Lâm Hạ - Bạch Lạc

Chương 6: Chia ly một chút liền đã ba năm




Ban đầu anh thầm mong yêu cô một tình yêu thuần khiết nhất, không bám bụi trần, không nhuốm màu dục vọng, nhưng nửa đêm sau khi tỉnh rượu nhìn thấy người phụ nữ nằm trong lòng mình. Anh bất chợt giật mình, anh đưa cô từ một cô gái nhỏ trở thành phụ nữ. Thậm chí anh còn rõ hơn ai hết từ cử chỉ của đêm ngày hôm qua. Lần đầu tiên của cô cứ mơ mơ hồ hồ trao cho người đàn ông như anh thế. Tang Kiệt đến sau cùng cũng không biết được mình đã làm đúng hay sai. Chỉ như vậy thẫn thờ ngồi nhìn cô cho đến khi trời sáng.
Lâm Hạ ôm thân thể đau nhức nhẹ nhàng ngồi dây, liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở chiếc sô pha đối diện kia. Là Tang Kiệt.
Khẽ kéo nhẹ chiếc chăn mỏng lên che phía trước ngực nhưng Tang Kiệt vẫn không hề mở miệng nói gì, đôi mắt đỏ ngàu nhìn cô chăm chú. Có lẽ lúc này đây bản thân Lâm Hạ cũng thấy chột dạ. Cô ngày hôm qua chỉ nghĩ mình mơ hồ, vậy mà chuyện này sảy ra. Bản thân cô không ngốc nghếch đến nỗi không biết sảy ra chuyện gì. Nhưng Tang Kiệt không nói gì đồng nghĩa với việc trong lòng Lâm Hạ càng cảm thấy tuyệt vọng.
Năm phút, rồi mười phút trôi qua cuối cùng Lâm Hạ vẫn là không chịu đựng được sự lạnh lùng lúc này. Cô nhẹ nhàng quấn chiếc chăn chặt lại cơ thể mình, vơ lại những thứ vương vãi trên mặt đất, sau đó liền tự mình bước những bước đi vào phía nhà tắm.
Cho đến khi cô xoay người bước ra, vẫn là cả một gian phòng yên lặng.
Lâm Hạ năm mười bảy tuổi hoạt nháo giống như chú chim nhỏ vui nhộn xung quanh Tang Kiệt.
Nhưng vừa rồi khi thức dậy, cô nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Tang Kiệt, cô không thể hiểu được chuyện phát sinh này rốt cuộc là sẽ như nào.
Tang Kiệt yên lặng cho đến tận khi Lâm Hạ chạm tay vào tay nắm cửa của phòng khách sạn, anh mới trầm lặng lên tiếng:
- Nghỉ việc ở nơi đấy đi. Đó không phải nơi em nên ở.
- Không sao? Em làm việc bằng chính sức lực của mình, không phải là tìm người bao nuôi, rất lành mạnh, không phải là..
- Vậy sao lại cùng người đó uống rượu.
Lời của Lâm Hạ chưa hết đã bị Tang Kiệt hỏi lại, điều đó hóa ra là điều anh để ý sao. Anh là không muốn cô tiếp xúc cùng người đàn ông khác sao.
Nhưng cho dù sao đi chăng nữa, với loại tình huống này Lâm Hạ cũng không thể tiếp tục giả bộ nữa.
- Vậy Tang Kiệt, em hỏi anh vì sao lúc trước lạnh lùng không muốn nói chuyện với em. Hiện tại cũng vậy, vì sao chỉ làm chuyện đó xong, cũng không muốn nói cùng em thêm một lời. Hai năm trước chúng ta không có như vậy.
- Lâm Hạ, con người rồi cũng sẽ thay đổi.
- Được, vậy em thay đổi, em tuyệt đối sẽ không lẵng đẵng bám theo anh nữa. Chúng ta sau này cũng coi như đừng quen biết nhau đi.
