Sẽ chả phải thành chuyện nếu như cả hai chú dì đều chăm chỉ làm ăn để lo cho đứa bé. Dì Trương tần tảo, nhưng chú Trương lại không phải như thế, chú ấy vài năm đầu còn chăm chỉ làm ăn, vài năm gần đây lại trở thành một con nghiện cờ bạc. Tài sản đôi lúc cứ vì chú ấy đem cầm bán mà chẳng còn gì.
Ngày hôm đó, dì Trương vay được họ hàng hơn ba mươi nghìn tệ, liền nói ba Lâm đi cùng chú Trương đi cùng, nếu không dì ấy sợ tiền không về được đến nhà. Ai ngờ chuyện không vui lại sảy ra.
Trên đường đi về, chú Trương liền nói với ba Lâm muốn mang tiền đi gỡ một ván, chỉ duy nhất một ván, nhưng ba Lâm không đồng ý, hai người giằng co nhau trên chiếc xe ô tô cũ kĩ của chú Trương, cuối cùng lại gây ra tai nạn. Ba Lâm bị thương nặng, còn ba người đàn ông kia bị đâm vào bất ngờ, cộng với chuyện chú Trương gây ra tai nạn sau khi nhìn thấy chiếc xe đắt tiền kia liền sợ quá ôm tiền bỏ chạy.
Cả bốn người còn lại ở hiện trường đều thập tử nhất sinh.
Số trời dường như đã an bài Lâm Hạ cùng Tang Kiệt đều không thể thuận lợi êm đềm mà bên cạnh nhau. Khi Tang Kiệt nhận được thông tin vụ tai nạn ba anh cùng chú Vinh không thể đợi được đến khi đến bệnh viện, người tài xế cùng ba Lâm thì càng không thể tỉnh lại ngay khi đó.
Ông Tang Phi Vũ mất đi. Tang Kiệt dường như trở thành ác quỷ.
Tất cả mọi tội lỗi Tang Kiệt đều để ba Lâm gánh chịu, chú Trương bỏ đi biệt tích, gia đình Lâm Hạ trở thành tội đồ của cả thành phố. Tất cả tài sản nhà họ Lâm bị thu hồi để bồi thường cho người chết, nhưng Tang Kiệt không hề một lời nói với Lâm Hạ. Cô đến cầu xin anh, nói với anh cho cô một cơ hội tìm ra người lái xe, nhưng tất cả đều không được Tang Kiệt để vào trong tai. Anh đã quá mệt mỏi rồi.
Ngày hôm đó, trước khi ba Lâm bị phán quyết, Lâm Hạ đứng dầm mưa trước cổng An Lạc Thủy Lâm, Tang Kiệt vẫn là quyết tâm không gặp mặt cô. Cuối cùng vẫn là tình cảm của hai người không thể bù đắp lại cho chính sự mất mát của nhà họ Tang được.
Khi Lâm Hạ trở về, liền thấy mẹ Lâm ôm hết quần áo của cô ném ra khỏi cửa. Cô vì yêu người đàn ông tên là Tang Kiệt kia mà chống đối cùng với gia đình, vậy giờ tình yêu của cô thì sao, cô yêu hắn ta hay hắn ta yêu cô có đổi lại được người cha của cô vô tình bị kết án tù hay không. Người quyền thế thì dân thường như họ không thể động đến được. Cô có thể thay đổi được gì khi tất cả nhà họ đều không thể giữ. Nhà họ Lâm, chẳng còn lại điều gì. Cái gọi là gia đình cũng mất.
Lâm Hạ, kéo chiếc vali nhỏ bước từng bước đi vô hồn trên con đường cái, lúc này một chiếc xe cảnh sát nhỏ lao qua sau đó lại nhẹ nhàng quay lại. Cao Trực nhìn thấy cô liền không thể hiểu nổi trước đây cô đã cùng anh từ chối hẹn hò để có thể ở bên cạnh người đàn ông mà cô yêu. Những chuyện của gia đình cô đương nhiên là một cảnh sát anh cũng biết được ít nhiều. Nhưng vì sao cô đi lang thang một mình trong trời mưa như này quả thật anh không thể lý giải được.
