Lãm Nguyệt

Chương 3:




8
Lần này đại đa số đại thần không lên tiếng nữa.
Hữu tướng đứng dậy, đi tới trước mặt Bùi Ngạn rũ tay áo, quỳ xuống một lần nữa.
“Bệ hạ, chúng thần có một ý kiến, mong có thể san sẻ cho bệ hạ.”
Bùi Ngạn chỉ nhìn chằm chằm ông ta, không nói gì.
Hữu tướng lạy một cái, “Chúng thần thỉnh bệ hạ lập tân hậu, trấn áp những tin đồn đó.”
Mấy đại thần đang quỳ cũng ào ào phụ họa.
“Thỉnh bệ hạ lập tân hậu!”
“Thỉnh bệ hạ lập tân hậu!”

Tiếng này cao hơn tiếng kia, ầm ĩ đến mức màng nhĩ cũng ong ong, ngay cả hít thở thôi mà cũng khó khăn.
“Đủ rồi!”
Bùi Ngạn cuối cùng cũng tức giận, trừng mắt những người đang quỳ trước mặt mình.
“Việc này để sau rồi bàn!”
“Không được đâu hoàng thượng!”
Bùi Ngạn giơ tay lên, đưa ra nhượng bộ cuối cùng
“Chọn ra một người cho vị trí tân hoàng hậu, chọn một ngày tốt, còn lại để sau lại bàn tiếp.”
Hắn nói xong, quay người đi nhanh vào trong điện.
Lần nhượng bộ này của hắn chính xác là mục đích của bọn họ.
Có hữu tướng dẫn đầu, các đại thần khác lần lượt đứng lên, “Bệ hạ anh minh.”
Bùi Ngạn ngồi vào án thư, trên đó có đặt một bức chân dung của ta.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve “Lãm Nguyệt, ta nên làm gì bây giờ đây…”
Ta nhìn bóng lưng của các đại thần bên ngoài.
Bùi Ngạn ơi Bùi Ngạn, có người muốn lợi dụng tin đồn này để ép ngươi lập hậu.
Hậu vị để trống, trong triều ai cũng nhìn chằm chằm như hổ đói, đương nhiên là hữu tướng đã nhắm đến vị trí này.
Bùi Ngạn yên lặng một lúc, sau đó móc từ trong tay áo ra một bình sứ.
“Lãm Nguyệt, cho phép ta làm lại một lần nữa được không? Chỉ một lần này nữa thôi.”
Ta ghé sát lại gần, thấy trên bình có một chữ rất nhỏ.
Độc.
Cái bình này là thuốc độc.
Bùi Ngạn không uống ngay, hắn siết chặt cái bình, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
“Lãm Nguyệt, uống nó rồi ta có thể gặp được nàng không?”
“Lãm Nguyệt, cho ta thêm một cơ hội nữa được không?”
“Lãm Nguyệt…”
Hệ thống xuất hiện, nó hỏi ta, “Ngươi có hối hận không? Hôm nay mới là ngày thứ tư, ngươi vẫn có thể làm lại.”
Ta vẫn lắc đầu như trước.
“Không reset.”
“Trái tim đã có vết nứt rồi, cho dù có quay trở lại thì vết nứt cũng không thể biến mất.”
Hơn nữa, hắn là hoàng đế…
Làm sao ta dám đánh cược lần nữa được…
9
Cuối cùng Bùi Ngạn cũng không uống bình thuốc độc đó.
Bởi vì đúng lúc này, ở Bắc Cương đột nhiên gửi tới chiến báo khẩn cấp.
Bọn họ thiếu lương thực.
Bùi Ngạn đọc thư xong liền đập chai thuốc trong tay.
Đổi một bộ đồ khác đến chỗ của Trương mỹ nhân.
Trương gia là hoàng thương, quốc khố hiện đang trống rỗng, Bùi Ngạn cần Trương gia bỏ tiền.
“Reset đi reset lại hết lần này đến lần khác mà vẫn cứ một kịch bản như vậy.”
Hệ thống chen miệng vào, “Không giống mà, lần này thư báo thiếu lương thực sớm hơn những lần trước.”
“Không giả ch ết nữa à?”
Hai đứa ta đi theo Bùi Ngạn đến chỗ của Trương Mỹ Nhân.
Hiển nhiên là nàng ấy không ngờ Bùi Ngạn sẽ tới nên chưa kịp sửa soạn.
