Lâm Giang Tiên

Chương 45:




“Điện hạ? Đây là…” Bọn thị vệ tay cầm thương, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, không biết có nên tới gô cổ Lâm thượng thư lại không.
“Ngô…” Lâm Duẫn Phượng cả người chắn trước mặt Phong, lưỡi đao đâm thẳng vào ổ bụng nàng. Theo hướng lưỡi đao được rút ra, dòng máu đỏ tươi không ngừng phun ra, ngay cả khóe miệng cũng trào ra một dòng máu, “Cha…”
Phong hoàn toàn không ngờ nàng sẽ vì mình mà đỡ lấy lưỡi dao, đang vạn phần chấn động! Nhìn Lâm Duẫn Phượng cả người bị thương không thể chống đỡ mà ngã xuống, hắn lập tức từ phía sau ôm lấy Lâm Duẫn Phượng, để nàng ngã vào trong lòng mình, trong nháy mắt y phục của Phong cũng bị nhuộm thành một màu đỏ chói mắt.
“Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh đi thỉnh ngự y!” Thần hoảng hốt quay lại đám binh lính quát lên, “Lâm tiểu thư!”
“Phượng Nhi… Phượng Nhi?” Lâm thượng thư nửa quỳ nửa ngồi dưới đất, mắt thấy chính tay mình đẩy nữ nhi đến đường chết, hắn nhất thời không thể tự chủ được!
“Thần, Thần…” Lâm Duẫn Phượng nhìn bầu trời, ngắt quãng gọi tên của Thần.
“Ta ở đây …” Vì muốn nàng an tâm, Phong nắm tay nàng đáp, “Đừng sợ hãi … Ngự y sẽ tới ngay …”
Ngoài dự liệu của mọi người, Lâm Duẫn Phượng nằm trong lòng Phong, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt của Phong, “Ngươi không phải Thần… Ta biết…”
“Phượng Nhi…” Thần ở một bên cùng Phong trao đổi ánh mắt một lát, sau đó quyết định biểu lộ thân phận, “Ngươi hiện tại không nên nói nhiều!”
“Ta biết… Thời gian của ta không còn nhiều … Thần, ta kỳ thực rất không cam lòng…” Đôi mắt Lâm Duẫn Phượng dần mất đi tiêu cự.
Phong cùng nàng nói chuyện, mong nàng có thể kiên trì trụ lại, “Lâm tiểu thư, ngươi đã biết ta không phải Thần, vậy vì sao…” Vì sao còn muốn cứu ta?
Lâm Duẫn Phượng không trả lời thẳng vào vấn đề, trái lại nói những lời rất khó hiểu: “Thần, từ khi ta quyết định đối phó với đệ đệ của ngươi … Khụ… Ta vẫn luôn nghĩ xem cuối cùng ta nên chết như thế nào … Ngô…” Chưa dứt lời trong miệng lại trào lên một ngụm máu tươi.
“Nói bậy bạ gì đó! Ngươi còn trẻ… Sẽ không …” Thần thực sự không nói từ “chết” ra miệng được.
“Khụ khụ… Ta phạm vào trọng tội… Chẳng khác nào đem đầu gác sẵn lên thanh đao.” Lâm Duẫn Phượng ho ra một búng máu rồi tiếp tục nói, “Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới… Ta sẽ vì đệ đệ của ngươi, kẻ ta hận nhất trên thế gian này mà chết… Thật đúng là có chút không cam lòng a…”
“…” Thần không nói gì mà vì nàng lau đi vết máu nơi khóe miệng, tay hơi run.
“Nếu không cam lòng thì đừng chết! Sau khi hồi phục hãy đem Thần đoạt lại a!” Phong lớn tiếng trả lời.
“A… Quên đi…” Lâm Duẫn Phượng nhắm mắt lại, không hề nhìn bọn hắn, “Bốn năm nay, ta không thể cướp Thần từ trong tay ngươi… Huống hồ hiện tại, nếu như ta tiếp tục sống sót, Thần nhất định sẽ hận chết ta…”
“Vậy ngươi cứ như thế vì ta mà chết, đáng giá sao?” Phong liều lĩnh muốn truyền chút ham muốn được sống cho nàng.
Thế nhưng…”Đáng giá a…” Lâm Duẫn Phượng thở dài, “Sau này Thần sẽ  quên đi Lâm Duẫn Phượng, quên đi nữ nhân đã làm bạn với hắn trong bốn năm… Nhưng hắn sẽ nhớ rất kỹ, có một nữ nhân đã cứu người hắn yêu thương … Hắn sẽ đem ta khắc trong tâm khảm… Cuộc đời này ta không còn tiếc nuối gì nữa …”
“Tiếc nuối cái gì … Ngươi không thấy làm như vậy rất vô trách nhiệm sao…” Thần lớn tiếng, “Sau khi phạm tội cứ như thế chết đi… Ngươi cho rằng như vậy ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?”
