Lan U Cơ và Tam vương phi có vài lần gặp gỡ cùng nói chuyện, sớm cảm thấy con người này tốt, thêm hiện tại phát giác bộ mặt khác của Diệu Phương Sinh nên càng tin lời Tam vương phi mà mở miệng nhắc nhở: “Nhị vương phi làm vậy là quá tàn nhẫn, người không nên tiếp tục hại họ nữa! Nếu không ra sẽ chẳng ngại đem việc này nói cho Lăng Tử nghe.”
“Được thôi, Lan tướng quân muốn nói gì đều có thể, nhưng đã ngăn cản việc ta làm, người phải nhận lấy hậu quả.” Diệu Phương Sinh vừa nói vừa lùi bước ra bên hồ, Lan U Cơ như cảm giác thấy ý định từ kẻ đối diện, thật nhanh nhạy chạy qua giữ lấy. Tuy nhiên vẫn chậm trễ chỉ nắm được cổ tay, còn cả người đối phương đều nghiêng xuống hồ.
Diệu Phương Sinh nhìn bàn tay thô ráp trước mắt, bỗng cong môi cười, giơ tay rút cây trâm trên đầu mình rồi làm động tác giả mà nhắm vào Lan U Cơ, chỉ là nàng lại đồng thời cử động cánh tay đang bị ả ta bắt lấy kia.
Ở dưới tầm mắt Lan U Cơ, Diệu Phương Sinh cố tình để lộ đầu nhọn hoắc của viên đá tại khe hở nắm tay mình, rồi thật mau dùng viên đá ấy quệt mạnh qua ả ta.
Máu tươi rỉ xuống, tay Lan U Cơ xuất hiện vết thương dài, nhưng ả ta vẫn không chịu buông, ngược lại còn thò tay lành lặn bắt tiếp tay cầm trâm kia để kéo người lên. Mà Diệu Phương Sinh cười càng sâu, nàng thả chiếc trâm rồi dồn lực, âm thầm sử dụng sức mạnh mà Diêm vương truyền cho duy trì sinh mệnh bản thân.
Diệu Phương Sinh dứt khoát đánh sang bả vai kẻ đang cố chấp giữ mình, đòn này khiến một Tướng quân mạnh mẽ như Lan U Cơ phải lùi bước ra sau, đồng thời tuột tay thả nàng, mọi hành động sự tình xảy ra trong thoáng chốc.
Thời điểm chiếc trâm rơi đất là lúc Diệu Phương Sinh ngã xuống hồ sen, khiến những đóa Sen phải gãy nát, mỗi một cánh hoa yếu mềm trôi rải rác theo dòng nước dạt dào. Cùng lúc tiếng ai kêu vang vọng ầm trời: “Lan tướng quân đẩy nhị vương phi ngã vào hồ sen rồi! Mau tới đây cứu người đi!”
Giọng kêu đó thành công đem tất cả người đi đến quay quanh bốn phía, và các gia nhân vội vàng nhảy hồ sen mang Diệu Phương Sinh lên, riêng Tam vương phi lẫn Lan U Cơ lại ngơ ngác đứng nhìn, cả hai hứng chịu ánh mắt nghi ngờ xen lẫn lời bàn tán từ mọi người.
Hồi sau Diệu Phương Sinh được cứu lên, tuy nhiên đã ngất lịm đi lúc nào không hay, đợi Nam Lăng Tử hay tin liền tức thì chạy tới, ngay khi trông thấy thê tử của mình ướt sũng từ chân đến đầu, mắt nhắm yếu ớt dựa trên người một nô tì, vẻ mặt chàng sững sờ xong nâng bước dài đến ôm lấy nàng.
Nam Lăng Tử cảm nhận sự lạnh buốt từ thân thể Diệu Phương Sinh, chàng không nhịn được gầm lên: “Các người đi gọi đại phu!”
Nam Duệ Khang ở gần nhìn khung cảnh bên này, con ngươi hắn ta đầy âm u chằm chằm xem nữ nhân nằm trong ngực Nam Lăng Tử, cuối cùng khẽ gọi thuộc hạ bên mình đi sắp xếp phòng để Diệu Phương Sinh nghỉ dưỡng, còn không quên thay đổi thành dáng vẻ tươi cười, đứng ra kêu mọi người đi dự yến tiệc đã bắt đầu.
Mọi người dần rời khỏi, riêng Lan U Cơ và Tam vương phi bị giữ lại, hai người bị ép đi vào phòng theo Nam Lăng Tử.
Qua một hồi Đại phu được gia nhân dẫn vào phòng, vị Đại phu ấy hành lễ đúng quy củ rồi mới đi đến cạnh giường, bắt mạch cho Diệu Phương Sinh vẫn nằm bất tỉnh.
Nam Lăng Tử ngồi cạnh nắm tay ái thê nhà mình, dáng điệu lo lắng bất an chờ đợi, mãi sau khi Đại phụ kia rút tay về, mở miệng nói: “Vương phi không có ngoại thương hay nội thương, chỉ do kinh hãi quá độ nên tạm thời ngất xỉu, vương gia có thể yên tâm.”
Nghe Đại phu chắc chắn Diệu Phương Sinh không chịu thương tổn, Nam Lăng Tử thở hơi nhẹ nhõm, nhếch môi nói câu đa tạ, đích thân thưởng thêm bạc, xong xuôi dặn dò gia nhân tiễn Đại phu đi về.
