Buổi sáng Lâm Hạ đến công ty liền gặp Trực Thiêm, cô ấy nhẹ nhàng giữ thang máy cho cô, miệng còn không ngừng lải nhải chuyện công ty thay giám đốc, mà đến chính bản thân cô ấy cũng không biết người đàn ông là giám đốc mới không đi thang máy chuyên dụng mà lại đi thang máy của nhân viên để tìm hiểu thêm một vài đắc điểm của công ty.
- Lâm Hạ, công ty đổi chủ rồi. Không biết chủ mới của công ty như nào, gần đây có rất nhiều người trẻ tuổi đẹp trai có tài, chỉ là không biết chủ của chúng ta có phải tổng tài lạnh lùng nữa không?
- Mình đoán là một ông già.
- Vì sao vậy?
- Vì già rồi sẽ hồ đồ.
- Lâm Hạ, cậu nên nuốt lại lời nói vào bụng đi, ông chủ mới mà biết chắc chắn cậu sẽ chết sớm.
- Không phải sao, mình mà làm chủ cũ cũng sẽ bán công ty thôi, ông chủ của Cao Phát vốn đã muốn nghỉ việc rồi, bởi kinh doanh không thuận lợi, nếu ông chủ mới không hồ đồ sao có thể mua lại một công ty mà chính ông chủ của công ty đấy còn không muốn đi làm.
- Lâm Hạ, cậu có thể cho tớ theo được lối suy nghĩ của cậu được không?
* * *
Lâm Hạ không trả lời, lối suy tư của Trực Thiêm so với Lâm Hạ không thể đánh đồng cùng với nhau. Lâm Hạ kín tiếng, nhưng nói lời nào lại giống như gương đao lời đó, còn Trực Thiêm vẫn chỉ là cô gái nhỏ ngây thơ có chút tuổi đời hơn lớn mà thôi.
Khi mọi người dời đi hết khỏi thang máy, bóng dáng Tang Kiệt xuất hiện sau cùng, anh khẽ nhếch môi nở nụ cười đầy ảo não. Ông già, hồ đồ, cô là đang nói đến anh sao. Anh vốn là người đàn ông được săn đón nhất của thành phố, vậy mà trong mắt cô là ông già hồ đồ sao?
Đã vậy, anh càng phải nhúng tay vào dạy dỗ cô vậy.
Khi tất cả nhân viên tập trung ổn định chỗ ngồi. Tưởng Trung Phát bắt đầu đưa Tang Kiệt đến để ra mắt tất cả mọi người. Trong ánh mắt của nhiều người, Tang Kiệt giống như một vầng sáng, anh đẹp trai, giàu có, giỏi giang, vậy nhưng sao bây giờ Lâm Hạ đang nhìn thấy điều gì vậy, toàn là một loạt ánh mắt của những kẻ tình si hướng vào một người đàn ông mà cô thực không muốn nhắc tới, lần gặp gỡ ngoài dự kiến này khiến cho cô cảm thấy thật áp lực.
Tưởng Trung Phát thì vui mừng hồ hởi đến bao nhiêu thì khuôn mặt Lâm Hạ cau mày nheo mắt đến bấy nhiêu. Cho đến khi ông dõng dạc đứng giữa văn phòng lên tiếng nói lớn:
- Tối nay Cao Phát đổi chủ mới, tôi sẽ mở tiệc ăn mừng ở nhà hàng đối diện, tất cả mọi người đều phải có mặt. Ai có ý kiến gì không?
- Tôi. - Lâm Hạ giơ cao tay nói lớn. - Tôi muốn xin nghỉ việc.
Lời nói của Lâm Hạ khiến nhiều người giật mình. Bởi Lâm Hạ mặc dù ít nói nhưng giải quyết công việc rất tốt, tất cả đều được mọi người trong công ty thán phục, hơn nữa cô ấy lại không hề có tư tưởng ganh đua hay đấu đá chỉ có một mục tiêu chuyên tâm làm việc đúng giờ tan làm. Vậy mà không hiểu vì sao công ty vừa mới đổi chủ liền thấy cô muốn nghỉ việc luôn.
Tưởng Trung Phát ngỡ ngàng, mọi đồng nghiệp cũng nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, cô ấy từng chê cấp trên lười nhác, cũng nhìn nhận vấn đề công việc rất rõ ràng. Để mà nói cô vì không được công ty trọng dụng thấy ấm ức không muốn làm nữa thì tuyệt đối không phải, bởi vì cô là không muốn tranh đấu trong công việc.
