Lâm Hạ - Bạch Lạc

Chương 24: Mang thai




Lúc này Lộ Phỉ Phỉ cũng nhận được điện thoại của Lâm Ngạn nhanh chóng mang đến cho Lâm Hạ một chiếc áo khoác thật dài, đủ để cô có thể che đi cơ thể của mình, Tang Kiệt nãy giờ đều chưa lên tiếng, nhưng khi Lộ Phỉ Phỉ đến liền thấy anh hững hờ đứng một bên, tây trang trên người vẫn phẳng phiu thẳng tắp, đủ để cho cô hiểu được nãy giờ Lâm Hạ đã chật vật đến như nào.
Nhưng khi cô định lên tiếng thì Lâm Hạ giữ chặt tay cô lại, bản thân mình tự muốn nói:
- Tang Kiệt, gặp phải chuyện như này bản thân em cũng rất hoang mang, bản thân em lo sợ chính em là người bị xâm hại, nhưng anh thì sao, đứng từ cương vị là bạn trai của em, anh có nhìn thấy trên người em có vết thương không, thậm chí anh còn không hề che chắn giúp em mà lại đứng nơi đó chất vấn em.
- Vậy tôi phải che chắn cô xong chấp nhận cái sừng trên chính đầu của mình sao?
- Nếu anh làm như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ chia tay trong hòa bình, nhưng đến hiện tại, kết quả vẫn là vậy, có lẽ duyên mỏng phận tàn cũng chỉ đến vậy mà thôi, tôi từ bỏ, từ bỏ người tôi yêu, thậm chí từ bỏ hết tất cả. Chúng ta sau này vẫn nên đừng gặp lại nhau nữa.
- Đúng vậy, cô tốt nhất lên tránh thật xa tôi ra, nhìn thấy cô tôi liền thấy kinh tởm.
Từng lời nói của anh cũng giống như từng mũi tên đâm xuyên qua trái tim cô vậy, lần này có lẽ cô đã thực sự chết tâm, chết tâm thật rồi. Lần trước khi hai người cãi vã về chuyện của ông Tang, anh chỉ là yên lặng không hề nói nói, nhưng lần này, anh nói thật nhiều, thậm chí là không ngại dùng những từ ngữ đau đớn mà tổn thương cô. Lần này cô thực sự cảm nhận được rồi.
Nhẹ nhàng nói cùng Lộ Phỉ Phỉ cùng nhau dời khỏi nơi này, Lâm Hạ vẫn rất lý trí, cho đến khi cả hai bước vào căn phòng trọ nhỏ bé của Lâm Hạ, mới khiến cô đủ dũng cảm để cất lên tiếng khóc của chính bản thân mình.
Cả một đêm Lâm Hạ không hề ngủ, cô ngồi khóc một mình dưới chiếc vòi hoa sen trong nhà tắm, cả người cô đến hiện tại không còn chút khí lực nào, cho đến khi trời gần sáng cô mới bước thân mình ra khỏi phòng tắm, nhìn thầy Lộ Phỉ Phỉ vẫn còn ngủ gục ở chiếc ghế nhỏ cô không đành lòng lấy chiếc chăn mỏng đắp lên cho cô ấy, sau đó lại nhẹ nhàng mặc vào mình một bộ y phục khô, sau đó lên giường đắp chăn lại.
Ngày hôm sau, Lộ Phỉ Phỉ đợi cô tỉnh dậy cùng cô nói chuyện. Lâm Hạ hiểu rõ hơn bất kỳ ai hết chuyện hôm qua có lẽ đã được bàn tán rôm rả trên các trang mạng xã hội rồi. Cô hiểu rõ hơn hết ló lẽ lúc này cô nên yên lặng, bởi chỉ cần những người có mặt ngày hôm qua tin tưởng vào lời nói của Tang Kiệt vậy không phải tất cả những người đó đều có suy nghĩ rằng cô chính là người câu dẫn đàn ông đã có gia đình sao.