Lâm Hạ dời đi, trở lại phòng kí túc xá cũng đã không còn ai nữa. Cô cứ tưởng chỉ còn mình tuyệt vọng thì lại thấy cánh cửa mở ra, hóa ra là Lộ Phỉ Phỉ trở về, cô ấy nhìn thấy Lâm Hạ mà giật mình sau đó hỏi thật nhiều vì sao đêm qua không về, làm thêm có bị ức hiếp không. Chỉ những câu nói đơn giản vậy thôi cũng đủ làm Lâm Hạ sụp đổ.
Cô ôm lấy Lộ Phỉ Phỉ khóc thật lớn, cô sụp đổ thật rồi, ba năm theo đuổi anh bình lặng, tâm tình cô thổ lộ bao nhiêu năm không được đền đáp đã đành, đằng này mất cả chì lẫn chài rồi, đến sự trong trắng giữ gìn bao nhiêu năm cũng mất luôn.
Ban đầu khi đi trên đường về Lâm Hạ luôn tự nhủ với bản thân mình rằng, lần đầu tiên là cô cho anh, dù sao cũng là người mà cô thích, ít nhất không phải là một kẻ ất bính đinh nào đấy mà cô không hề quen mặt. Nhưng rồi chính bản thân cô lại chột dạ, cô cho anh rồi thì sao, trước đây quan hệ của hai người vẫn được gọi là tốt, còn hiện tại thì như nào, đến cả ngay khi cô cho anh rồi, anh lại đối với cô như vậy.
Cô giả vờ mạnh mẽ, nhưng khi Lộ Phỉ Phỉ quan tâm cô, cô lại chẳng thể kìm được nước mắt. Nhưng vẫn lựa chọn giấu lặng đi.
Lâm Hạ trở về nhà cùng bố mẹ tận hưởng kì nghỉ hè.
Cô quên đi tất cả cho đến khi co phát hiện mình không thấy bà dì đến thăm.
Ba mẹ cô biết chuyện cũng có gắng gặng hỏi, nhưng cuối cùng vẫn là không thể tra ra được gì.
Cho đến khi cô tỉnh dậy trong bệnh viện, Lộ Phỉ Phỉ đến thăm cô mới biết được, từ ngày trở về nhà, hai tháng cô đều mơ mơ hồ hồ đầu óc không hề tỉnh táo, cho đến khi sẩy chân ngã xuống sông gần nhà. Một trận ngã sông khiến cô thừa sống thiếu chết, đứa bé không thể giữ được. Lộ Phỉ Phỉ biết tin liền đến tận nhà cô thăm cô cùng giúp đỡ ba mẹ cô chăm sóc cô, cùng động viên an ủi.
Để đến khi quay trở lại trường học, tâm trạng cô mới thay đổi ít nhiều.
Phần là bởi vì Lâm Hạ không còn muốn nhớ đến Tang Kiệt nữa.
Phần là bởi vì Tang Kiệt chính thức tốt nghiệp không còn quay trở lại trường.
Cú sốc đầu đời của Lâm Hạ vì Tang Kiệt mà mất đi nhiều thứ. Ba mẹ Lâm không hề trách cô, chỉ thầm trách bản thân mình khi cô không cố gắng khuyên ngăn cô đừng tiếp xúc với Tang Kiệt, cho đến khi cô sảy thai cũng chưa một lần mở miệng nói người đàn ông đó là ai. Ba mẹ Lâm yêu thương Lâm Hạ đến vậy, sao lỡ lòng nào bắt ép con mình, cho dù cô có muốn sinh đứa trẻ, ông bà cũng tuyệt đối không can ngăn. Chỉ là đứa trẻ với gia đình họ duyên phận quá mỏng.
Lâm Hạ nghe được câu nói đó xong cũng tự suy nghĩ lại, đúng là duyên phận giữa cô và Tang Kiệt cũng quá mỏng, không thể nào giữ được sợi dây níu kéo duy nhất của hai người.
Vậy là ba năm trôi qua. Lâm Hạ cũng dời khỏi cổng trường đại học. Không còn là một cô gái với đôi mắt đen lấp lánh luôn mang trên mặt nụ cười thật tươi nhìn về hướng người con trai phía trước, mà lại là một người lạnh lùng hơn, thậm chí thờ ơ với nhiều thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.