Lãm Nguyệt

Chương 2:




5.
Bùi Ngạn đấm mạnh vào cửa “Giang Lãm Nguyệt, trẫm đã cho ngươi bậc thang rồi……”
Hắn nói được một nửa thì ngẩn ngươi, cửa phòng lúc nãy đang đóng chặt đụng nhẹ một cái liền mở ra.
Ngay từ đầu cửa phòng đã không được đóng chặt.
Lâm Uyển nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Bùi Ngạn: “Hoàng Thượng, ngài dỗ tỷ tỷ đi, thần thiếp không sao.”
“Uyển Nhi, nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ không phụ lòng Lâm gia, tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu một chút ấm ức nào.”
Hắn an ủi Lâm Uyển xong mới bước vào phòng.
Ta nhìn về phía thân thể của mình.
Tư thế nằm trên giường vô cùng ngay ngắn, bởi vì lúc ch ết rất an nhàn, trên miệng còn mang theo nụ cười như có như không.
Giống như chỉ đang ngủ.
“Giang Lãm Nguyệt.”
Giọng nói của Bùi Ngạn tràn ngập phẫn nộ, thấy ta không phản ứng liền tiến lên nắm lấy cổ tay ta
Khoảnh khắc chạm vào nó, hắn cứng đờ người.
Ta cố ý ghé sát lại gần để nhìn biểu cảm của hắn.
Đầu tiên hắn ngẩn ra, sau đó run rẩy đưa tay xuống dưới mũi ta.
Cả ngươi đột nhiên lung lay, ngã ngồi xuống cạnh giường.
“Tại sao, Lãm Nguyệt…… tại sao lại là lúc này……”
Lúc này?
Ta nhạy bén cảm nhận được phản ứng của Bùi Ngạn có gì đó không đúng.
Bên trong mãi không có động tĩnh gì, Lâm Uyển đang đứng ở cửa chuẩn bị vui sướng khi thấy người khác gặp họa thì luống cuống.
“Bệ hạ?”
Một tiếng này kéo Bùi Ngạn đang trầm tư trở lại.
Hắn hoảng loạn bò dậy từ trên đất, “Lãm Nguyệt, không…… Hoàng Hậu ngã bệnh rồi, truyền thái y.”
Lâm Uyển lập tức lo lắng, vội vàng chạy vào.
“Tỷ tỷ ngã bệnh sao? Đều do thiếp, là do thiếp không biết chăm sóc tỷ tỷ”
Bùi Ngạn quay đầu nhìn về phía Lâm Uyển, vẻ mặt vô cùng kiếm chế, nhưng hai mắt lại có chút tơ đỏ.
“Ngươi vừa mới nói Lãm Nguyệt phạt ngươi quỳ phải không?”
Sắc mặt Lâm Uyển trắng bệch “Là thiếp đến xin lỗi tỷ tỷ, nghe thấy tỷ tỷ ném vỡ hai cái tách trà, thần thiếp biết bản thân đã làm sai nên mới quỳ trước cửa để chuộc tội”
Bùi Ngạn không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Lâm Uyển là một người thông minh, nàng ta lập tức nhận ra có gì đó không ổn, bàn tay giấu dưới áo ra hiệu với nha hoàn đằng sau.
“Ôi, sao trước mắt tối đen thế này……”
Nàng ta vừa nói vừa ngã ra phía sau.
Nha hoàn nhận được tín hiệu nhanh chóng đưa tay đỡ lấy nàng ta: “Nương nương, nương nương người đừng dọa nô tỳ!”
Lâm Uyển run run nói: “Ta không sao, ta chỉ hơi choáng một tí mà thôi.....”
Dứt lời liến trực tiếp hôn mê trong vòng tay của nha hoàn.
“Nương nương, nương nương……” Nha hoàn vô cùng lo lắng, không ngừng lay Lâm Uyển.
Sau đó nàng ta hướng Bùi Ngạn xin giúp đỡ “Hoàng Thượng, xin ngài hãy cứu nương nương!”
Nhưng Bùi Ngạn lại nở nụ cười.
“Nếu hôn mê thì nâng về đi, sức khỏe không tốt thì dưỡng hai năm đi đã, cũng không tính là phụ sự gửi gắm của Lâm tướng quân.”
Ta hơi ngạc nhiên.
Bùi Ngạn chắc chắn điên rồi, hắn vậy mà lại dám nói vậy với Lâm Uyển.
Hắn cố gắng lâu như vậy, tâng bốc Lâm gia như thế.
Mà nói trở mặt là trở mặt liền thật à?
Lâm Uyển không cam lòng, nhưng nàng ta không có ngốc, nàng ta nhìn ra được cảm xúc của Bùi Ngạn không đúng.
Nên chỉ có thể thả lỏng người để nha hoàn đưa mình rời đi.
