Tang Kiệt bắt đầu có những biểu hiện cáu gắt, thường xuyên chất vấn cô nhiều hơn về những người cô đã từng gặp. Một ngày phòng xuất nhập khẩu của Lâm Hạ tiếp đến không dưới mười khách hàng, có những đoàn khách hàng đến những vài ba người, khiến Lâm Hạ không thể nào kể được hết. Nhưng thái độ của anh càng khiến Lâm Hạ khó hiểu hơn nữa, trước đây khi hai người hợp lại, anh chưa bao giờ hỏi cô đến những người đấy, cùng lắm chỉ là những câu hỏi như công việc ngày hôm nay của em có mệt không, có gặp trục trặc gì không kèm theo đó là những lời động viên cô cố gắng.
Cũng vì những chuyện như vauak khiến hai người ngày càng căng thẳng. Lâm Hạ không muốn cả hai vì những điều này mà cãi vã, nên cô thường xuyên không muốn nhắc đến chuyện công việc, điều này không ngờ lại trở thành điều khiến Tang Kiệt nghi ngờ. Hai người trước đây đã từng cãi vã, cũng đã từng hợp tan. Nhưng điều đó không khiến Lâm Hạ cảm thấy mình sai trái. Chuyện kia đến sau cùng cũng chỉ là sự hiểu lầm của cả hai người nhưng chuyên tình cảm nói đến cùng không thể mãi mãi hiểu lầm nhau. Tình yêu vốn dĩ được chứng minh bằng sự rung động của hai người, nhưng từ yêu nhau cho đến kết hôn trở thành người cùng chung một nhà không thể nói chỉ cần yêu là duy nhất, sự thấu hiểu và tin tưởng cũng là một điều không thể thiếu trong mối quan hệ lâu dài.
Dần già nếu không có sự tin tưởng thì chính những người trong cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi vì điều đó. Lâm Hạ và Tang Kiệt cũng đều như vậy, cả hai người đều mệt mỏi trong những ngày này.
Vài ngày sau đó, Tang Kiệt liền lấy lý do công việc bận rộn không trở về nhà, Lâm Hạ chỉ đành tự mình nhẹ nhàng tự ăn uống, tự chuẩn bị bữa cơm, sáng sớm liền tự đi làm, sau khi tan làm lại nhẹ nhàng tự mình cô đơn trên con đường về nhà quen thuộc.
Nhưng nơi này vốn dĩ không phải nhà của cô, Lâm Hạ bỗng nhiên cảm nhận được sự cô đơn của mình trong chính căn nhà lớn như này. Lâm Hạ năm nam đã hơn hai năm tuổi, công việc chỉ gọi là ổn định, cũng chưa có nhiều tiền tích lũy riêng cho mình, cô cũng chưa hề biết đến khoản thừa kế của ông Tang cho mình. Bởi vậy những ngày này trong đầu cô lại nổi lên mình dòng suy nghĩ, cô quả nhiên thất bại trong cuộc sống của chính mình. Cô vốn dĩ có rất nhiều quyền lựa chọn cho chính mình. Cô có học thức, cũng không phải người không biết thức thời, chỉ có duy nhất một điều đó chính là ngu ngốc đến nhà bạn trai cùng anh chung sống.
Đến giờ phút này rồi, bỗng dưng cô có một loại suy nghĩ đó chính là bản thân cô phải biết cách tích góp cho tương lai, nếu cô có thể làm một người phụ nữ độc lập, ít nhất khi cùng bạn trai cãi nhau cô liền có thể có một chỗ cho mình có thể đi về.
Hơn thế nữa cô cũng hiểu rõ được rằng những ngày qua, Tang Kiệt không muốn về nhà có lẽ cũng là do muốn tránh mặt cô mà ra.
Cô không có nhà của mình, cũng không thể nào làm tu hú chiếm tổ, để cho anh ấy đến nhà của mình cũng không còn muốn về nữa.