Trương mỹ nhân không giống như Lâm Uyển, tính cách nàng ấy ngay thẳng, trông cũng rất xinh đẹp.
Nhìn thấy Bùi Ngạn, nàng cũng không sợ, kéo thẳng hắn vào phòng.
Nhưng mà bên này còn chưa kịp làm gì.
Người của Lâm Uyển đã đến, nói Uyển tần nương nương không thoải mái.
Bắc Cương báo nguy, cả hai bên Bùi Ngạn đều không thể đắc tội, hắn đành phải trấn an Trương mỹ nhân, đến chỗ của Lâm Uyển.
“Uyển nhi, trẫm không giấu nàng, Lâm tướng quân ở Bắc Cương đang bị thiếu lương thực, nhưng quốc khố bây giờ lại khan hiếm, trẫm cần Trương gia…”
“Chỉ cần Lâm tướng quân đại thắng, chờ ông ấy khải hoàn về triều, ta liền phong nàng làm hoàng hậu có được không?”
“Bây giờ vì trẫm, vì Lâm tướng quân, chỉ có thể ấm ức cho nàng thôi.”
Lâm Uyển không nói, lần đầu tiên lạnh lùng nhìn Bùi Ngạn.
Bùi Ngạn bắt đầu lo lắng, hắn nắm lấy tay nàng ta giải thích tiếp: “Uyển Nhi, trẫm thật sự không có cách nào nữa, trẫm thề với nàng, tuyệt đối không lừa nàng.”
Lâm Uyển chỉ hỏi đúng một câu: “Ngươi cũng hứa với Giang Lãm Nguyệt như thế này ư?”
Bùi Ngạn nghẹn họng.
Ta ở bên cạnh cười rộ lên: “Hệ thống, tự nhiên ta hơi thích Lâm Uyển.”
Hệ thống không thể hiểu nổi, “Ngươi quên là ai đã hại ngươi phải khổ sở như này rồi à?”
“Sao mà quên được, là triều đại thối nát này, là Bùi Ngạn không có năng lực và ngươi, bug của ngươi ấy.”
“Lâm Uyển coi như là một nạn nhân khác mà thôi”
Hệ thống nói thầm, “Điên rồi, đúng là điên rồi.”
Bùi Ngạn bị Lâm Uyển cho ăn canh bế môn, chỉ có thể quay về tìm Trương mỹ nhân.
Trương mỹ nhân vẫn lập lờ nước đôi với Bùi Ngạn, không chịu cho hắn câu trả lời chắc chắn.
Bùi Ngạn ở lại một đêm, ngày hôm sau thì thăng vị cho nàng ta.
Tăng lên tần vị, lấy phong hiệu Lương, Lương tần.
Lúc này Lương tần mới hài lòng, soạn một phong thư gửi về nhà.
Trương gia lập tức chuẩn bị lương thảo tiến cống cho Bùi Ngạn.
Coi như là vì ngợi khen, đêm nào Bùi Ngạn cũng triệu Lương tần tới thị tẩm.
Lâm Uyển cũng không ngồi yên nữa, nàng dẫn người tới cản Bùi Ngạn.
Đây là ngày thứ sáu.
Cách ngày ta hoàn toàn biến mất còn một ngày cuối cùng.
10
Lâm Uyển không phải là loại người tốt tính, nhưng hôm nay nàng ta rất kỳ lạ.
Bùi Ngạn chỉ cần dỗ mấy câu, nàng ta liền tha thứ.
Nàng ta ôm lấy Bùi Ngạn làm nũng.
“Bệ hạ nói đúng, vì cha ta, vì bệ hạ, đúng là chúng ta cần Trương gia.”
“Bệ hạ, ngài có thể cho thêm một chút vàng bạc nữa được không? Bắc Cương trời đông giá rét, các tướng sĩ cũng có thể ra ngoài mua một ít áo bông…”
Bùi Ngạn không cần suy nghĩ nhiều, đồng ý ngay lập tức.
Ngày hôm đó, việc kiểm kê thóc gạo đã hoàn thành.
Tên quan lại vận chuyển lương thực, nếu ta nhớ không lầm hình như hắn là môn hạ của hữu tướng.
Rất nhanh đã tới ngày thứ bảy, hết ngày hôm nay, ta sẽ biến mất vĩnh viễn.
