Làm Nũng - Thời Tinh Thảo

Chương 33:




Khi Lưu Tuấn chạy tới bệnh viện, tay Nguyễn Khinh Họa đã được bôi thuốc và băng bó.
Nhìn thấy anh ta, Nguyễn Khinh Họa hoảng hốt: “Trợ lý Lưu.”
Lâm Tiểu Huyên cũng hơi kinh ngạc: “Trợ lý Lưu, sao anh lại tới đây.”
Lưu Tuấn cười cười, nhìn tay cô: “Tôi qua đây xem tình hình thế nào.”
Anh ta hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng đâu.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười, “Chỉ là bị nổi mấy cục mụn nước mà thôi, do băng gạc quấn quá nhiều chứ thật sự không có gì nghiêm trọng cả.”
Lưu Tuấn thở dài: “Còn người kia thì sao?”
“Ở bên trong.”
Nguyễn Khinh Họa làm đổ cốc nước nóng, người bị thương không chỉ có cô mà còn cả Đàm Diễm.
Cả hai đều bị bỏng.
Chỉ là so với cô ta, cô bị nặng hơn một chút.
Lưu Tuấn đã hiểu, “Để tôi vào xem thế nào.”
Nếu đã tới rồi, thì nên đối xử công bằng.
Nhìn qua chỗ Đàm Diễm, Lưu Tuấn lại quay về chỗ Nguyễn Khinh Họa.
“Người đồng nghiệp kia đâu?”
“Cô ấy đi lấy thuốc.” Nguyễn Khinh Họa nhìn anh ta, im lặng hỏi: “Giang Tổng bảo anh tới?
Lưu Tuấn cười gật đầu: “Ừ.”
Anh ta nhìn tay cô, cười nói: “Giang Tổng rất lo cho cô đấy.”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, mỉm cười nói: “Cảm ơn trợ lý Lưu.”
Lưu Tuấn lắc đầu: “Không có gì.”
Anh ta dừng lại, nhìn về phía cô: “Tôi đã tìm hiểu tình hình bên chỗ các đồng nghiệp cô trong công ty, cô có thể nói rõ hơn không? Đã xảy ra chuyện gì vậy? “
Lúc đó anh ta phải trở về để báo cáo kết quả công tác nên không tiện hỏi nhiều.
Nguyễn Khinh Họa “Ừ” một tiếng, không che giấu điều gì.
Cô kể đơn giản qua về chuyện xảy ra lúc ở phòng nghỉ.
Lưu Tuấn nhướng mày, thấp giọng nói: “Được rồi, tôi sẽ báo cáo cho Giang Tổng.”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu.
Lưu Tuấn nhìn cô, suy nghĩ rồi hỏi: “Cô chuẩn bị quay lại công ty?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn tay phải của mình: “Ừm, dù sao cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.”
Lưu Tuấn gật đầu, nói với Lâm Tiểu Huyên vừa cầm thuốc về mấy câu, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì nữa thì quay lại nói: “Tôi đưa các cô về.”
Nguyễn Khinh Họa theo bản năng muốn từ chối.
Lưu Tuấn nói: “Tôi cũng về công ty.”

Trở lại công ty, Nguyễn Khinh Họa vừa vào đại sảnh, Mạnh Dao không biết từ đâu đã xuất hiện.
Cô cầm tay Nguyễn Khinh Họa, cau mày: “Đau không?”
Nguyễn Khinh Họa thấy vẻ mặt lo lắng của cô, cười: “Không sao, tớ vẫn ổn.”
Mạnh Dao trừng mắt nhìn cô một cái: “Cậu thử nói xem, cậu có phải là đồ ngốc không vậy, tay đang cầm nước nóng mà còn cãi nhau với cô ta?”
“…”
Đối với vụ này, Nguyễn Khinh Họa thật sự vô tội.