Trực Thiêm nhìn sang phía Lâm Hạ liền thắc mắc, không phải chứ lúc sáng mới cùng cô nói ông chủ mới vừa già vừa hồ đồ sao, vậy sao hiện tại ông chủ mới vừa đẹp trai vừa giàu cô vẫn còn không thích sao. Đi làm có đồng nghiệp đẹp trai cũng không muốn sao.
- Tôi không duyệt. Công ty chuyển nhượng sang tên tôi đồng nghĩa với việc hiện tại tôi là người quyết định, nếu cô tự ý nghỉ việc tôi sẽ kiện cô ra tòa bắt cô đền bù hợp đồng lao động và các dự án cô theo.
- Nhân viên văn phòng thì có dự án gì đang theo.
- Tôi không thiếu cách làm cho em phải đi làm không được nhận lương.
Câu nói của Tang Kiệt kết thúc, anh cũng quay người dời đi, mọi người thấy vậy liền xúm đến chỗ Lâm Hạ hỏi thăm chuyện.
Nhưng Lâm Hạ nào mở miệng thêm được một câu gì, cô vẫn là quyết tâm không muốn gặp thêm người đàn ông đó.
Buổi tối, cô vẫn nhất quyết đón xe bus đi về, không cần quan tâm đến cảnh vật xung quanh, không hề biết từ khi cô bước chân ra khỏi tòa nhà đã luôn có một chiếc xe đen lặng lẽ đi theo cô.
Người đàn ông ngồi trong xe vẫn lặng lẽ nhìn chuyên chú trên tập tài liệu. Đã ba năm anh không gặp lại cô nữa, không phải vì anh trốn tránh, ba năm nay anh đã có được chỗ đứng vững trãi cho mình, chỉ là bên cạnh anh cũng không có lấy một người bên cạnh. Anh không trông mong cô sẽ đợi anh, nhưng để nói cho đến sau cùng, bản thân anh cũng không hiểu được chuyện đã sảy ra ngày hôm đó.
Nhìn tập tài liệu về cô được anh điều tra, cô đang đi xem mắt, đã là năm người đàn ông, bốn người trước đã không còn liên lạc, hiện tại chỉ còn một người đàn ông thứ năm. Công việc nghiêm túc, tính tình cũng tốt bụng, lại là người cũng có thể được coi là gần nhà, đối với Lâm Hạ, nếu như không có Tang Kiệt xuất hiện trong cuộc đời cô, có lẽ đây cũng là lựa chọn thật tốt cho cô.
Nhưng người đó có tốt cũng làm sao có thể thay thế anh ở bên cạnh cô được, anh không đồng ý cho điều đó sảy ra. Lâm Hạ vốn là người của anh, anh buộc phải giữ cô ở bên mình, cho dù là độc đoán anh cũng phải ép buộc.
Bản thân Tang Kiệt hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Lâm Hạ, nếu như anh cưỡng chế, thì đến cả chỗ ở có lẽ cũng chẳng thể còn. Vậy nhưng mới lần đầu gặp lại anh sau ba năm, cô đã tỏ ra thái độ với anh rõ rệt như vậy, anh quả thực không thể cam lòng.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, Tang Kiệt sau cùng vẫn là nhấn nút gọi đi, đến khi cô gái đầu dây bên kia trả lời anh mới nhàn nhạt đáp lại:
- Tôi cho em năm phút, xe của tôi đợi em dưới lầu, nếu em không quay lại buổi tiệc hôm nay, tôi nhất định sẽ khiến cho em ngày mai không có cả nhà để về.
- Tang Kiệt, anh có tin là sau này anh sẽ ân hận đến chết không?
- Không có em tôi mới ân hận đến chết.
- Tôi không phải Lâm Hạ năm mười bảy tuổi, năm nay tôi hai mươi ba tuổi, anh biết điều đó có nghĩa là gì không? Nghĩa là tôi không còn là cô bé ngây thơ mơ mộng của tuổi trẻ nữa. Bây giờ tôi chỉ sống cho bản thân tôi mà thôi. Nếu anh muốn đuổi tôi đến cùng đường, tôi cũng sẽ không quản đến anh nữa.
Cô vậy mà có thể nói với anh như vậy, Lâm Hạ đã thay đổi rồi.
Cô vẫn quyết tâm không quay lại, cô chống đối anh rồi.