Lâm Giang Tiên

Chương 44:




“Thím Trương, có nghe thấy gì chưa? Là Lâm tiểu thư giả điên đổ oan cho Tam điện hạ …”
“Nghe nói rồi … bà Vương! Ai, con ta sau khi trở về có nói cho ta, nói là tam điện hạ cùng nhị điện hạ chỉ vì muốn tạo kỳ tích cho bách tính Kỳ Nghệ mới ở cùng nhau như thế …”
“Xem ra thật sự chúng ta nghĩ sai rồi, tam điện hạ đâu đâu cũng là vì bách tính suy nghĩ, người tốt như vậy… Thực sự là tội lỗi a!”
“Cho nên lần này đáng hận nhất chính là Lâm tiểu thư kia, uổng cho nàng là tiểu thư của gia đình quý tộc! Còn không hiểu chuyện bằng một tiểu dã đầu trong thôn chúng ta a!”
“Còn không phải do Lâm đại nhân từ nhỏ đã nuông chiều quá mức mới dẫn đến loại tính cách này.”
“Nhắc đến Lâm đại nhân… Ta xem lần này Lâm gia gặp nạn không nhỏ đi! Gia môn bất hạnh a…”
“Đừng nói nữa, này đều là chuyện của nhà quý tộc, chúng ta hương dã tiểu dân không nên để ý đến mấy chuyện phiền não đó!”
“Đúng vậy, quan lại Kỳ Nghệ đều xuất thân quý tộc, sao đến lượt chúng ta? Này đại khái chính là “hữu đắc tất hữu thất” (có được tất có mất) a!”
… … … … …
—— trong hoàng cung ——
Lâm Duẫn Phượng bị bắt, lời đồn tự sụp đổ, tất cả đều kết thúc viên mãn. Tinh Nhi khôi phục thân phận của mình, cả ngày lẽo đẽo theo hai vị phụ thân; Hồng Lẫm cùng Tấn Nhã nóng lòng chờ đến ngày hài tử được sinh ra; Tiểu Tứ cả ngày lặn ngụp trong sự kiên trì của Diệu Ngạn, Tuyền đã đồng ý cho y cùng hắn ở chung; về phần Phạm cùng Tuyền không biết đang có kế hoạch gì, hầu như mỗi ngày đều triệu tập các đại thần lại họp. Mọi thứ vốn rất tốt đẹp như vậy, thế nhưng hôm nay…
“Ta nói Thần… Ngươi đang làm gì?” Phong lé mắt nhìn Thần đang dịch dung.
Thần chăm chú nhìn vào gương, nhưng miệng vẫn trả lời Phong: “Nhìn không ra sao? Ta đang dịch dung thành ngươi a!”
Phong bất đắc dĩ nói, “Ta nhìn ra rồi, thế mới hỏi ngươi! Đang yên lành vì sao muốn đổi?”
Thần dĩ nhiên thừa dịp hắn đang ngủ, lặng lẽ giúp hắn thay đổi thành mặt mình, mà hiện tại lại đang công khai ngồi trước gương làm việc, Phong không khỏi nghi vấn, tên ca ca này rốt cuộc muốn cải trang để làm cái gì a?
So với Phong, Tinh Nhi có hứng thú hơn nhiều, hắn hai tay chống cằm ngồi nghiêng đầu trên giường, không nói không rằng, rất chuyên chú nhìn hai người cha chơi trò “ngươi là ta, ta là ngươi”!
“Được rồi!” Thần dịch dung xong xoay người đối mặt với Phong, “Phong, có sơ hở gì không?”
“Không có!” Phong đứng một bên, hai tay chống xuống bàn, đợi y giải thích, “Hiện tại có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc dự định làm cái gì chưa?”
“Hôm nay là ngày nàng đi đày … Phong không phải muốn đi tiễn Lâm tiểu thư một đoạn sao?” Thần đứng lên, “Hiện tại có thể, chúng ta cùng đi!”