Vì là mùa đông, cô chỉ muốn uống một cốc nước ấm thôi mà, không có ý gì khác. Ai biết Đàm Diễm lại không để ý, nhất quyết đòi cãi tay đôi chứ.
“Bác sĩ bảo sao?” Mạnh Dao cẩn thận nhìn tay cô, đau lòng nói: “Tớ nghi ngờ năm nay mệnh cậu không thịnh, khá là xui xẻo, hôm nào chúng ta đi chùa thắp hương đi.”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Cô im lặng một lúc, gật đầu nói: “Được.”
Mạnh Dao: “Mà sao cậu còn quay về làm việc, không định nghỉ à?”
“Nghỉ cái gì?” Nguyễn Khinh Họa nhìn cô, “Chỉ mỗi mu bàn tay bị bỏng, ngón tay vẫn có thể hoạt động mà.”
Mạnh Dao uất ức, tức giận trừng mắt liếc cô một cái.
Nguyễn Khinh Họa cười cười, an ủi cô: “Thật sự không có gì, sao cậu lại xuống đây?
Mạnh Dao liếc xéo, hừ nhẹ: “Biết rõ còn hỏi.”
Thật ra cô còn muốn đến bệnh viện xem sao, nhưng cảm thấy nếu đi sẽ gây thêm phiền phức, đành phải chờ ở dưới tầng.
Nguyễn Khinh Họa bật cười, ôm cô: “Được rồi, tớ thật sự không sao, cậu trở về làm việc đi.”
“Ừm.”
Mạnh Dao đi vào thang máy với bọn họ, thở dài nói: “Sinh hoạt hàng ngày cậu định thế nào đây? Hai ngày tới để tớ tới ở cùng cậu.”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Được.”
Cô nói xong, mới nhớ ra: “Không phải thứ tư các cậu phải đi công tác à?”
“Ừ.”
Hai người ở trong thang máy tán gấu mấy câu, vừa trở lại văn phòng, mọi người đã đi tới.
“Khinh Họa, tay cô có sao không?”
“Bị bỏng liệu có để lại sẹo không?”
“…”
Trước sự quan tâm của mọi người, Nguyễn Khinh Họa mỉm cười cảm ơn, kiên nhẫn giải thích.
Vừa nói xong, Thạch Giang đi họp ở tầng trên đã trở về.
Mặt hắn tối sầm lại, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra sự tức giận.
Hắn nhìn xung quanh một vòng, trách móc: “Đang giờ làm việc, các người làm cái gì đây?”
Mọi người giật bắn, lập tức trở về vị trí của mình.
Thạch Giang lạnh mặt nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa: “Tiểu Nguyễn, tới văn phòng Giang Tổng một chuyến.”
Nguyễn Khinh Họa hơi ngạc nhiên, “Được.”
“Bây giờ à?”
Thạch Giang gật đầu, “Giang Tổng có việc muốn hỏi cô.”
Nguyễn Khinh Họa đứng dậy.
Thạch Giang nhìn cô một cái, đè nặng giọng: “Anh ấy muốn hỏi chuyện của cô và Đàm Diễm, chú ý lời nói.”
Nguyễn Khinh Họa mỉm cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn trưởng phòng.”
Thạch Giang nhìn chằm chằm bóng lưng cô, cố đè nén lửa giận rồi trở về phòng làm việc của mình.
Cửa đóng sầm lại, các nhân viên trong bộ phận thiết kế không kìm chế được, nhỏ giọng bàn tán.
“Trời ạ, trực tiếp gọi Khinh Họa qua, lần này coi như toang rồi.”
“Vì chuyện này của Khinh Họa, không chừng Giang Tổng thật sự tức giận rồi.”
“Nói cho mấy người biết, tôi vừa mới nghe ngóng được tin tức từ đồng nghiệp ở các phòng ban khác, nói là sau khi Giang Tổng biết chuyện này, lúc bọn họ họp ở trên kia, mặt anh ấy lạnh tanh, toàn bộ phòng họp không ai dám nhúc nhích, chỉ sợ Giang Tổng tức giận, rồi ảnh hưởng đến bọn họ.”
