Nhưng cô gái của anh phải được gọi là đệ nhất cứng đầu, cô vẫn miệt mài những ngày tháng đi làm, sau đó lại đợi buổi tối về đợi cơm anh nấu. Không có những lần cãi cọ, chỉ đơn giản hưởng thụ những phút giây nhẹ nhàng nhưng êm ấm khi ở bên cạnh nhau. Qua tháng thứ ba, sức khỏe Lâm Hạ đỡ hơn, không còn thai nghén khiến khuôn mặt cô dường như hồng hào hơn. Ông bà Lâm cũng đã biết chuyện hai người cùng nhau chung sống, cũng biết chuyện cô mang thai nên thường xuyên gửi đồ đến cho cô tẩm bổ.
Thi thoảng hai ông bà cũng bắt xe đến thành phố để thăm cô, mang đủ loại thức ăn từ nhà lên, khiến Lâm Hạ lại có đôi chút nghẹn ngào.
Đúng là khi làm cha mẹ rồi mới biết thương cha mẹ, trước đây cô cứng đầu cứng cổ nhất định không muốn nghe lời cha mẹ, chỉ muốn làm theo ý thích của mình, giờ thấy ba mẹ lặn lội đường xa đến thăm, trên tay lại mang đủ thứ cho cô đương nhiên cô lại càng thấy mình khi xưa không hề ngoan ngoãn.
Về chuyện học hành của cô, Lâm Hạ không bao giờ làm ba mẹ thất vọng, cô thông minh sáng dạ nhưng lại cứ nhất quyết chạy theo cái người đàn ông kia khiến ông bà thực lòng không buồn nhắc đến người đàn ông đó nữa.
Cho đến hiện tại thấy hai người sống chung một nơi liền khiến ông bà cũng có đôi chút không đành lòng. Lần này chính mắt hai ông bà nhìn thấy Tang Kiệt cởi bộ tây trang đích thân xuống bếp, nấu cơm phục vụ cả gia đình khiến cho trước đây ông bà không hảo cảm với anh lắm hiện tại cũng không thể phản bác thêm chút nào.
Dù sao đi chăng nữa Lâm Hạ yêu anh đến nay cũng đã hơn mười năm. Phụ nữ có bao nhiên lần mười năm cơ chứ, một cái mười năm đã là chôn vùi thanh xuân rồi, vậy nên lần này hai người muốn yêu cũng được muốn cưới cũng được ông bà nhất định không ngăn cản bất kì điều gì. Chỉ là tâm tư của cô hiện tại là điều chẳng có ai có thể đoán trước được mà thôi.
Tang Kiệt thì vẫn không khác là bao, anh vẫn tận tình chăm sóc cô như vậy, anh biết được lần này có lẽ với anh là cơ hội cuối cùng rồi, nếu anh không biết nắm bắt nữa, có lẽ anh thực sự sẽ đánh mất cô.
Hai người ở bên canh nhau như vậy cũng đã là từ hè sang đông, không còn những bộ cánh mát mẻ của mùa hè. Tang Kiệt bắt đầu chuẩn bị cho cô những chiếc áo khoác dày ấm áp. Sự chiều chuộng của anh dường như khiến cả thế giới đều hiểu được trong mắt anh chỉ có duy nhất mình cô. Nhưng hai người co dù đi một chiếc xe đắt tiền, mặc những bộ trang phục hàng hiệu, vậy mà vẫn ngày ngày chen chúc nhau trong căn nhà chung cư nhỏ bé này.
Tang Kiệt đề nghị với Lâm Hạ nhiều lần chuyện trở về An Lạc Trúc Lâm nhưng lần nào cô cũng từ chối, cô nói không muốn đến nơi đó, chỉ muốn ở lại nơi đây, cuối cùng Tang Kiệt đành chấp nhận nghe theo lời cô mà cùng cô ở lại nơi này.
Cuối tháng mười hai, sắp có kì nghỉ lễ kéo dài, lúc này Lâm Hạ cũng đã mang thai đến tháng thứ sáu, trước dịp nghỉ lễ cô làm thêm một chút bánh, từ ngày Tang Kiệt đến đây, cô học được rất nhiều các loại bánh ngọt, nhưng bản thân cô thực sự không thể ăn hết, vậy nên đành làm xong đặt vào những hộp nhỏ làm quà cho mọi người ở Tang Thị vậy.
Khi kỳ nghỉ lễ bắt đầu, Tang Ninh cũng trở lại, cô ấy cũng vẫn nhất định không trở về biệt thự mà đến nơi này cùng Tang Kiệt cùng Lâm Hạ đón lễ, ba người quây quần bên nhau, không khí ngập tràn sự hạnh phúc. Lâm Hạ sẽ cùng Tang Ninh ngồi xem ti vi hoặc trò chuyện, Tang Kiệt sẽ xuống bếp nấu cơm, sau đó cùng ăn cơm và cùng nhau nói những cậu chuyện vui nhất mình đã trải qua.
