Lãm Nguyệt

Chương 1:




1
“Lãm Nguyệt, ta bảo đảm với nàng. Ta nạp phi chỉ để kiềm chế mấy thế gia kia, người ta yêu vĩnh viễn là nàng.”
Bùi Ngạn thề son sắt, trong mắt đầy thâm tình.
Đáng tiếc, ta đã nghe câu này tới 9 lần rồi, tai ta như chết lặng.
Không được mấy ngày nữa, hắn sẽ sủng hạnh Lâm Uyển.
Rồi sáng hôm sau mang cái cổ đầy vết cào đến trước mặt ta giải thích.
“Lãm Nguyệt, ngoài biên quan đang gặp nguy hiểm, ta cần Lâm tướng quân xuất chinh, nàng yên tâm, ta với nàng ta chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.”
Sau này hắn càng sủng hạnh nhiều phi tần hơn, duy nhất không đổi chính là sáng hôm sau đều sẽ đến gặp ta để sám hối.
“Lãm Nguyệt, trong triều không còn người, trẫm chỉ có thể……”
“Lãm Nguyệt, quốc khố trống rỗng, trẫm chỉ có thể……”
Sau đó sau đó nữa, cuối cùng phát triển thành “Lãm Nguyệt, nàng có thể rộng lượng một chút được không?”
Nghe đi, đây là lời hứa của đế vương, là tình yêu của đế vương đấy.
“Hoàng Thượng làm chủ là được, thần thiếp không có ý kiến.”
Ta cười đồng ý.
Bùi Ngạn hơi bất ngờ, lý do chuẩn bị sẵn cũng nuốt lại.
Hắn vỗ nhẹ vào tay ta, lại hứa lần nữa “Lãm Nguyệt, nàng thật tốt, ta sẽ không phụ lòng nàng.”
Ta lại cười, không nói tiếp.
Bùi Ngạn đi rồi, hệ thống không hiểu: “Ký chủ, vì sao không ngăn Bùi Ngạn nạp phi? Làm vậy sẽ khiến nhiệm vụ thất bại!”
“Thì ra đây là lần thứ chín rồi à? ta đã thử tám lần rồi……”
Hệ thống nghe thấy ta nói vậy thì nghẹn lời, một lúc sau mới trả lời.
“Ta không hiểu tình cảm của con người, ta chỉ biết ngươi cần phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu nhiệm vụ thất bại thì chỉ có hai lựa chọn: reset hoặc ch ết.”
Ta lắc đầu, tựa người vào thành giường, đôi mắt nhắm hờ.
Một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Bị xóa bỏ có đau không? So với đau lòng thì cái nào đau hơn?”
2.
Ngày công bố nhiệm vụ thất bại đến rất nhanh.
Sáng hôm nay, Bùi Ngạn hạ triều xong liền đi thẳng đến đây.
“Lãm Nguyệt, đây là nho mới được tiến cống, ta chọn mấy quả ngon tới cho nàng.”
Nhìn hắn xum xoe như vậy, ta có cảm giác như quay ngược lại năm đó.
Khi mà hắn chưa ngồi lên ngôi vị này, vẫn còn là một Thái tử.
Khi mà hắn vừa được lão hoàng đế ban thưởng một cái là đem đến tặng cho ta liền.
Chỉ vì khiến ta vui.
Khi mà hắn hăng hái khí phách, trong mắt chỉ có duy nhất một mình ta.
Bây giờ hắn đã có hoàng quyền trong tay, địa vị của ta trong lòng hắn cũng lùi dần.
Lùi đến khi nào không thể lùi được nữa, hắn sẽ vứt bỏ ta.
“Lãm Nguyệt, sao nàng không ăn?”
Bùi Ngạn thấy ta cứ ngẩn người mãi thì hỏi.
Trong ánh mắt hoảng loạn của hắn, ta cầm lên mấy quả nho.
“Ngọt lắm.”
Ngọt đến đắng ngắt.
Nhìn thấy ta đã nhận lòng tốt của hắn, áy náy trong mắt Bùi Ngạn cũng dần vơi đi.
“Vậy Lãm Nguyệt nàng nghỉ ngơi cho tốt đi nhé, ta còn một ít tấu chương vẫn chưa xong.”
Ta đứng dậy hành lễ, “Cung tiễn bệ hạ.”
Bùi Ngạn ngẩn ra, cười mỉa hai tiếng.
“Lãm Nguyệt, trước đây chúng ta không có mấy nghi lễ này, trẫm vẫn luôn xưng ta với nàng.”
Ta cụp mắt, “Lễ nghi không thể bỏ được”
Bùi Ngạn thấy không thú vị, không muốn nói nhiều nữa, phất tay áo bỏ đi.