“Thật là đáng sợ.”
“Giang Tổng sẽ không đuổi việc hai người họ chứ?”
“Không đến mức như vậy, nhưng chắc chắn sẽ tức giận giáo huấn một trận.”

Các đồng nghiệp thi nhau đoán mò.
Có người cảm thấy, Giang Hoài Khiêm nhất định sẽ giận dữ mắng Nguyễn Khinh Họa một trận, cũng có người cho rằng anh sẽ bắt Nguyễn Khinh Họa viết bản kiểm điểm, hoặc là ghi lỗi…
Nói tóm lại, bọn họ nhất quyết cho rằng, Giang Tổng chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, lôi Nguyễn Khinh Họa ra xử lý trước.
Cho dù người sai là Đàm Diễm, nhưng cô là người về trước, nên ít nhất cũng phải tới chịu lửa giận trước.
Cấp trên một khi đã nổi giận thì sẽ không quan tâm ai đúng ai sai.

Nguyễn Khinh Họa đến trước cửa phòng làm việc của Giang Hoài Khiêm, cửa đang mở hé.
Cô dừng lại, đang nghĩ xem có nên gõ cửa không, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.
“Vào đi.”
Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, di chuyển lên phía trước vài bước.
“Có cần đóng cửa không ạ?”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Hai người đứng cách một khoảng không xa không gần nhìn nhau, vẻ mặt Nguyễn Khinh Họa nghiêm túc nhìn anh, không nói lời nào.
Giang Hoài Khiêm đứng dậy, nới lỏng cổ áo tiến tới gần cô.
Anh đứng ở một bên, sau khi đóng cửa lại, ánh mắt từ má cô đi xuống, dừng ở bàn tay đang buông thõng của cô.
Giang Hoài Khiêm không lên tiếng, cầm bàn tay bị thương của cô quan sát.
“Đau không?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn thần sắc của anh, im lặng nói: “Có một chút.”
Giang Hoài Khiêm “ừm” một tiếng, khuôn mặt vẫn không biểu cảm: “Không phải tiêm à?”
“Không cần.”
Nguyễn Khinh Họa thấp giọng nói: “Chỉ bị bỏng, bôi ít thuốc là được, không quá nghiêm trọng.”
Giang Hoài Khiêm im lặng giây lát, lặp lại lời cô nói: “Không quá nghiêm trọng?”
Nguyễn Khinh Họa vừa định đáp, thanh âm hơi nghiêm khắc của Giang Hoài Khiêm vang lên bên tai: “Nổi cả bọng nước còn không nghiêm trọng?”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn anh.
Sắc mặt Giang Hoài Khiêm rất khó coi, còn lạnh lùng hơn lần gặp lại của hai người.
Lạnh tới mức dù điều hòa văn phòng tự động chuyển sang trạng thái làm lạnh cũng không lạnh bằng, từng đợt gió lạnh từ cổ hướng vào trong, khiến người khác không dám làm càn.
Tuy nhiên, với Nguyễn Khinh Họa thì khác.
Tuy cô cũng là nhân viên, nhưng cô không sợ Giang Hoài Khiêm.
Cô nhìn chằm chằm Giang Hoài Khiêm một lúc, đột nhiên nhớ tới lúc xuống xe, Lưu Tuấn có gọi cô lại nói một câu.
Anh ta nói Giang Tổng rất tức giận.
Nguyễn Khinh Họa tinh tế nhận ra, biết anh vì sao giận rồi.
Suy nghĩ lát, cô cụp mắt: “Anh giận à?”
Giang Hoài Khiêm lạnh lùng nhìn cô một cái, “Nhân viên công ty trong giờ làm việc tranh chấp nhau rồi xảy ra chuyện, em nói thử xem anh có nên tức giận không?”