Ta thở dài, giả bộ bất tỉnh quả nhiên là lời nói dối tốt nhất.
Các nàng đi rồi, Bùi Ngạn bế thi thể ta lên.
“Không sao, không sao đâu…… Lãm Nguyệt, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau……”
6
Cùng lúc đó, hệ thống đột nhiên lên tiếng, “Thế giới này reset quá nhiều lần nên sinh ra bug.”
Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, trong đầu có suy đoán.
“Ý ngươi là Bùi Ngạn có ký ức của mỗi một lần reset?”
Hệ thống: “Đúng vậy…”
Ta cười nhạt, “Cho nên hắn cảm thấy lần nào ta cũng sẽ quay lại, hắn không việc gì phải sợ, đúng không?”
“Chẳng trách, chẳng trách hắn muốn đến giải thích với ta, chẳng trách mỗi lần nhiệm vụ thất bại, điểm bắt đầu đều không giống nhau…”
Ta sờ trái tim mình “Hệ thống, có phải cách xóa sổ của các ngươi có vấn đề không? Vì sao trái tim ta vẫn còn đau thế này?”
Hệ thống trầm mặc.
Một lát sau lại tới an ủi ta, “Chế t thì cũng đã ch ết rồi, có gì khác đâu. Hay là ngươi reset đi?”

Ta: “Rồi tại sao lại xuất hiện bug?”
Lần này hệ thống không đáp lại nữa, chắc lại giả ch ết nữa rồi.
Bùi Ngạn cho gọi thái y tới.
Hắn chặn kín giường của ta, hỏi thái y: “Ôn thái y, hoàng hậu nương nương ưu tư quá nặng nên ngã bệnh mất rồi, bây giờ phải làm sao đây?”
Ôn thái y nằm rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên, chỉ run run trả lời.
“Hoàng hậu nương nương cần phải nghỉ ngơi.”
Nói xong ông ta dè dặt liếc Bùi Ngạn một cái, thấy hắn không phản ứng mới thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp.
“Bệnh của nương nương không cần phải uống thuốc, nghỉ ngơi với ngài vài ngày là có thể khỏe lại.”
Bùi Ngạn rất hài lòng với câu trả lời của ông ta, ôm ta vào lòng.
“Lãm Nguyệt, ta ở đây với nàng, chúng ta cùng chữa bệnh.”
Hắn ôm ta xuống giường, đi ra ngoài.
Mãi cho đến lúc hắn rời đi, Ôn thái y mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta đi theo sau Bùi Ngạn, nhìn hắn ôm khư khư ta tới Dưỡng Tâm điện.
Bùi Ngạn, ngươi đã biết tình tiết sẽ reset lại.
Ngươi diễn cho ai xem?
Hai ngày sau đó, Bùi Ngạn tiếp tục xử lý tấu chương ở ngự thư phòng.
Ta bắt đầu hiểu ra nguyên nhân vì sao hắn cứ reset đi reset lại.
“Thì ra cốt truyện cứ bị reset lại nhiều lần là vì ngai vàng của hắn …”
Cuối cùng, ta cũng chỉ giống như những người khác.
Đều là đá kê chân cho ngai vàng của hắn.
Buổi tối ngày hôm sau, Bùi Ngạn nằm sấp ở mép giường nắm chặt tay ta ngủ.
Linh hồn thì không cần phải nghỉ ngơi, nhưng ta vẫn nằm lên giường theo thói quan, nhắm mắt lại.
Hệ thống lặng lẽ bóc phốt, “Hai người các ngươi cũng không chê thi thể thối”
Ta lật người “Ta có thể ngửi thấy được à?”
Hệ thống vội vã nói lảng sang chuyện khác, “Ôi chao, ta cũng đi ngủ một chút đây.”
Ta không ngủ, linh hồn thì sao mà ngủ được.
Không biết đã qua bao lâu, Bùi Ngạn đột nhiên có tỉnh lại khiến ta kinh ngạc.
Hắn nhìn tất cả mọi thứ trước mắt bằng ánh mắt khó tin “Không làm lại? Tại sao không làm lại?”
Bàn tay run rẩy của Bùi Ngạn ôm lấy người ta “Vì sao, vì sao lần này không làm lại…”
Ta tựa vào đầu giường cười trên nỗi đau của người khác, “Giờ hắn phát hiện không thể làm lại được nữa, chắc sẽ đi bợ đỡ Lâm Uyển”
Bây giờ là Lâm Uyển, tương lai có thể sẽ còn Trương Uyển, Lý Uyển.
Chỉ cần giúp ích được cho hắn, hắn đều đưa vào hậu cung cả.
Đây chính là đế vương cổ đại đấy…
7
Bùi Ngạn đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt đờ đẫn một lần nữa lấy lại tiêu cự.
“Ta biết rồi, ta biết rồi.”
