12
Tỉnh lại lần nữa, ta phát hiện cốt truyện đã reset về năm năm trước.
Cũng chính là lúc ta chưa gặp hệ thống.
Hệ thống lặng lẽ lên tiếng: “Ta ở đây.”
Ta ghét bỏ nói: “Cốt truyện đã reset đến trước khi hai chúng ta bị ràng buộc, ngươi không nên tồn tại.”
“Cốt truyện là do ta reset lại, ta chính là trung gian đương nhiên ta phải ở đây.”
Ta có chút hiếu kỳ: “Vì sao lại reset vào thời điểm này?”
Trước đây lúc reset lại đều quay về ngày ta được phong hậu.
“Thế giới bị sụp đổ quá nghiêm trọng, chỉ có thể xây dựng lại lần nữa.”
“Cho nên không phải là các ngươi muốn bù đắp cho ta à?”
Hệ thống hơi nghẹn họng: “Ta có thể xin thử xem.”
“Vậy ngươi xin đổi đối tượng nhiệm vụ cho ta đi, hoặc là xin đổi nhiệm vụ cũng được.”
Ta ngồi trước gương đồng, năm năm trước…
Là lúc ta vừa mới cập kệ.
Lúc đó ta vẫn chưa có gì với Bùi Ngạn, cha ta cũng chưa đắc tội với thái tử.
Thật tốt, tất cả đã về lại lúc bắt đầu.
Hệ thống vẫn chưa xin thay đổi nhiệm vụ xong, ta chỉ có thể nằm trên giường đọc thoải bản.
“Có thể thân thể thật tốt, ít nhất là có thể lật sách được.” Hệ thống lẩm bà lẩm bẩm.
Ta nghe xong, vội lật liền hai trang sách.
Hệ thống vội vã kêu ầm lên, “Ta chưa đọc mà, lật lại mau lên! Để ta đọc xong đã.”
Chỉ tiếc yên ổn không được hai ngày thì Bùi Ngạn đã tìm tới cửa.
“Lãm Nguyệt, nàng ra đây gặp ta một chút được không.”
Cha ta liều mạng ngăn hắn lại: “Nhị hoàng tử, nhị hoàng tử điện hạ bình tĩnh. Tiểu nữ ở trong khuê phòng, không thích hợp gặp khách nam.”
Bùi Ngạn dừng bước chân, “Ta chỉ nói mấy câu với Lãm Nguyệt thôi, quay về ta sẽ tìm bà mối đến quý phủ để cầu hôn.”
Cha ta bị dọa cho suýt nữa thì ngã lăn trên đất:
“Cầu… cầu hôn?”
“Còn mong nhạc phụ đại nhân cho phép ta gặp Lãm Nguyệt một lần. Hai người chúng ta đều có tình cảm với nhau, không thể vì vậy mà bỏ lỡ.”
Ta không thể nghe nổi nữa, mở cửa phòng ra, “Bùi Ngạn, chúng ta có tình cảm với nhau khi nào?”
Bùi Ngạn còn chưa nói gì, cha ta đã mắng ta “Con nhóc này, tên của Nhị hoàng tử để cho con gọi à?”
Nhưng Bùi Ngạn lại rất kích động, “Lãm Nguyệt, quả nhiên nàng cũng quay về, nàng cũng quay về…”
“Nhị hoàng tử, xin ngài tự trọng.”
“Lãm Nguyệt, chúng ta đã làm phu thê mười lần rồi, sao nàng có thể xa lạ với ta như vậy.”
Ta cười nhạt, “Ta ch ết ở trong tay ngươi chín lần, ngươi dựa vào đâu nghĩ ta sẽ chọn ngươi tiếp?”
Bùi Ngạn luống cuống, hắn vội vàng giải thích: “Những lần ấy đều là vì giang sơn xã tắc, ta chỉ muốn cho nàng một thái bình thịnh thế, Lãm Nguyệt, ta vẫn nhớ ước định của ta với nàng.”