Nhấc chiếc điện thoại của mình lên, cô nhẹ nhàng gọi điện cho anh. Tang Kiệt chỉ nhanh chóng nói anh còn nhiêu công việc muốn giải quyết chưa xong. Sau đó liền nhanh chóng muốn tắt cuộc gọi đi liền thấy được Lâm Hạ gọi với lại nói tiếp:
- Anh trở về nhà đi, nếu anh thực sự không muốn nhìn thấy em, em sẽ dời đi, nơi này vốn dĩ không hề thuộc về em, em không nên chiếm dụng của người khác mà coi như chính là của mình.
- Lâm Hạ, anh nói cho em nghe lại một lần nữa, nơi đó là nhà của anh cũng là nhà của em, em vì sao luôn phân chia rõ rạch ròi của em và của anh, em khó chịu vì anh hỏi em quá nhiều sao, hay em khó chịu vì những điều em đã làm khiến em chột dạ. Hiện tại mỗi ngày anh đi làm đều có thể nghe thấy bất kì một người nào đều có thể nói đến em, vậy nhưng đến một lời giải thích với anh em cũng không có hay sao?
- Em không làm chuyện gì khuất tất, theo anh em nên giải thích như nào? Em chỉ hỏi anh một câu nữa mà thôi, anh có tin tưởng em hay không?
Lại là tin tưởng, lấy đâu ra lắm loại tin tưởng đến như vậy, Tang Kiệt không còn nói thêm lời gì, nhìn vào những chữ số đang nhẹ nhàng nhảy lên theo từng giây phút, anh bực mình lặng lẽ cúp điện thoại đi.
Vì sao lần nào nói chuyện với anh cô cũng dùng hai từ tin tưởng để nói với anh, một câu chuyện không mất bao nhiêu thời gian để kể lại, vì sao mà cứ phải dùng hai từ tin tưởng mà không nói với nhau nhiều thêm vài lời.
Anh đã quá nhẫn nại rồi, vậy mà sao bản thân cô không hề thức thời hiểu được vấn đề giữa hai người bấy lâu nay chứ.
Bên phía Lâm Hạ thấy Tang Kiệt cúp máy, bản thân cô cũng bất ngờ, cuộc điện thoại này là cuộc nói chuyện đầu tiền sau hai tuần hai người cãi vã, nhưng anh như vậy mà cúp máy ủa cô. Nỗi oán than trong lòng không ngừng giằng xé. Lâm Hạ cuối cùng cũng có thể hiểu được tấm lòng người đàn ông giành cho cô. Lâm Hạ nhẹ nhàng trở lại căn phòng ngủ, thu dọn tất cả những món đồ cô đã mang về đây, sau đó, dời đi trong đêm tối.
Ngày hôm sau vẫn như thường lệ cô tự mình đi làm, Tang Kiệt vốn nghe được người giúp việc đến nói nhà mình không hề có ai ở cũng không đoái hoài gì đến Lâm Hạ, anh mới là người cần được cô xin lỗi, cô không thể hờn dỗi bỏ nhà đi rồi buộc anh phải đến xin lỗi cô được. Anh tuyệt đối không bao giờ làm điều đó.
Mấy ngày sau đó Lâm Hạ cũng nhanh chóng tất bật với công việc của mình, không có thời gian để ý đến tâm trạng và yêu đương nữa. Lô Hàng của Hà Dĩ Lãng có khối lượng lớn khiến cho văn phòng của cô hoạt động hết công xuất, không những thế khối lượng hàng về không đồng bộ chia nhỏ ra nhiều ngày khiến công cuộc khai thác buộc phải tiến hành khẩn trương và nghiêm túc hơn bất kì khi nào hết.
Cuối cùng sau một tuần lô hàng đấy cùng khai thác xong tại cảng.
Gần cuối chiều ngày thứ sáu, Hà Dĩ Lãng đến tìm Lâm Hạ nói phải đi đến kho hàng để kiểm tra số lượng kiện hàng lại một lần nữa trước khi đợi đến thứ hai chuyển về đến phân xưởng của nhà anh ta. Vì mất phí lưu kho nên anh buộc phải đến kiểm tra cũng yêu cầu người của văn phòng đi cùng để kiểm tra ầ xác nhận đơn hàng trước khi lưu kho để tránh sảy ra sai sót.