Hắn nói rồi bước nhanh về phía trước, lấy thanh chủy thủ đang treo ở trên tường xuống.
“Có phải ta ch ết… ch ết đi là có thể quay lại không?”
Bùi Ngạn nắm chủy thủ, dứt khoát cắt vào cổ tay.
Theo vết dao rạch xuống, má u tươi róc rách tràn ra bên ngoài.
Nhưng Bùi Ngạn như không cảm nhận được đau đớn, không rên một tiếng nào.
Sau đó hắn quay lại giường, nắm lấy tay ta.
“Lãm Nguyệt, ta đến với nàng đây.”
Mùi máu nồng nặc đẫm rất nhanh đã hòa vào mùi thối rữa của thi thể.
Lần này hình như ta ngửi thấy được, rõ ràng ta nên không ngửi được gì cả mới đúng. Truyện Truyện Teen
M áu chảy rất nhanh, thấm lên tấm vải gấm một đóa hoa đỏ sẫm. Sau đó, giường nệm cũng bị thấm ướt, đỏ đến mức bắt đầu biến thành màu đen.
Sắc mặt Bùi Ngạn cũng ngày càng tái đi.
Miệng hắn không ngừng thì thào, “Lãm Nguyệt, Lãm Nguyệt.”
Ta quay mặt đi, đứng ở trước cửa sổ.
Hệ thống hỏi ta, “Ngươi có hối hận không? Vẫn còn cơ hội để làm lại.”
Ta lắc đầu, “Không hối hận.”
Bùi Ngạn, tình yêu tới muộn còn thấp kém hơn cả cỏ rác.
Ta sẽ không bao giờ động tâm nữa.
Ngay lúc Bùi Ngạn mất máu quá nhiều rồi ngất đi, có người đẩy cửa đi vào.
Là thái giám hầu hạ bên cạnh Bùi Ngạn, hắn vừa vào cửa liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
“Hoàng, hoàng thượng —— “
“Người đâu, nhanh truyền thái y, hoàng thượng bị ám sát.”
Ta bỗng có một chút vui vẻ, có lẽ Bùi Ngạn không ch ết được rồi.
Rất tốt, không có ch ết cùng ta.
Ôn thái y chạy tới rất nhanh, ông dùng hết hai cây nhân sâm mới kéo được mạng của Bùi Ngạn về.
Nhưng lúc Bùi Ngạn tỉnh thì lại không hề biết ơn.
Hắn tức giận.
Tiểu thái giám phát hiện ra hắn sắp ch ết thì bị biếm vào nội viện, Ôn thái y cũng bị cách chức.
Tin tức về cái ch ết của ta cũng không thể che giấu được nữa, bị truyền ra ngoài.
Ngay lập tức trong cung truyền có một tin đồn rằng hoàng hậu nương nương vì quá yêu bệ hạ mà sau khi chết hóa thành hồn ma rồi vẫn muốn kéo theo bệ hạ đi chôn cùng.
Tin đồn lan ra tới ngoài cung, thay đổi thành vài phiên bản nữa.
Đến cuối cùng các đại thần liên tục can gián, đòi phế yêu hậu, hỏa thiêu thi thể.
Bùi Ngạn nhìn cũng không thèm nhìn đã xé sạch hết toàn bộ tấu chương bọn họ dâng lên.
Những thần tử ấy tiếp tục đổi phương pháp khác, cả đám quỳ trước Dưỡng Tâm điện.
“Nếu Hoàng thượng không xử tử yêu hậu, chúng thần sẽ quỳ ở đây không dậy.”
Bùi ngạn đen mặt, nắm chặt hai tay, cố nén cơn giận dữ.
“Các ngươi một đám đọc cho nhiều sách vào, đọc xong vào trong bụng chó hết rồi à? Ma quỷ, yêu hậu ở đâu ra?”
“Nàng là hoàng hậu mà trẫm thân phong, đã nhập vào hoàng thất, sau khi ch ết phải được chôn cất ở hoàng lăng!”
Những đại thần kia vẫn không lui bước.
“Hoàng thượng không thể được!”
“Hoàng thượng mong ngài suy nghĩ lại!”
“Chúng thần nguyện ý thay hoàng thượng tru sát yêu hậu.”

Quần thần sục sôi, ồn ào túi bụi một hồi.
Bùi Ngạn tức giận đến mức phun ra một ngụm máu, sắp ngất tới nơi.
Thái giám đúng bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn.
Hắn khoát tay ra hiệu thái giam lui lại.
“Trẫm biết rõ trẫm đã xảy ra chuyện gì. Xưa nay chưa từng có yêu hậu!”
Bùi Ngạn khó nhọc đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn mấy đại thần đang quỳ ở dưới.
“Nàng đã ch ết rồi, ngay cả thi thể của nàng mà các ngươi cũng không chịu bỏ qua?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.