Nhưng tháng này Lâm Hạ dường như cũng bắt đầu hiểu được nỗi khổ của phụ nữ mang bầu, buổi tối cô khó ngủ, hơn nữa nhiều lúc bắp chân bị chuột rút khiến cô không kìm được mà bật khóc. Thật may những lúc như vậy Lâm Hạ vẫn có Tang Kiệt bên cạnh. Anh dùng chính đôi bàn tay của mình giúp cô xoa bóp bắp chân và bàn chân cho đến khi cô thiếp vào giấc ngủ.
Sau kì nghỉ lễ dài, Tang Ninh lại trở về với công việc, không còn ở lại nơi này chen chúc cùng hai người nữa. Nhưng trước khi đi, cô ấy cùng Lâm Hạ đã đi mua sắm rất nhiều đồ sơ sinh, thậm chí còn có những bộ đồ cho bé lớn lên vẫn không mặc hết. Sự chu đáo của hai chị em nhà họ khiến Lâm Hạ có đôi chút mông lung, họ càng tốt cô lại càng thấy không biết mình sai hay không nữa.
Sau khi nghỉ lễ được vài tháng, Lâm Hạ cuối cùng cũng lâm bồn, ngày cô sinh con là một ngày nắng đẹp, đứa bé gái chào đời được cha bế trong tay, hai người đứng trên hành lang với những tia nắng dịu dàng của ban sớm. Đến khi cô có thể ôm đứa con trong tay đến bản thân cô cũng nghẹn ngào rưng rưng đôi mắt.
Cô cuối cùng cũng được làm mẹ, bỏ qua những chuyện đau buồn hai người đã từng trải qua, Tang Kiệt đợi đến khi cô tỉnh dậy, anh dùng tất cả tâm tình của mình đề nghị cô trở về cùng anh thêm một lần nữa. Lâm Hạ chỉ nhìn anh không nói. Tang Kiệt bỗng nhiên có suy nghĩ phải chăng anh quá vội vàng, cô thậm chí còn chưa kịp khỏe lại đã khiến cô phải suy nghĩ nhiều rồi.
Lâm Hạ lại không hề suy nghĩ như vậy, cô nhẹ nhàng nhìn con gái bé bỏng đang được đặt bên cạnh mình, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng:
- Em muốn đặt tên con bé là Ánh Dương.
- Ừm, nghe theo em.
- Vậy em muốn con bé mang họ em.
- Cũng được, anh cũng đồng ý.
- Em muốn sổ hộ khẩu mang tên em.
- Ừm, cũng nghe theo em. Khoan đã. Lâm Hạ vậy là em đồng ý với anh đúng không?
- Thật ra em suy nghĩ, nếu để con bé về căn nhà nhỏ kia, xong mọi người lại đến có vẻ hơi chen chúc, hơn nữa, em sợ em không chăm sóc được con bé tốt, em muốn đón mẹ lên chỉ em một thời gian.
- Bảo bối, chỉ đợi câu này của em, anh lập tức đi chuẩn bị.
Tang Kiệt lần đầu tiên vui sướng cả khuôn mặt của anh cũng tràn ngập nụ cười, anh thậm chí có thể vừa đi vừa khoe với tất cả mọi người trong bệnh viện rằng anh cuối cùng cũng có thể có vợ và con. Điều này khiến ông bà Lâm vừa bước và đến phòng bệnh liền được khen ngợi có người con rể vừa tốt tính gia thế cũng tốt khiến ông bà cũng chỉ biết cười lén trong lòng.
Sau một tuần Lâm Hạ cũng có thể làm thủ tục xuất viện trở về nhà, căn nhà lần này mọi người cùng nhau đến không phải là căn nhà nhỏ kia nữa, mà là một căn nhà lớn hơn nằm ở nơi đẹp nhất của thành phố, cũng là nơi Lâm Hạ cùng Tang Kiệt sống chung trước kia. Ông bà Lâm cũng chỉ có thể mừng rỡ thay cho cô con gái của mình, trải qua một chặng đường tưởng chừng như quá dài, cuối cùng mới có thể mong chờ được hạnh phúc.
Cho đến khi tất cả mọi người cùng nhau trở về chung một căn nhà. Nơi đó mới được gọi là gia đình, được gọi là hạnh phúc. Cũng giống như sự ấm áp của Ánh Dương, sự có mặt của con bé cũng là một điều ấm áp hàn gắn lại vết thương của hai ba me, cũng là sự hàn gắn cho một gia đình.
* * * Hoàn ---