Diệu Phương Sinh nghĩ đến đây thì khẽ nhếch môi cười, ánh mắt lại dõi theo Lan U Cơ, nhìn mặt mày đối phương không cam, còn cất tiếng nói: “Quay đi quay lại huynh vẫn giữ cho Diệu Phương Sinh kia thôi, Nam Lăng Tử à, huynh hãy ngộ ra đi, nàng ta sẽ không bao giờ tỉnh lại đâu!”
Từng câu chữ vang lên, vô cùng tự nhiên và khẳng định, khiến Diệu Phương Sinh bỗng quay qua hỏi người đằng sau mình: “Lam Nhi, ngươi cảm thấy ai là người không tỉnh táo?”
Nhu Phi hơi ngẩng mặt rồi dứt khoát đáp trả: “Lan U Cơ là người chấp mê bất ngộ.”
Diệu Phương Sinh nghe, nụ cười càng sâu, nâng tay chỉ vào Lan U Cơ, nhếch môi ra lệnh: “Vậy ngươi ra tát cho ả tỉnh táo lại chút, phải nhắc nhở để đối phương ngộ ra.”
Nhu Phi vâng lời, không hề chần chờ gì nhanh chóng đi tới gần, thậm chí chẳng để cả hai người kia kịp phản ứng đã giơ tay giáng cái tát lên mặt Lan U Cơ.
Vô cớ hứng chịu một phát tát, đau đến nỗi lệch hẳn mặt, tuy bên má đỏ rát, Lan U Cơ vẫn ngu đần chẳng hiểu chuyện gì, Nam Lăng Tử bên này cũng bất ngờ, nhưng nhìn đến người hành động càn rỡ là ai thì khẽ biến sắc.
Nhu Phi thu tay, cất cao giọng quát: “Cái tát này để ngươi biết kết quả việc nguyền rủa vương phi nhà ta! Đến hoàng thượng và hoàng hậu còn chưa nói thế bao giờ, kẻ ngoại quốc như ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ à!”
Lan U Cơ tức giận, ánh mắt cháy bừng nhìn Nhu Phi, chuyển tay định đánh trả, đúng lúc Nam Lăng Tử ngăn cản: “Lan U Cơ, người xuống tay với ta đi, những gì vừa rồi đều là thứ ta muốn nói, muốn làm với người.”
Lời nói tuôn rơi, Lan U Cơ mở to mắt không dám tin những điều mới nghe, càng ngờ vực hỏi lại: “Huynh chán ghét ta tới nỗi lười động vào nên để hạ nhân đánh thay sao?”
“Phải, ta ghét nhất kẻ nào nguyền rủa thê tử của mình như thế.” Nam Lăng Tử thừa nhận, còn tiếp tục nói: “Cho dù Phương Sinh ra sao, Nam Lăng Tử ta cũng chỉ lấy một mình nàng.”
Lan U Cơ đỏ mắt, bỏ qua Nhu Phi đang cản trở mà kìm nén bi ai đáp: “Ba năm trước ta không nên động lòng mà cứu huynh! Đáng lẽ phải quả quyết đâm thêm nhát kiếm, chứ không phải ở trước mặt bệ hạ mà xin ngừng chiến, suốt thời gian qua ta cố gắng nhiều thế nào, cả việc nhảy xuống vách núi để huynh chẳng cần chọn lựa... Kết quả huynh nói chán ghét Lan U Cơ này trong lúc ta thốt lên một sự thật!”
Xem Nam Lăng Tử im lặng nghe Lan U Cơ kể lể, Nhu Phi nhịn không được híp mắt, cau mày chen vào: “Lan U Cơ, vương phi cùng vương gia có bảy năm tình nghĩa phu thê, ngươi nghĩ những việc kia nặng bằng sao? Cái gì gọi là sự thật, khi vương phi nhà ta tỉnh lại thì lời lẽ ấy của ngươi không khác câu nguyền rủa vương phi!”
“Một nô bộc tì tiện dám xen ngang chuyện của ta, ai cho ngươi lá gan!” Lan U Cơ trầm giọng hướng về Nhu Phi, dáng điệu thật sự đã giận dữ, đáy mắt hiện hữu u tối, hiển nhiên sắp ra tay giết người.
Nhu Phi mở to mắt, kiêu ngạo đáp lời: “Ta to gan đấy, đến nô bộc như ta ngươi còn chẳng nói lại được, vậy mà tự tin tranh giành tình cảm của phu thê người khác, đúng không biết tự lượng sức mình!”
“Đủ rồi! Mọi việc chấm dứt ở đây, mới Lan tướng quân đi cho, hôm nay ta mệt mỏi, không muốn tiếp ai nữa.” Nam Lăng Tử cắt đứt đoạn cãi nhau giữa hai nữ nhân, thẳng thừng đuổi Lan U Cơ.
Lan U Cơ vốn không cam tâm, cơ mà nhìn đến đôi mắt chàng đầy sự kiên định thì bất đắc dĩ hừ lạnh rời khỏi.
Thời khắc bóng dáng đối phương biến mất sau cửa lớn, Nhu Phi cũng rút lui, sau Diệu Phương Sinh tháo bỏ khăn che mặt, từ tốn bước tới gần, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Nam Lăng Tử, nàng nói: “Phu quân thật là, thiếu điều để cả thiên hạ biết chàng si mê thiếp không dứt ra được.”
Nam Lăng Tử nhìn thê tử mình, muộn phiền trong mắt đều dẹp sang bên khác, trở về dịu dàng vốn có, chàng khẽ đáp: “Chúng ta từng hứa nhất thế sinh tử bất ly.”