“Đều là vì ta à?”
“Đúng vậy… Lãm Nguyệt, ta đều là vì nàng.”
“Chỉ có kẻ thua cuộc mới lấy lý do trên người người khác, ngươi không bảo vệ được ta thì đừng có đến trêu chọc ta. Ta không hề muốn giang sơn này, hay là ngươi xin hoàng thượng biếm ngươi làm thứ dân đi rồi lại tới cầu hôn ta.”
Cha ta không chịu nổi nữa, trách mắng: “Giang Lãm Nguyệt! Con đang làm gì vậy! Giang sơn xã tắc là chuyện con có thể nói sao?”
Nói rồi, ông vội vã quỳ xuống thỉnh tội với Bùi Ngạn, “Nhị điện hạ, tiểu nữ nhà ta phát điên rồi, mong điện hạ đừng trách nó, đừng trách nó”
Bùi Ngạn nhìn chằm chằm ta, “Lãm Nguyệt, nàng đừng hành động theo cảm tình, nàng suy nghĩ thật kỹ một lần nữa đi.”
Hắn đi rồi, cha ta lau mồ hôi lạnh một phen.
“Giang Lãm Nguyệt, con điên rồi à? Cái gì cũng dám nói, không cần mạng nữa đúng không?”
Ta ôm cánh tay của ông làm nũng, “Phụ thân, con không muốn Bùi Ngạn đăng cơ.”
Ông vội vã bịt miệng ta, “Phi phi phi, nói mê sảng cái gì đấy, vị trí này nói gì cũng không tới phiên hắn.”
“Vậy nếu như tới phiên hắn thật thì sao?”
Im lặng một lúc lâu, ông mới nói tiếp: “Vậy phụ thân sẽ liều mạng để kéo hắn xuống.”
13
Bùi Ngạn đến càng thường xuyên hơn.
Vẫn giống như trước, hắn ước gì có thể đem hết tất cả những thứ tốt đẹp trên đời đến cho ta.
Không ít người trêu ghẹo, thái tử và tam hoàng tử thì đang đấu nhau um tỏi, chỉ có nhị hoàng tử là si tình.
Ta nghe thấy một lần là bật cười một lần, thế nhân thật đúng là chỉ nhìn mặt ngoài.
Ta lại lần nữa thúc giục hệ thống, “Ngươi còn chưa xin được à?”
“Đâu có nhanh như vậy, cần chủ thần phê duyệt cho ta nữa. Phải trình lên trên từng bậc từng bậc, lâu lắm mới được”
Ta: “…”
“Thoại bản mới ra rồi, ngươi đi mua mau lên.”
Ta mỉm cười, “Khi nào phê duyệt thì khi đó đi mua”
Hệ thống: “Ta đột nhiên nhớ ra ta có một ít quan hệ, đợi một chút.”
Tình tiết reset quá nhiều lần, ta đã rất lâu không được xuất cung.
Nghĩ vậy, ta liền đổi thường phụ đi ra phố, nghe nói món ngon ở Vạn Hương lâu có thể so với cung yến.
Lúc lên lầu, nghe thấy phòng bên trong cùng cũng đang đàm luận chuyện Bùi Ngạn và ta.
“Giang Lãm Nguyệt kia là thiên tiên à? Đến nỗi Nhị hoàng tử không phải nàng ta thì không cưới, nghe nói hai ngày trước hoàng đế chỉ nữ nhi của Lâm tướng quân cho hắn mà hắn lại từ chối.”
“Từ chối Lâm gia? Cưới được nàng ta, Nhị hoàng tử cũng có một suất để đi tranh ngôi thử đấy…”
“Không phải đã bảo hắn si tình rồi à?”
…
Nghe thấy thế, ta bước nhanh vào phòng.
Bùi Ngạn không cưới Lâm Uyển?
Chẳng lẽ là sợ Lâm gia sẽ mưu phản lần nữa?
Không, hắn sợ bị thái tử chèn ép, chín lần trước, hắn đều là ngư ông cả.