Lần công lược thứ ba, ta đã quỳ ngoài cung suốt một ngày một đêm chỉ vì không hành lễ với tân hoàng hậu.
Kể từ đó, cho dù có reset bao nhiêu lần thì đầu gối ta vẫn luôn có cảm giác đau đớn, có lẽ là do đau lòng chăng.
Chạng vạng ngày hôm nay, Bùi Ngạn đến cung của Lâm Uyển, cả đêm gọi tới ba lần nước
Khi sắc trời dần sáng lên, hệ thống cũng tuyên bố kết cục.
“Ký chủ, nhiệm vụ đã thất bại. Lần này cũng reset sao?”
Ta lắc đầu.
“Không reset, hãy để cho chuyện này kết thúc đi”
Lúc rời khỏi cơ thể, ta có hơi ngạc nhiên.
Thì ra nỗi đau bị xóa sổ là như thế này……
3
Bùi Ngạn lại tới giải thích.
Hắn thấy cửa phòng ta đóng chặt, chỉ nghĩ ta đang tức giận.
“Lãm Nguyệt, ta với Lâm Uyển chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.”
“Ta không có chạm vào nàng ta, nàng cũng biết mà.”
“Lãm Nguyệt, nàng mở cửa cho ta được không? Ta có thể giải thích mà”
Ta bay ra ngoài, Bùi Ngạn lần này đã có tiến bộ.
Hắn giấu rất kỹ, trên cổ không hề có một vết cào nào cả.
Làm cho lời giải thích của hắn cũng đáng tin hơn hẳn những lần trước.
Hắn vẫn đang cầu xin ta mở cửa, thái giám cung nữ trong cung đều quỳ ở bên ngoài, không ai dám lên tiếng.
Ta đột nhiên có hơi tò mò “Hệ thống, ngươi nói xem khi nào thì hắn mới phát hiện ra ta đã ch ết?”
Hệ thống rất phối hợp phân tích “Căn cứ vào tám lần công lược trước, bổn hệ thống cho rằng hắn sẽ lập tức phát hiện ra”
Ta bĩu môi, “Hệ thống của ngươi không chính xác chút nào, ta đoán hắn sẽ không phát hiện ra.”
Quả nhiên, một lúc sau liền có cung nhân chạy tới báo tin Uyển tần không thoải mái, thỉnh bệ hạ tới thăm.
Bùi Ngạn thu tay lại, phân phó với người bên dưới “Các ngươi đừng làm phiền Hoàng Hậu, chờ trẫm quay lại.”
Nói xong, hắn liền đi theo cung nhân.
Hệ thống hơi khiếp sợ, “Ký chủ, sao ngươi biết được?”
Sao ta biết được?
Tại vì ta đã đủ thất vọng với Bùi Ngạn.
Có Bùi Ngạn phân phó, bọn hạ nhân ai lo việc người đấy, không có ai dám tiến lên gõ cửa.
“Ngươi không cảm thấy thật đáng buồn sao?” Hệ thống đột nhiên đặt câu hỏi.
Ta hiểu ý hệ thống.
“Nếu không bảo vệ được bọn họ, cần gì phải kéo bọn họ vào cái vũng bùn này.”
Lần công lược thứ ba, ta bị phạt quỳ, đại nha hoàn bên người ta đến Thái Y Viện để lấy thuốc nhưng bị làm khó dễ, người đang sống sờ sờ lại bị chặt đứt mất ba ngón tay.
Lần công lược thứ tư, có một tiểu thái giám bởi vì không chịu hãm hại ta mà gặp tai nạn ngoài ý muốn, rơi xuống giếng ch ết.
Công lược lần thứ năm, có một mama bởi vì bảo vệ ta mà bị phạt đánh đến khi ch ết mới thôi……
Cho nên kể từ lần thứ sáu, ta không còn thân thiết với bất kỳ người hầu nào nữa.
“Ngươi thật sự chỉ còn có một mình.” Hệ thống tổng kết.
Ta không nói tiếp, chuyển đề tài, “Không phải ta đã bị xóa sổ rồi sao? Sao giờ vẫn chưa biến mất?”
“Chúng ta có thời gian bảy ngày để hối hận, chỉ cần trong bảy ngày này ngươi thấy hối hận, chúng ta liền sẽ reset cốt truyện, mở ra lần công lược thứ mười.”
Ta: “…… thì ra các ngươi cũng khá nhân đạo.”
“Cảm ơn đã khích lệ.”
“Vậy có thể đổi mục tiêu nhiệm vụ được không?”
Hệ thống bị kẹt một hồi mới trả lời “Chuyện này tạm thời thì không được”
Tạm thời không được?
Ta không hỏi thêm nữa, sau khi biến thành linh hồn, loại cảm giác tự do này khiến ta cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Một hồi lâu sau, Bùi Ngạn vẫn không đến.