“Ngô… Ta không cần ngươi tha thứ… Ta chưa bao giờ hối hận vì hành động của mình…” Lâm Duẫn Phượng đến cuối cùng vẫn nhất quyết không chịu nhận sai, “Chỉ mong hai vị điện hạ cho cha ta một con đường sống… Cái chết của ta là hình phạt khắc nghiệt nhất đối với ông ấy rồi… Cầu hai người đừng truy cứu trách nhiệm của cha ta nữa …”
“Chúng ta đáp ứng ngươi!” Phong trả lời, bọn họ vốn không có ý định truy cứu qua.
“Lâm Duẫn Phượng thay cha tạ ơn điện hạ… Thần…” Huyết sắc trên mặt nàng bắt đầu từ từ biến mất, ánh mắt cũng bắt đầu mờ mịt.
“Ta ở đây!” Thần cầm lấy bàn tay đã hóa lạnh của Lâm Duẫn Phượng.
“… Ta thích ngươi… Cho nên …” Lâm Duẫn Phượng bắt đầu thở gấp, thân thể cũng trở nên co quắp, “… Hi… vọng ngươi… ngươi… hạnh phúc…”
Nhân sinh như sương như mộng, duyên đến duyên đi còn tự tại … Nhân sinh yêu hoặc hận, hỉ hoặc bi, đúng hoặc sai, đến khắc cuối cùng bất quá như một hồi u mộng …
“Phượng Nhi? Phượng Nhi?” Thần hô gọi liên tục, nhưng nàng đã vĩnh viễn không thể nghe được nữa.
“Phượng Nhi…” Nghe Thần mãi gọi như thế nhưng nữ nhi không có chút phản ứng, Lâm thượng thư trượt dần tới gần thi thể của nữ nhi, vươn tay đoạt lấy ôm vào trong ngực, khóc rống lên, “A… Phượng Nhi a… Con sao lại rời bỏ cha như vậy a… Con tỉnh lại a… A…”
“Điện hạ… Ngự y…” Thị vệ rốt cục mời được ngự y tới, đáng tiếc đã quá trễ rồi …
… … … …
… … …
… …

Buổi tối, bầu trời lấp lánh ánh sao, Thần một mình ngồi trên mái hoàng cung, ngửa cổ ngắm sao, trong lòng không biết đang chuyên chú nghĩ đến cái gì, ngay cả Phong đang lặng lẽ đến gần từ phía sau cũng không có phát hiện…
“Thần!” Phong hai tay ôm lấy cổ y, cả người dán chặt trên lưng Thần, “Đang suy nghĩ cái gì?”
“Phong…” Thần vỗ vỗ hai tay của Phong, quay đầu hỏi, “Ba ba xử trí Lâm thượng thư thế nào?”
Phong ngồi xuống bên cạnh Thần, hai tay chống ra sau, “Ba ba cho hắn chút bạc, sau đó đưa cả nhà hắn về quê… Lâm tiểu thư trên trời có linh, cũng sẽ cảm thấy vui mừng …”
“Ân.” Thần tiếp tục nhìn bầu trời, vô duyên vô cớ hỏi một câu, “Phong, ta… trong nhà mình, nam nhân kém cỏi nhất đại khái chính là ta … Ngươi yêu ta, không thấy hối hận sao?”
Phong giật mình khi nghe những lời vừa rồi, nhưng rất nhanh hắn đã minh bạch. Thần đang nghĩ đến cái chết của Lâm Duẫn Phượng rồi trách móc chính mình…”Hối hận? Không có, cho dù Thần có là nam nhân kém cỏi nhất trên thế gian, ta cũng quyết không hối hận!”
Thần mờ mịt nhìn hắn, “Vì sao?”
“Bởi vì…” Phong chủ động hôn lên bờ môi đã hóa lạnh của y, “Theo như lời cha nói, yêu chính là yêu… Không ai có thể khống chế được… Ngay cả ta cũng không!”
“…” Thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quá giống mình kia, biểu tình vẫn là một mảng nghi hoặc, “Vậy ngươi vì sao lại yêu ta?”
Phong nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Có lẽ do từ bé đến lớn, ngươi đối với ta vẫn rất ôn nhu, rất săn sóc... nên ta bất tri bất giác… mà yêu thương ngươi! Chính ta cũng không rõ lắm…”
“Không rõ lắm sao…” Thần đem đầu mình chôn sâu vào hai chân, thanh âm cũng vì vậy mà trở nên nặng nề, “Phượng Nhi đã chết… Đều là lỗi của ta … Nếu như nàng không yêu ta… Như vậy tất cả sẽ không như bây giờ… Phong cũng là… nếu như không yêu ta, ngươi nhất định sẽ gặp được người cho ngươi hạnh phúc …”
“Ba!” Không nghĩ tới Phong không chút lưu tình đập vào đầu y một cái.
“Oa!” Thần ôm đầu hô to, “Phong ngươi làm gì …”
Chỉ thấy Phong đang tức giận nhìn mình, Thần lập tức ngậm miệng, “Thần, không được vũ nhục tình cảm của ta đối với ngươi! Lời ngươi nói như thể… Ngươi đang hối hận!”