“Thiếp biết, một đời này Sinh, Tử không chia ly, phu quân chỉ có riêng thiếp thôi.” Diệu Phương Sinh mỉm cười, thoáng chốc lại mở miệng nói: “Lăng Tử, thiếp chúc chàng sinh thần vui vẻ!”
Nam Lăng Tử nghe, môi mấp máy hồi lâu, nét mặt từ kinh ngạc chuyển thành vui mừng khôn xiết, chàng cười thật tươi mở miệng: “Thật tốt, nàng vẫn nhớ sinh thần của ta!”
Diệu Phương Sinh cong khóe mắt đáp: “Thiếp nhớ chứ, còn chờ phu quân dẹp phiền muộn để cùng ăn một bữa đây.”
Tiếng nàng ngọt ngào, đong đầy thương yêu, vừa đủ vùi lấp ưu phiền của Nam Lăng Tử, tại vì đây là sự quen thuộc đầu tiên chàng chờ đợi trong suốt ba năm qua, và cả quãng thời gian này, bản thân đắm chìm trong suy nghĩ rằng thê tử có để ý đến điều vui vẻ nhỏ nhặt giữa hai phu thê họ nữa không, khi mà tất thảy chuyện buồn làm tâm trí nàng phai mờ, cũng khiến chàng lo sợ tới mức tránh né.
Nhưng bây giờ không cần phải nghĩ ngợi, nàng đã đích thân trấn an nó bằng một câu nói, kèm hành động thuở xưa, chừng ấy đủ cho chàng vững lại niềm tin, lẫn tình cảm đôi bên còn tại.
Nam Lăng Tử cảm giác trái tim mình ấm áp, vô cùng mừng rỡ theo Diệu Phương Sinh đi hậu viện.
...
Đêm khuya thanh vắng, ngoài màn đen u tối thì chỉ có vài tiếng của con vật nhỏ kêu, lúc này Diệu Phương Sinh từ trong phòng bước ra, trên thân khoác một áo choàng che nội y bên trong, tay cầm lồng đèn dùng soi sáng đường lối xung quanh, nàng bước đi đến một gốc hoa rồi dừng lại, dáng điệu tựa hồ chờ đợi ai đó.
Đúng khoảng khắc cơn gió thổi qua, bóng dáng Diêm vương lập tức hiện hữu ngay cạnh nàng, đối phương đeo mặt nạ giống mọi khi, không nhanh không chậm cất tiếng hỏi: “Diệu Phương Sinh, cô định làm gì đấy?”
Diệu Phương Sinh bình tĩnh đáp trả: “Tôi chỉ đang lên kế hoạch báo thù thôi.”
Diêm vương nhíu chặt mày, hoàn toàn không hài lòng bảo: “Nam Lăng Tử đâu, chẳng lẽ hắn không thể trả thù hay sao?”
“Có câu thù mình tự báo mới sáng khoái, tôi muốn thể nghiệm cảm giác ấy một lần.” Diệu Phương Sinh giả vờ khẽ khàng cười, nhưng giọng điệu nàng càng làm Diêm vương khó chịu, bắt đầu chê trách: “Ta thấy là cô vẫn đần độn, không nhẫn tâm cho Nam Lăng Tử biết sự thật về chuyện bao năm qua hắn bị người thân thiết nhất lừa gạt!”
Lời từ Diêm vương phát ra, Diệu Phương Sinh nghe hết mà không đáp trả, ngược lại thả lồng đèn, đưa tay vuốt tóc mình, trí óc chậm rãi nghĩ suy.
Tàn nhẫn với phu quân của mình, đó là chuyện nàng từng phải phân vân khi mới tỉnh lại, bởi vì bản thân chưa thể ác độc được tới mức độ tính kế cả người đầu ấp tay gối, cùng nhau trải qua thăng trầm suốt bốn năm trời, đối phương còn chờ mình thêm ba năm, đây quá mức tình cảm, nhưng một ngày kia trông thấy Lâm Kha bình thản luyện kiếm, nàng bỗng giác ngộ mọi chuyện trả thù đều tồn tại hai chữ tuyệt tình.
Một khi lựa chọn đi vào con đường này, nếu như muốn vững bước, bắt buộc rũ bỏ hết tình ra sau đầu, bao gồm tình nghĩa phu thê bấy lâu.
Diệu Phương Sinh nghĩ tới đây, cánh môi giương lên nụ cười chua chát, Diêm vương bên cạnh tự nhiên níu lấy tay nàng, hắn thấp giọng nói: “Cô buông tay đi được không, buông hết thù hận và tình yêu đi, ta sẽ đưa cô rời khỏi đây, tìm nơi khác để sinh tồn.”
“”Rồi tôi phải chờ đợi ngài trong bao lâu? Chờ ngài đắp nặn thân thể mới cho tôi, xong lại làm một con chim tu hú khác sao?” Diệu Phương Sinh nghiêng đầu nhìn Diêm vương, miệng tiếp tục tuôn chữ: “Tôi biết ngài có lòng tốt, nhưng Diệu Phương Sinh chẳng đủ phúc nhận.”
Câu chữ rơi xuống làm Diêm vương ngây người, hồi lâu cũng không thể phản bác, cuối cùng hắn ta đánh nói sự thật: “Vậy thì ta nói cho mà biết, thân thể của cô không sống quá một năm! Với chừng đó thời gian thì cô có thể làm gì!”
Tin tức chấn động lọt qua tai, Diệu Phương Sinh im bật, chốc lát con ngươi nàng tối đen giống như bầu trời đêm nay không có tia sáng.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Diệu Phương Sinh mới phản ứng, đầu tiên giơ tay cầm đèn lồng, tiếp đến xoay người đi về phòng, không quên bỏ lại một câu trả lời: “Cảm ơn ngài nhắc nhở, tôi sẽ chờ đến lúc ấy để xem mình làm được những gì.”