Tâm trạng của ta hiếm khi tốt như bây giờ, đến nỗi nhìn Bùi Ngạn cũng vui mắt hơn hẳn.
Ta nhớ tới một ít chuyện cũ.
Tiên hoàng đế ngu ngốc bất tài, trong triều toàn là hoàng thân quốc thích, hồi đó quốc khố tựa như kho bạc riêng của thái tử vậy.
Hoàng gia chỉ có ba hoàng tử.
Bùi Ngạn đứng thứ hai, nhà mẹ đẻ không có thế lực, bản thân hắn cũng chẳng có tài cán gì.
Nhưng mà hắn là đứa con của trời, là nam chính của thế giới này.
Cuối cùng, ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Bùi Ngạn ngồi lên vị trí kia.
Tuy nhiên trong triều hắn không dùng được ai, Bắc
Cương nhân cơ hội đó tiến công.
Vì vậy hắn không thể không thất hứa, mở hậu cung để kiềm chế các thế gia.
Hắn nói với ta, “Lãm Nguyệt, ước định của chúng ta có thể tạm hoãn lại được không?”
Hình như đây là lần công lược đầu tiên.
Lẽ ra ta phải sớm đoán được đó là lần hắn khó khăn nhất.
Bởi vì mỗi một lần reset lại sau đó, hắn đều có ký ức, hắn bắt đầu có biện pháp đối phó…
Tiếng hét bên ngoài thình lình cắt ngang hồi ức của ta.
Ta đi theo Bùi Ngạn ra ngoài.
Hắn túm lấy một tiểu thái giám đang hoảng sợ: “Ầm ĩ trước cửa cung còn ra thể thống gì!”
Tiểu thái giám vùng vẫy muốn thoát thân “Bệ hạ, Lâm tướng quân làm phản rồi, quân của hắn đã vây tứ phía rồi, chạy mau lên ——"
Lời nói của Lâm Uyển hôm qua hiện lên trong đầu ta.
Vàng bạc…
Lâm gia mưu phản.
11
“Cảnh cáo, cảnh cáo, nam chính đã chết, thế giới sắp sụp đổ.”
Hệ thống không ngừng chạy thông báo màu đỏ.
Ta nhìn theo con dao đang đâm vào ngực Bùi Ngạn và nhìn thấy người cầm dao —— Lâm Uyển.
Bùi Ngạn bịt lấy vết thương, vẻ mặt khó tin.
“Lâm gia các ngươi, vì sao?”
Lâm Uyển chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình “Làm hoàng hậu thì có ý nghĩa gì? Giống cái đồ bỏ đi Giang Lãm Nguyệt kia ư?”
“Chậc chậc, ch ết rồi mà đến thi thể cũng không còn nguyên vẹn”
Bùi Ngạn căm giận nhìn nàng ta, “Các ngươi đã làm gì với nàng? Đã làm gì với nàng rồi!”
“Thi thể à, để ta nghĩ xem… hình như là cho chó ăn rồi. Khỏi cần phải nói, bọn chó khá thích món này, chúng còn giành nhau để ăn nữa.”
Nói đến đây Lâm Uyển bật cười.
Cả người Bùi Ngạn run rẩy “Lâm Uyển, ta phải gi ết ngươi! Ta phải giết ngươi!”
Lâm Uyển lạnh lùng nhìn hắn “Ngươi giả vờ cái gì? Giang Lãm Nguyệt chính là do ngươi hại ch ết, giờ ngươi giả bộ si tình cái gì chứ.”
Nói rồi Lâm Uyển trực tiếp bóp lấy cổ Bùi Ngạn.
“Triều đại đã thay đổi rồi, Bùi Ngạn, an tâm đi đi thôi.”
Bùi Ngạn bị bóp cổ không thở được, hai chân đá lung tung.
Nhưng mà hắn càng vùng vẫy, miệng vết thương trên bụng của hắn càng vỡ ra.
Cuối cùng hắn không thể trụ được nữa, ngã xuống.
Con ngươi hắn trợn lên, như thể đang nhìn ta.
Miệng giật giật nhưng không thể phát ra được âm thanh nào nữa.
Ta thấy được, hắn đang gọi tên ta.
Bùi Ngạn tử vong, hệ thống cũng ngừng báo động.
“Thế giới đã sụp đổ, cưỡng chế mở ra lần công lược thứ mười.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.