“Không có!” Thần lớn tiếng phản đối, “Ta không có! Ta chỉ là… rất sợ… Phong ngươi…”
Phong nhẹ nhàng ôm lấy Thần, “Ta quyết sẽ không vì ngươi mà chết!” Như đã biết suy nghĩ trong lòng y, Phong tinh tường phun ra những lời này, “Là ngươi nói… Vô luận cực lạc hay địa ngục, ngươi sẽ vĩnh viễn làm bạn cùng ta… Ta muốn cùng ngươi vĩnh viễn ở bên nhau!”
“!” Thần nghe vậy ngẩn người… Đúng vậy, bọn họ đã ước hẹn như vậy… Thần quay lại ôm lấy phong, “Phong… Không được rời bỏ ta… Cho dù chết cũng không được rời bỏ ta!”
“Đây là đương nhiên!” Phong khẳng định, sau đó buông Thần ra, đi tới một bên cầm lên vật gì đó đưa cho y, “Cho ngươi, cùng nhau vì Lâm tiểu thư thổi một khúc!”
“Bạch ngọc?” Phong cầm trong tay chính là hắc bạch lưỡng địch, thần tiếp nhận cây sáo nhìn về phía Phong.
Phong mỉm cười, “Thật lâu không có cùng nhau thổi sáo, có muốn thổi không?”
“Muốn!” Thần cũng cười, rồi cầm lấy bạch ngọc đặt lên môi của mình. Cùng lúc, Phong cũng xuất ra hắc diệu, bày xong tư thế, hai người song song hít vào một hơi, sau đó…
Tiếng địch du dương từ trên gác mái truyền ra, mọi người trong hoàng cung đều bị hấp dẫn. Cung nhân đang đi cũng nghỉ chân nghe; thị vệ đang tuần tra cũng ngẩng đầu tìm kiếm; Tuyền cùng Phạm từ trong cung điện đi ra, ngồi vào trong đình phẩm trà, lắng nghe tiếng địch của hai nhi tử; các vị hoàng tử  cũng bước ra tiền điện thưởng thức thanh âm hiếm có…
“Điểm tích ba tiêu tâm dục toái, thanh thanh thôi ức đương sơ. Dục miên hoàn triển cựu thì thư. Uyên ương tiểu tự, do ký thủ sinh sơ. Quyện nhãn sạ đê tương trật loạn, trọng khán nhất bán mô hồ. U song lãnh vũ nhất đăng cô. Liêu ứng tình tẫn, hoàn đạo hữu tình vô?”
  —— Nạp Lan Tính Đức 《 Lâm Giang Tiên 》
… … … …
Một khúc thôi, hai người buông cây sáo xuống, như bốn năm trước nhìn nhau cười, bọn họ rất hạnh phúc!
“A! Mau nhìn, đó là Lưu Tinh!” Không biết là ai bỗng ở phía sau kêu to.
“Còn có một ngôi … không, sai rồi… có thật nhiều a!! Thực sự là… Thực sự là… kỳ tích…” Một người tiểu cung nữ bị hoảng sợ không ít, vì chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy!
“Oa…” Không để ý đến lễ tiết quy củ gì nữa, cung nhân, thị vệ tất cả đều chạy ra nhìn hàng loạt “kỳ tích”!
“Nhị điện hạ… Tam điện hạ… Thành công rồi!!!”
“Muôn năm!! Muôn năm!!! Quả nhiên là ông trời phù hộ cho Kỳ Nghệ ta a!!!”
“Phong…” Thần cũng vạn phần bất khả tư nghị nhìn Lưu Tinh bay như mưa trên bầu trời, “Ngươi thấy không?”
“Ân! Đẹp quá…” Phong không khỏi tán thán, thiên nhiên quả là rất kỳ diệu …
“Mưa sao băng?” Tuyền dụi dụi mắt, “Phạm, ở đây dĩ nhiên cũng có mưa sao băng!”
“Mưa sao băng… Hóa ra cái này gọi là mưa sao băng à?” Phạm cũng mới nghe lần đầu.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Tuyền hưng phấn nắm chặt hai tay, “Phạm, nhanh ước nguyện đi, Lưu Tinh sẽ thực hiện tâm nguyện của chúng ta… nhanh ước nguyện a!”
Lời hoàng đế nói rất nhanh truyền khắp hoàng cung, người người đều chắp tay cầu nguyện, trong đó cũng có cả Phong và Thần…
“Phong, ước gì thế?”
“Bí mật!”
“Nói cho ta biết đi!”
“Ha hả… Kỳ thực chỉ là một nguyện vọng đã được thực hiện mà thôi!”
“Thực hiện rồi còn ước làm gì?”
“… Tuy nói đã thực hiện …nhưng vẫn thiếu …”
“Thiếu?”
“Quên đi, không nói nữa … Nói ra sẽ làm mọi chuyện phức tạp lên mà thôi… Đi, xuống dưới đi!” Phong nói lời này như phảng phất chút buồn bã.
Thần cùng hắn đi xuống, trong đầu như đang có tính toán gì đó …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.