Cho đến khi anh quay lại, Lâm Hạ cũng chẳng thể đứng được nữa, mà chỉ còn lại hơi thở thoi thóp ngất đi trong màn mưa dày đặc.
Nhìn người phụ nữ này Cao Trực chẳng thể nói thêm một câu, chỉ có thể lặng lẽ ôm cô đặt vào trong chiếc xe cảnh sát đưa cô trở về nhà mình. Hôm đó Lâm Hạ sốt cao, mê man mất ba ngày mới có thể tỉnh lại. Khi tỉnh lại cô chỉ biết là ơn của Cao Trực cô mới có thể sống được đến bây giờ.
Ngày thứ tư sau khi tỉnh lại, Lâm Hạ đến quán cà phê Tang Kiệt thường hay đến. Ngồi ở trên tầng năm nhìn xuống vị trí quen thuộc của Tang Kiệt, buổi trưa cô đến anh vẫn không hề xuất hiện nơi này, cho đến khi gần đầu giờ chiều anh mới xuất hiện, vẫn dáng người ấy, khuôn mặt ấy có anh dường như gầy đi ít nhiều, nhưng sự tiều tụy cũng chẳng thể làm mất đi được vẻ si mê của cô với anh.
Lâm Hạ lặng lẽ ngồi nhìn anh, cứ như vậy cho đến khi anh không còn ở vị trí đó nữa. Cô cũng nhẹ nhàng dời đi, dời khỏi nơi này. Tạm biệt ba, tạm biệt mẹ, tạm biệt Cao Trực và cảm ơn anh đã cứu sống mình, tạm biết Tang Kiệt thời gian qua đã đủ lạnh lùng với cô để cô có đủ quyết tâm dời xa anh nhanh nhất. Những lời tạm biệt này Lâm Hạ chẳng thể tận miệng nói ra, nhưng cũng chẳng muốn gặp ai để có thể nói ra lời từ biệt.
Cô cứ thế biến mất như thế, không hề nói bất kì điều gì cùng ai. Cô đi về phía bắc, mỗi nơi đều ở lại ít ngày, không thấy hợp lại tiếp tục dời đi, cho đến khi cô đến được một vùng nông thôn đầy gần gũi. Người dân đều sống phụ thuộc vào những nông trường trồng nho trải dài khắp thôn xóm. Nơi này yên tĩnh lại có thể cùng người dần làm việc nhẹ nhàng mới khiến Lâm Hạ quyết tâm ở lại.
Nói về phần Cao Trực, ngày hôm đó khi thấy cô tỉnh lại, anh mới có thể đi làm, nhưng khi anh quay trở lại, hành lý của Lâm Hạ vẫn ở nơi đó, chỉ có túi xách cùng giấy tờ tùy thân của cô là không còn, anh cố liên lạc với cô đều không được. Cuối cùng đành phải liên lạc với Lộ Phỉ Phỉ xem Lâm Hạ có biết được thông tin gì của cô ấy không. Quay đi quay lại vẫn là bật vô ấm tín.
Ngày hôm đó khi Lộ Phỉ Phỉ nghe được tin từ phía Cao Trực, cả người cô như phát điên, cô không còn giữ được bình tĩnh nữa. Cô ấy đi một mạch lên văn phòng làm việc của Tang Kiệt, đập tay thật mạnh xuống bàn hét lớn:
- Tang Kiệt, anh điên rồi phải không? Vì sao anh không nghe lời giải thích của Lâm Hạ, cậu ấy vì anh, yêu anh đến cả mạng mình không thiết, vậy tại sao anh không thể dùng chính tình yêu của mình để che chở cho cậu ấy.