thai, ngay cả tốc độ nói cũng như nhau.
Nhìn phản ứng giống nhau của hai người bọn họ, đám người xung quanh bật cười ha hả: “Ha ha ha ha... Quá khôi hài... Hai người các ngươi...”
“Đây là chuyện của chúng ta!” Lại cùng tốc độ.
“Ha ha ha ha...” Tiếng cười càng thêm càn rỡ!
“Đáng ghét!” Vẫn là trăm miệng một lời...
Trong hoàng cung truyền ra tiếng cười đùa vui vẻ đã vắng bóng từ lâu, thế nhưng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế sao  ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.