Mấy chuyện này đều không liên quan đến ta.
Mới ăn được một nửa, hệ thống đã trở về.
“Chủ thần đã đồng ý thay đổi nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ mới này có hơi khó một chút.”
Ta nhíu mày, “Nhiệm vụ gì?”
“Trở thành nữ đế, tiến độ trước mắt là 0.001%, nếu như tiếp tục chọn công lược Bùi Ngạn, tiến độ công lược đã đến 80%.”
Ta bắt được trọng điểm, “Nếu như ta chọn trở thành nữ đế, có phải nhiệm vụ thứ nhất chính là giết Bùi Ngạn không.”
Hệ thống do dự một lúc, “Nói như vậy thì cũng đúng.”
“Nếu như ta thất bại, có phải giống như trước, có thể reset lại hay không?”
“Có thể.”
“Ta rất thích nhiệm vụ mới này.” Ta hóp mắt, “Lâm Uyển nói đúng, làm hoàng hậu thì có ý nghĩa gì?”
Hệ thống: “Tinh —— nhiệm vụ đã reset.”
14
Ta lại gả cho Bùi Ngạn một lần nữa.
Giống như chín lần trước, điểm khác biệt duy nhất là ta đã cứu được cha ta.
Ta nói với Bùi Ngạn, chỉ cần hắn có thể bảo vệ cha ta, ta liền gả cho hắn.
Kết hôn xong, cốt truyện lại quay về quỹ đạo ban đầu.
Thái tử và tam hoàng tử tranh đấu, Bùi Ngạn ỷ vào kinh nghiệm mấy lần làm lại, chiêu mộ hiền tài.
Cuối cùng cả hai bọn họ đều thiệt, Bùi Ngạn thượng vị.
Ta cũng lại lần nữa lên làm hoàng hậu.
Khác với lúc trước, ta để cho Bùi Ngạn mở hậu cung.
Ta tỉ mỉ chọn cho hắn mười tám phi tử, mỗi ngày còn giúp hắn lật thẻ bài.
Ta cũng lại lần nữa thay hắn cưới Lâm Uyển về, hôm nàng ta nhập cung, ta chọn cho nàng ta mấy con sói để đưa tiễn.
Bùi Ngạn vậy mà rất thích thỉnh thoảng đi hành hạ nàng, ngược lại ta không hề xen vào.
Cho đến thời điểm đó.
Bắc Cương bạo động, cần phải có người đứng ra xuất chinh.
Chỉ là… lần này, có vẻ như Bùi Ngạn không còn tín nhiệm Lâm gia nữa.
Bùi Ngạn hạ triều đến gặp ta, “Lãm Nguyệt, lần này ta định ngự giá thân chinh.”
Ta hỏi hắn, “Vậy trong triều thì phải làm nào?”
“Ta định ủy quyền cho tả tướng, ông ấy xuất thân hàn môn, là người có thể dùng.”
Ta chỉnh lại áo bào của Bùi Ngạn “Được, chúc bệ hạ khải hoàn.”
“Lãm Nguyệt, nàng vẫn xa lạ với trẫm.”
Ta dừng một chút, “Bệ hạ lo lắng quá rồi, còn nữa, tối nay ngài nên đến chỗ Thuần phi, nàng ấy là cháu gái hữu tướng, trước khi đi cần vỗ về nàng ấy.”
Bùi Ngạn đột ngột nắm lấy cổ tay ta: “Lãm Nguyệt, nàng coi trẫm là gì…”
Ta nhìn Bùi Ngạn, không trả lời.
Hắn vô thức buông tay ra, lúc rời đi có hơi nhếch nhác.
“Lãm Nguyệt, chờ trẫm về.”
Bùi Ngạn, ngươi đang đau lòng à?
Ta công lược ngươi chín lần, lần nào cũng đau lòng muốn ch ết, lần này mới thôi.
Bây giờ cho dù ngươi có ch ết tám mươi lần ở trước mặt ta thì ta cũng sẽ không nhìn ngươi một cái nào nữa.