Nguyễn Khinh Họa hơi nghẹn giọng, nói nhỏ: “À, hóa ra giận vì chuyện này?”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Anh liếc cô một cái, chỉ vào chiếc sô pha cách đó không xa: “Qua đó ngồi.”

Nguyễn Khinh Họa không kháng cự, chậm rãi đi qua đấy ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Giang Hoài Khiêm lập tức cầm lấy bàn tay được băng bó kín mít của cô, quan sát cẩn thận.
“Bây giờ chạm vào còn đau không?”
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: “Có thuốc nên không có cảm giác mấy.”
Giang Hoài Khiêm nhíu mày.
Nguyễn Khinh Họa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, có hơi buồn cười.
“Giang Tổng, thật sự không sao mà.”
Cô giơ tay lên, thấp giọng nói: “Bác sĩ băng bó hơi nhiều, chứ thật ra diện tích không quá lớn.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Anh đã nhìn ảnh chụp rồi.”
Nguyễn Khinh Họa mở to mắt, dở khóc dở cười: “Em không sao thật mà.”
Thật ra cô có thể không cần băng bó, để như vậy cũng nhanh lành.
Nhưng cô lo mọi người nhìn thấy sẽ thấy sợ hãi, sau khi hỏi bác sĩ thì chọn gạc vô trùng để băng vào, hiệu quả phục hồi so với việc không băng bó cũng như nhau.
Chẳng qua bây giờ bị bác sĩ bọc thành ‘móng heo’, mọi người nhìn vào sẽ cảm thấy nó rất nghiêm trọng.
Giang Hoài Khiêm không trả lời.
Nguyễn Khinh Họa cúi đầu cười, nói nhỏ: “Thật sự không sao mà.”
Giang Hoài Khiêm im lặng hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Còn định làm việc nữa không?”
“Làm chứ.” Nguyễn Khinh Họa tỉnh bơ đáp: “Còn một tay có thể dùng mà.”
“…”
Giang Hoài Khiêm: “Bị tai nạn lao động nghề nghiệp, cho em nghỉ nhưng em không chịu nghỉ?”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, thật thà nói: “Nếu như thế, em có thể nghỉ à?”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Anh không nhịn được, giơ tay xoa đầu cô.
Nguyễn Khinh Họa cong môi, hợp tình hợp lý nói: “Lần này được nghỉ phép, ai mà không muốn chứ.”
Tuy cô không ghét đi làm, nhưng có thể nghỉ phép một cách thoải mái dễ chịu, cô tất nhiên sẽ không từ chối.
Giang Hoài Khiêm không so đo với cô nữa.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, đứng dậy đi tới phía bàn làm việc: “Đi thôi.”
“Hả?”
Nguyễn Khinh Họa ngạc nhiên, “Anh muốn về chung à?”
Giang Hoài Khiêm: “Không muốn về cùng anh?”
“Không phải.” Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ, “Không phải anh còn có việc sao?”
Giang Hoài Khiêm giải thích: “Không còn việc gì quan trọng nữa.”
Nguyễn Khinh Họa vẫn không nhúc nhích.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, bỗng hiểu ra gì đấy.
“Không muốn đi cùng anh tới vậy sao?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, thấp giọng nói: “Làm thế hình như không hay cho lắm.”
Nếu cả hai thật sự rời đi cùng nhau, thì không biết ngày mai ở công ty sẽ truyền ra những tin gì nữa.
Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô một lúc, thu hồi ánh mắt, quay về bàn làm việc bên kia, vừa đi vừa nói: “Tìm người đưa em về.”
Giọng nói anh lạnh lùng, lãnh đạm, làm cho Nguyễn Khinh Họa cảm thấy vô lực, cổ họng khô khốc, căng thẳng.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tổng: Bây giờ tôi thật sự đang rất giận!!!
Nguyễn Nguyễn: Ồ, chờ anh hết giận em lại tới.
Giang tổng: ???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.