“… Ta là muốn đi, thế nhưng vì sao chúng ta phải trao đổi?” Phong bị làm cho rối tung.
“Ai, Phong tại phương diện này thật trì độn… Lâm tiểu thư hận ngươi chết đi được, vạn nhất nàng lại mở miệng ra chửi thì làm sao bây giờ?”
“Vậy cứ để nàng chửi cho đủ …” Phong trả lời được phân nửa bỗng im lặng.
Thần tiếp tục nói nốt: “Đúng vậy, chúng ta đẩy nhà người ta xuống vực, giờ chỉ biết để cho nàng chửi mà thôi! Việc này chủ yếu là trách nhiệm của ta, như vậy hãy để ta thay ngươi nghe lời mắng chửi đi!”
Phong không lên tiếng, chỉ vô cùng kinh ngạc.
“Phong? Thế nào? Không nên cứ sững sờ mãi thế… Đi nhanh đi, coi chừng đuổi theo không kịp!” Thần giục hắn, “Tinh Nhi có đi không?”
“Không đi!” Tinh Nhi nhảy xuống giường, “Hôm nay muốn cùng Phạm cha chơi cờ! Cha hôm nay giao cho nhị phụ thân đó nha!” Nói xong hướng Vịnh Lân cung chạy tới.
“Tinh Nhi hình như rất thích cùng cha chơi cờ …” Phong nói thầm, trong lời nói tỏa ra không ít vị… ghen tuông!
Thần rất tâm lý ôm lấy vai Phong, “Ha hả… Tinh Nhi thích Phạm cha, ngươi người cha này đang ghen sao?”
“Ít nói chuyện phiếm đi!” Bị nói ra tâm sự, mặt Phong dần biến hồng.
“Ha ha…” Thần thỏa mãn ôm lấy Phong, cùng nhau đi ra cửa.
Những ai bị phạt đi lưu đày phải ra đi từ cửa phía nam của hoàng cung, lúc này toán lính phụ trách áp giải Lâm Duẫn Phượng đã tập trung đông đủ! Lâm Duẫn Phượng ngồi trên xe tù, mặt không chút biểu cảm đang ngẩn ra nhìn bầu trời, như đang thỉnh cầu sự an ủi cuối cùng, không bao lâu suy tư của nàng bị cắt đứt …
“Nhị điện hạ, tam điện hạ!” Bọn lính đều hành lễ.
“Ân, các ngươi đều lui xuống cả đi … Chúng ta có chuyện muốn nói với nàng!” Phong dùng thái độ của Thần phân phó.
Lâm Duẫn Phượng lúc này mới nhìn ra ngoài xe tù, “Các ngươi tới làm gì? Nhạo báng ta sao?”
“Không, chỉ là đến tiễn ngươi một đoạn … Còn có…” Thần đến gần xe chở tù nhẹ giọng nói, “Xin lỗi!”
“…” Lâm Duẫn Phượng hời hợt liếc mắt nhìn y, rồi quay sang Phong nói, “Thần, ta có một nguyện vọng cuối cùng … Ngươi có thể thả ta ra một lát được không?”
Phong cùng Thần lén trao đổi ánh mắt một lát, sau đó Phong trả lời, “Có thể!”
“Hô…” Lâm Duẫn Phượng được thả ra hít một hơi thật sâu, sau đó quay về phía song bào thai hỏi, “Không sợ ta đào tẩu sao?”
“Ngươi sẽ không làm thế!” trực giác của Phong nói cho hắn biết.
“…” Lâm Duẫn Phượng thâm ý liếc nhìn hắn, sau đó quay sang Thần, “Các ngươi hiện tại rất hạnh phúc, xem ra ta quả thật là người thừa!”
“…” Thần nghe hai chữ “người thừa”, trong lòng áy náy không thôi.