Nhìn khuôn mặt vô sắc vô khí lực của Lâm Hạ, Lộ Phỉ Phỉ cũng chán nản không nói lên lời, khuyên ngăn cô một hồi cuối cùng liền cùng cô nhắc tới khoản cổ phần ông Tang đã cho cô.
Ánh mắt đờ đẫn của Lâm Hạ bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn Lộ Phỉ Phỉ, bảy phần trăm cổ phần Tang thị không hề nhỏ, chỉ cần ước tính thôi cũng đủ biết được mỗi tháng được bao nhiêu lợi nhuận, tính theo năm lên nó lại càng là con số khổng lồ, đối với số tiền này, Lâm Hạ chỉ cần ngồi không cũng có thể không cần lo thiêu ăn thiếu mặc cho đến cuối đời.
Lâm Hạ cũng không nghĩ đến nhiều quá.
Bãng một tuần nữa lại qua, Lâm Hạ lại bất chợt nhớ ra lời nói của Tang Lão khi đó từng nói với cô. Ông cho Tang Kiệt và Tang Ninh phần tài sản chiếm bốn mươi năm phần trăm của Tang Thị, ông muốn cô làm con dâu của mình, là chỗ dựa vững chắc cho Tang Kiệt, nên món quà này sau khi ông chết sẽ được đưa đến cho cô, ông muốn cô nhận nó để có thể trở thành hậu phương vững chắc cho Tang Kiệt nếu như có chuyện gì sảy ra.
Hiện tại chuyện xấu chưa sảy ra, nhưng có lẽ chuyện của hai người tuyệt đối không thế có kết cục như ông mong muốn nữa. Lâm Hạ cũng là người thẳng thắn, cô tuyệt đối không cần vì người khác mà nhận không điều gì. Nếu tính gia cả ra để định giá, có lẽ cô ăn không uống không nhà anh so với những việc anh cùng cô cùng nhau trải qua, có lẽ ngang giá nhau rồi, còn về phần cổ phần kia, cô không cần đến, cũng không có ý định dùng đến.
Một tuần trôi qua, nhưng Lâm Hạ dường như không cảm thấy khỏe lên chút nào, cơ thể thường xuyên mệt mỏi, hơn nữa chỉ là cảm thấy buồn ngủ nhiều hơn. Nhưng di chứng rõ rệt nhất là phần vết thương trên đầu khiến cô thường xuyên cảm thấy choáng váng, cô đôi khi còn là ngất đi trong vô thức, sau khi tỉnh dậy có lẽ cũng đã là vài tiếng đồng hồ sau rồi.
Những ngày như vậy Lâm Hạ tuyệt đối không hề muốn đè nén khó chịu thêm một chút nào hết. Cuối cùng vẫn là phải tự mình mặc bộ đồ mới vào mở cửa bước chân ra khỏi nhà.
Lâm Hạ vốn chỉ muốn đến kiểm tra phần vết thương trên đầu. Nhưng người bác sỹ nữ lớn tuổi đã nhìn ra được kết quả trong xét nghiệm máu của cô. Bà ấy mang đế khoa sản kiểm tra một chút sau khi quay lại càng nhận định đúng hơn kết quả khám của mình. Cô mang thai, tính ra đã được hơn ba tuần tuổi.
Cái gì mà mang thai. Lâm Hạ cũng biết chỉ cần qua một tuần liền có thể biết chính xác được chuyện mang thai là đúng hay không, nhưng không thể nhanh chóng đến vậy, đúng là chuyện kia diễn ra mới chỉ có một tuần, nhưng tuổi thai nhi được tính từ ngày đầu chu kì, nếu không phải chuyện kia thì trước đất ba tuần cũng hoàn toàn không thể có khả năng là của Tang Kiệt. Hai bọn họ vốn khi đó vẫn là chiến tranh lạnh cùng nhau. Tuyệt đối không thể nào, vậy là cuối cùng cả tâm tình của Lâm Hạ càng trở lên nặng nề hơn hết, cô rốt cuộc lại được ông trời trêu ngươi như này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.