Bùi Ngạn xuất chinh không được bao lâu, Thuần phi có thai.
Ta đưa người đến, để Ôn thái y cẩn thận chăm sóc.
Mãi cho đến đầu xuân năm sau, Bắc Cương mới có tin tức.
Hai bên nghị hòa, chiến sự tạm hoãn.
Bùi Ngạn một mình trở về sớm, ta cho người đưa thư cho hắn.
Thuần phi sắp sinh, mau trở về.
Hắn vừa về liền đến thẳng tẩm cung của ta, “Lãm Nguyệt, ta làm được rồi, lần này ta thật sự làm được rồi!”
Hắn rất phấn khích, ôm chặt ta kể chuyện lý thú ở Bắc Cương.
Kể rằng hắn anh minh thần võ như thế nào.
Bùi Ngạn luôn luôn bị coi là bình thường, lần đầu tiên lộ ra sự thông minh.
Ta kiên nhẫn nghe hắn kể chuyện, một tay sờ chủy thủ trong tay áo.
“Ngươi —— “
Bùi Ngạn che ngực, khó tin nhìn ta, “Lãm Nguyệt, ngươi…”
Ta nắm chủy thủ trong tay, một lần nữa đâm thật mạnh vào.
“Bệ hạ, ngươi đã hoàn thành sứ mạng của mình, có thể an tâm ra đi rồi”
Ta vỗ về tóc Bùi Ngạn, trong lòng không buồn cũng không vui.
“Hệ thống, lần này ta không có khoa trương đâu đấy.”
Hệ thống hừ lạnh một tiếng, “Ấu trĩ.”
Ta nhìn hai mắt Bùi Ngạn trừng lớn rồi khép lại,
“Chúng ta đã dây dưa quá lâu rồi, cuối cùng cũng kết thúc.”
Ta đặt Bùi Ngạn xuống, cho người gọi Ôn thái y tới.
“Ôn thái y, Thuần phi nên sinh rồi.”
Sau đó, tả tướng, hữu tướng lần lượt tiến cung.
Tiến triển nhiệm vụ đột phá 50%.
Kết thúc
Nguyên Hòa năm thứ hai mươi ba, Thuần phi sinh thái tử, sau đó vì khó sinh mà quay đời.
Hoàng đế vừa về triều đã bị ám sát, băng hà, Giang hoàng hậu buông rèm chấp chính, hữu tướng được phong làm thái phó của thái tử.
Nguyên Hòa năm thứ ba mươi nhăm, thái tử chết bất đắc kỳ tử, phe phái của hữu tướng rớt đài bị lưu đày, Giang hoàng hậu đăng cơ, sử sách ghi chép là nữ đế đầu tiên.
Đồng thời sửa lại thành năm Triều Hòa, đại xá thiên hạ, ban hành chế độ nữ quan.
Triều hòa năm bốn mươi bốn, nữ đế băng hà, sử sách ghi chép, lúc tại vị lúc quốc thái dân an, bách tính yêu quý, được coi là minh quân điển hình.
Phiên ngoại
Sau khi chết, hệ thống bất đắt dĩ thu hồi linh hồn của ta.
“Đã bảo ngươi hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi được, ngươi còn ở lại mãi, thoại bản cũng không được xem!”
“Lần này ngươi làm tiểu đệ của ta, nhớ phải nghe lời ta đấy!”
Ta trả lời lấy lệ, “Được, nghe lời ngươi, chỉ nghe lời ngươi.”
Hệ thống hạnh phúc liên hệ thân thích là lãnh đạo của mình “Ca, ở chỗ đệ có người nhập chức, mau giúp đệ làm thủ tục.”
Chỉ một lát, hệ thống hăng hái trở về.
“Xong rồi, đi thôi, ca dẫn ngươi đi thế giới mới làm nhiệm vụ.”
Ta cười nhẹ hai tiếng, “Được, hệ thống đại ca.”
— HẾT