“A…” Lâm Duẫn Phượng bỗng nhiên nở nụ cười, “Thời gian của ta không còn nhiều lắm, cuối cùng ngươi vẫn đến nhìn ta, ta thực sự rất cao hứng, Thần!” Tha nói xong lời này, lần thứ hai ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
“Lâm…” Phong vừa muốn nói tiếp…
Bỗng nhiên một đạo bóng đen từ trên trời giáng xuống, phóng  tới trước mặt Lâm Duẫn Phượng, kéo nàng về phía sau, lưỡi dao trong tay hướng về phía Phong đang giả trang làm Thần, “Tễ Vũ Thần, để mạng lại!” Nói rồi bổ nhào về phía Phong!
“Người nào!” Thần đứng chắn trước mặt Phong. Y nào nghĩ đến chuyện sẽ có người đến ám sát chính mình, nếu như biết, y không bao giờ chơi trò “trao đổi thân phận” này! “Dừng tay, ngươi quá lớn mật đó!”
“Nha a!” Lưỡi đao của hắc y nhân này căn bản chỉ chém lung tung, không hề có chút qui tắc nào, “Tễ Vũ Thần ngươi là tên yêu tinh hại người! Ta phải lấy mạng của ngươi!”
Phong võ nghệ cao cường, hắc y nhân này tự nhiên đánh không lại, rất nhanh đã bại trận! Phong quay người đánh xuống khớp vai người nọ, người nọ bị một trận cường liệt đau đớn liền buông đao, khuỵu gối quỳ xuống đất, Thần nhân cơ hội đưa tay lột mặt nạ của hắn ra …
“Lâm thượng thư?” Song bào thai thất kinh, thích khách dĩ nhiên là hắn!
“Cha?” Lâm Duẫn Phượng cũng không biết chuyện này, nàng không ngờ cha mình sẽ làm như vậy! “Cha vì sao…”
Lâm thượng thư phẫn hận nhìn Phong, “Tễ Vũ Thần… Đều là ngươi, Phượng Nhi mới có thể lâm vào tình trạng như ngày hôm nay! Lâm gia chúng ta đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì? Sao nhị hoàng tử ngươi lại làm thế với chúng ta?”
“Ta… Xin lỗi…” Phong minh bạch, chuyện này kỳ thực cùng chính mình cũng không thoát được can hệ!
“Hừ!” Lâm thượng thư bưng vai, hiển nhiên không chịu tiếp thu lời xin lỗi.
“Cha …” Lâm Duẫn Phượng không hy vọng cha bởi vì mình mà không được chết già. Vì vậy lần này nàng cam tâm tình nguyện quỳ gối xuống trước mặt song bào thai, “Hai vị điện hạ, cha ta suốt đời vì triều đình tận tâm tận lực, hắn hôm nay có hành động như vậy đều là vì nữ nhi bất hiếu là ta, mong hai người xem xét hắn là một cựu thần mà bỏ qua cho… Lâm Duẫn Phượng tình nguyện thay cha chịu phạt!” Sau đó hướng bọn họ dập đầu ba cái.
“Lâm tiểu thư xin đứng lên!” Phong dự định tiến lên nâng nàng dậy, “Chúng ta…”
“Cẩn thận a!” Thần hét lên rồi lập tức chạy về phía Phong! Không có y ở bên cạnh, Lâm thượng thư lại lợi dụng Phong không cảnh giác, một lần nữa cầm đao đâm thẳng vào hắn! “Phong!”
Thân đao đâm vào trong ngực, huyết hoa văng khắp nơi, nhuộm đỏ vạt áo của Thần, cũng tẩm đỏ hai mắt Lâm thượng thư!
“Đương!” Lưỡi đao dính đầy máu rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy, Lâm thượng thư vô lực quỳ xuống, cước bộ Thần cũng đình chỉ… Thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này!
“Sao thế? Điện hạ!” Một đám binh sĩ nghe thấy động liền chạy đến, thấy một màn trước mắt không khỏi ngây người khiếp sợ 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.