Lúc cửa phòng đóng kín, Nam Lăng Tử nâng mắt quan sát ba người nãy giờ đứng phía trước, bọn họ luôn im lặng xem tình hình, ngoài hai nữ nhân, người thứ ba là Lâm Kha. Chàng nhìn thật kĩ từng kẻ, đôi mắt đào hoa di chuyển chậm chạp dừng trên thân Tam vương phi.
Trí óc hiện hữu ký ức về người này, gọi Hạ tiểu thư, tên Hạ Kim Tâm, dường như mỗi đối phương là người chứng kiến tất cả ở sự việc vừa rồi, nhưng chưa xác định vị trí trong hay ngoài cuộc.
Nghĩ như vậy, Nam Lăng Tử hé môi hỏi: “Tam vương phi nói rằng vương phi của ta muốn giết người, nhưng Lan tướng quân xuất hiện kịp thời cứu giúp? Có bằng chứng nào để chứng thực không.”
Tam vương phi ngẩng đầu nhìn lên nam nhân đối diện, y phục tối màu thêu vân mây, rộng rãi lại bao bọc dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú làm kẻ khác động lòng. Vẻ ngoài rõ ràng phiêu lãng dịu dàng, có điều lời nói kia lại chứa đầy sự nghi ngờ, kèm con ngươi sắc bén nhắm thẳng qua đây, khiến ả rụt rè trả lời: “Bề ngoài xộc xệch, vết móng tay cào cổ ta là bằng chứng, chính vương phi nhà người còn cố ý dùng khổ nhục kế với Lan tướng quân.”
“Ý của tam vương phi là gì?” Nam Lăng Tử nheo mắt hỏi lại, Tam vương phi nghĩ về tình cảnh vừa nãy, hít một hơi thật sâu nói: “Nàng ta tự động nhảy xuống hồ sen, Lan tướng quân đã ngăn cản nhưng bị nàng ta dùng trâm cài đâm vào tay!”
Một câu này rơi xuống, Nam Lăng Tử chuyển mắt nhìn vết thương dưới góc tay Lan U Cơ, chàng cười lạnh, nhấc bàn tay giơ chiếc trâm bạc lên, đồng thời đứng dậy đi đến gần ba người, cất tiếng bảo: “Tam vương phi nhìn kĩ xem có phải cây trâm này không.”
Tam vương phi ngẩng mặt xem xét chiếc trâm, thấy đúng là cái Diệu Phương Sinh rút, lập tức gật đầu xác nhận, mà Nam Lăng Tử cười sâu xa hơn, chàng bỗng xoay lưng đem mũi trâm đâm thẳng vào tay Lâm Kha, hé môi từ tốn hỏi: “Nàng ấy đâm thế này hay như vậy, hoặc mạnh hơn nữa...”
Mỗi một câu tuôn ra là Nam Lăng Tử tàn nhẫn hạ mũi trâm xuống, bàn tay Lâm Kha nhanh chóng chảy máu, huyết tươi đầm đìa vương vãi ngoài đất, tuy nhiên đối phương không kêu, hắn ta cắn răng chịu đau đớn.
Lan U Cơ cùng Tam vương phi bên cạnh đứng trông Nam Lăng Tử bình thản mượn cớ hành hình và Lâm Kha im ắng hứng nhận, cả hai bọn họ chẳng nhịn nổi nhăn mày, riêng Tam vương phi ngày càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Nam Lăng Tử đâm đủ, buông tay vứt chiếc trâm ngay trước mặt Tam vương phi, vô ý để máu tươi trên trâm bắn lên y phục ả, chàng chầm chậm mở miệng: “Tam vương phi hãy nhìn xem vết đâm nào giống với vết ở tay Lan tướng quân, một mũi trâm nhọn sắc có thể khứa ra vết vừa xước xát vừa xiêu vẹo giống thế kia?”
Tam vương phi từ ngỡ ngàng tới câm nín, bởi vì trong rất nhiều câu nói, chỉ cần có một chữ sai, hầu như trăm chữ còn lại sẽ thành vô nghĩa, hơn nữa theo sự tình hiện tại, nếu cố gắng nói thêm thì e rằng khó bảo toàn bản thân!
Lan U Cơ thấy Tam vương phi cúi đầu lặng yên, ả ta tự nhiên bước ra nói: “Vương phi của huynh làm những gì, có mù quáng ghen tuông hay không thì chờ nàng ta tỉnh dậy để trả lời rõ, chứ huynh đừng dùng hình thức giết gà dọa khỉ, khi mà bọn ta không phải tù binh, càng chẳng phải kẻ ác chối bỏ tội lỗi.”
Nam Lăng Tử híp mắt, cử động môi định trả lời, nhưng lúc này Diệu Phương Sinh nằm trên giường đột ngột tỉnh dậy, dưới ánh mắt ngờ vực từ bốn người, nàng đứng lên chạy qua chỗ họ, bóp lấy cổ Tam vương phi, mở miệng khàn giọng hét lên: “Hạ Kim Tâm, tại sao năm đó ngươi không chết theo Sương Lam Nhi, cho ta mang tiếng giết hai người luôn!”