Mấy nha hoàn chờ cửa bắt đầu đứng ngồi không yên.
“Tại sao một chút động tĩnh cũng không thấy? Hay là chúng ta vào xem thử đi?”
“Đừng, nương nương đang đau lòng, ngươi đi vào cũng không có ích lợi gì. Nghe ta nói, chúng ta cứ ngoan ngoãn đợi đi.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta chỉ là nô tỳ thôi, bớt lo chuyện người khác đi.”
……
Hệ thống cũng không nhịn được nữa “Sao Bùi Ngạn vẫn chưa tới?”
Ta cười lạnh hai tiếng, “Sợ là hôm nay hắn sẽ không tới đâu.”
Một lúc lâu sau, một tiểu thái giám chạy đến báo tin.
“Lâm tướng quân có việc gấp cần yết kiến, Hoàng Thượng đã đi Ngự Thư Phòng rồi.”
Thủ đoạn của Lâm Uyển vẫn trước sau như một.
Ngươi cản Bùi Ngạn lại là đang âm mưu cái gì đây?
4.
Lâm Uyển tới.
Nàng ta hướng cửa phòng của ta khóc nức nở “Tỷ tỷ, là thần thiếp không tốt, tỷ muốn đánh muốn mắng gì thần thiếp cũng được, tỷ như vậy thần thiếp chịu không được.”
Không có tiếng trả lời, ta đã ch ết rồi còn đâu.
Lâm Uyển không hề cảm thấy xấu hổ, một người một vai diễn vô cùng hăng say.
“Tỷ tỷ, thần thiếp biết sai rồi, lần sau thần thiếp không dám gọi bệ hạ đến nữa, dù thần thiếp có đau đến ch ết cũng là thần thiếp đáng phải chịu……”
“Tỷ tỷ, tỷ mở cửa ra đi, nếu tỷ tức giận tổn hại đến sức khỏe của mình, bệ hạ lại trách thần thiếp.”
“Nếu tỷ không mở cửa có nghĩa là vẫn còn đang trách thần thiếp, thần thiếp sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào tỷ tỷ hết giận thì thôi!”
Nàng ta nói xong liền quỳ phịch xuống, nha hoàn bên người nàng ta lập tức chạy tới ngăn cản.
“Chủ tử, sức khỏe của ngài không thể quỳ được……”
Lâm Uyển đẩy nàng ta ra “Chỉ cần tỷ tỷ nguôi giận, chuyện gì ta cũng có thể làm được.”
Trong phòng vẫn không có tiếng đáp lại, cực kỳ yên tĩnh.
Cho đến khi yên tĩnh đến mức khiến người ta nghi ngờ.
Thì đột nhiên nghe tiếng “choang” một cái.
Là tiếng tách trà bị ném vỡ.
Trong mắt Lâm Uyển hiện lên vẻ đắc ý, không diễn tiếp nữa.
Ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thì ra là một con chim sẻ nhỏ bay vào từ cửa sổ.
Không cẩn thận làm rơi tách trà trên bàn.
Tạo nên hành động bất mãn của Hoàng Hậu.
“Ngươi tới thật là đúng lúc, Lâm Uyển mướn ngươi đến có phải không? Chim sẻ nhỏ?”
Ta đưa tay định sờ chim sẻ nhưng lại xuyên thẳng qua người nó.
Dường như nó phát hiện ra cái gì, vỗ cánh hai cái rồi bay đi.
Trước khi đi còn làm đổ thêm một tách trà nữa.
Ta hâm mộ nhìn bóng dáng của nó.
Cứ vô lo vô nghĩ như này thật là tốt.
“Uyển Nhi? Sao nàng lại quỳ gối ở đây!”
Thanh âm của Bùi Ngạn lôi sự chú ý của ta về.
Hắn đỡ Lâm Uyển dậy, đau lòng ôm lấy nàng ta.
Lâm Uyển cắn môi, tựa hồ như đang do dự.
Sau đó liền lắc đầu “Bệ hạ, không có gì.”
Tuy không hề nói gì nhưng tựa như là đã nói hết tất cả.
Quả nhiên Bùi Ngạn tức giận.
“Giang Lãm Nguyệt! Ngươi ra đây!”
“Sức khỏe của Uyển Nhi không được tốt, sao ngươi có thể phạt nàng quỳ ở đây?”
“Nếu ngươi còn không mở cửa nữa, ta sẽ phái người phá cửa xông vào!”
Ta đột nhiên có hơi tò mò.
Sau khi Bùi Ngạn phá cửa nhìn thấy cái xác của ta thì sẽ phản ứng như thế nào?
Còn Lâm Uyển, ngươi phải làm gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.