Làm Nũng - Thời Tinh Thảo

Chương 37:




Về đến nhà, Nguyễn Khinh Họa vẫn cảm thấy mắt đang nóng rực.
Cô lơ đãng nhìn qua chiếc gương toàn thân đặt trong phòng khách, thấy được bộ dạng mình vào giờ phút này.
Gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh đầy nước. Đôi mắt hồ ly mà Mạnh Dao và mọi người thường nói là trời sinh đã đầy vẻ thu hút, giờ đây càng lấp lánh hơn bình thường. Cô nhìn chằm chằm vài giây, vô thức che mắt lại.
Cô cảm thấy Giang Hoài Khiêm phạm quy rồi.
Thường xuyên dùng sắc đẹp mê hoặc cô, khiến cô không tức giận được, cũng không kháng cự lại được. Thỉnh thoảng còn trầm luân vào đó.
Nguyễn Khinh Họa không biết người khác có như vậy không, nhưng nói tóm lại….. cô quả thật rung động trước vẻ đẹp của anh.
Đặc biệt là sau khi ở bên anh một khoảng thời gian dài, trong đầu cô dường như đã xuất hiện không ít suy nghĩ không lành mạnh.
Nghĩ vậy, Nguyễn Khinh Họa càng không có mặt mũi nhìn chính mình.
Mạnh Dao vừa tắm rửa xong đi tới, thấy cô quay lưng lại ngồi trên sô pha, đang dụi đầu vào gối.
Mạnh Dao dừng lại, nhướn mày hỏi: “Cùng Giang tổng làm chuyện xấu gì rồi?”
Nguyễn Khinh Họa đơ người, ngẩng mặt lên nhìn cô ấy: “Cái gì?”
Mặt cô không chút biểu cảm: “Chuyện xấu gì?”
Mạnh Dao chỉ chỉ đồng hồ trên tường: “Hơn mười một rưỡi rồi, hai người ăn cơm cũng lâu đấy.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô liếc Mạnh Dao một cái, hừ nhẹ nói: “Bọn tớ ăn chậm.”
Mạnh Dao bĩu môi: “Ồ.”
Cười nhẹ một tiếng: “Phải không?”. Cô ấy ghé người sát vào Nguyễn Khinh Họa, trêu chọc nói: “Thật sự ăn no cơm, hay cái khác vậy?”
Nguyễn Khinh Họa ngơ ngác, không hiểu ý tứ của cô ấy.
Đến khi thấy Mạnh Dao cười lớn, cô mới đột nhiên hiểu ra.
Trong phút chốc, mặt Nguyễn Khinh Họa lập tức đỏ bừng.
Cô cứng họng, trừng mắt nhìn Mạnh Dao nói: “Sao….đầu óc cậu toàn suy nghĩ đen tối thế?”
Mạnh Dao nhún vai: “Tớ không có.”
Cô ấy cười nói: “Tớ đây chỉ là suy đoán theo cách của người bình thường thôi.”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn họng.
Mạnh Dao buồn cười kéo lấy tay cô: “Nói đi, cùng Giang tổng làm gì rồi?”
“Không nói cho cậu.”
Nguyễn Khinh Họa đẩy cô ấy ra: “Tớ đi tắm đây, cậu chơi điện thoại trước đi, đợi lát nữa bôi thuốc lại cho tớ.”
Nghe vậy, Mạnh Dao nằm trên sô pha nói: “Được thôi, một lần một trăm tệ.”
Nguyễn Khinh Họa: “Cậu là đồ ăn cướp đấy à.”
“Đúng thế.” Mạnh Dao nói rất đúng lý hợp tình: “Nếu không, sau này cậu làm bà chủ rồi, thăng chức tăng lương cho tớ cũng được.”
Nguyễn Khinh Họa: “…..”
Cô liếc ấy cô một cái, dở khóc dở cười: “Cậu cứ nói trực tiếp với Giang Hoài Khiêm, chắc chắn anh ấy sẽ lập tức thăng chức tăng lượng cho cậu.”
Mạnh Dao: “Không, tớ muốn cậu nói giúp tớ.”
Nguyễn Khinh Họa không để ý đến cô ấy nữa, về phòng cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tay phải không được chạm vào nước, Nguyễn Khinh Họa cố gắng tránh đi.
Nhưng sau khi tắm xong, vẫn không tránh được bị dính chút nước.
Mạnh Dao vừa bôi thuốc cho cô vừa nói thầm: “Ngày kia cậu phải làm sao đây?”
Nguyễn Khinh Họa cười cười: “Ngày kia tớ sẽ không tắm.”
Mạnh Dao bật cười: “Cũng không phải không thể.”
Cô ấy nhìn cô nói: “Thật sự không thể để tiểu Huyên đến ở với cậu hai ngày sao? Buổi tối phải thay băng gạc mới hồi phục được chứ.”
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ: “Nói sau đi.”
Cô nói: “Tớ không muốn làm phiền người khác.”
Mạnh Dao gật gật đầu: “Vậy tùy cậu.” Cô ấy nói đùa: “Sao cậu không đi nghiên cứu thị trường với bọn tớ, dù sao hiện tại bộ phận thiết kế cũng không bận lắm, trước kia cậu cũng từng làm công việc này rồi mà.”
Ngày trước vào lúc rảnh rỗi, Mạnh Dao còn đi công tác cùng Nguyễn Khinh Họa, đến các thành phố khác nghiên cứu.
Nhưng lần này lại không có đồng nghiệp nào ở bộ phận thiết kế được sắp xếp đi cùng.
Nguyễn Khinh Họa thở dài: “Tớ cũng muốn chứ.”
Mạnh Dao liếc cô, thấp giọng hỏi: “Giang tổng có nói với cậu sẽ giải quyết chuyện giữa cậu và Đàm Diễm thế nào không?”
“Tớ cũng không hỏi.”
Nguyễn Khinh Họa nói: “Đến lúc đó sẽ biết.”
Mạnh Dao suy nghĩ: “Thứ tư Giang tổng sẽ đi cùng bọn tớ, chắc phải đợi đến lúc anh ấy trở lại mới giải quyết vấn đề này.”
“Chắc là vậy.”
Hai người trò chuyện vài câu, đổi băng gạc xong, Nguyễn Khinh Họa cũng không dám hành hạ mình thêm nữa.
Uống thuốc xong, cô liền ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi.

Điện thoại có tin nhắn của Giang Hoài Khiên gửi đến từ nửa tiếng trước.
Nguyễn Khinh Họa nhìn, đỏ mặt không thôi.
Mạng Dao đang chơi game, lơ đãng nhìn thấy biểu cảm của cô, còn có chút khó hiểu.
“Cậu làm gì mà đỏ mặt?”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Cô nhét điện thoại vào trong ổ chăn, bình tĩnh hỏi: “Có ư?”
Mạnh Dao tỉ mì quan sát, gật gật đầu: “Ừ.”
“…”
Nguyễn Khinh Họa liếc mắt nhìn nhiệt độ điều hòa ở cách đó không xa, đưa lưng về phía cô ấy, nói thầm: “Chắc là do nhiệt độ điều hòa quá cao đấy.”
Mạnh Dao: “……”
Tớ là đồ ngốc chắc?
Nguyễn Khinh Họa không để ý suy nghĩ trong lòng Mạnh Dao, giơ tay sờ sờ lên khuôn mặt nóng rực của mình, đáy lòng than khóc.
Xong rồi.
Hình ảnh Giang Hoài Khiêm hôn cô vẫn luôn lởn vởn trong tâm trí.
Cô chỉ hơi suy nghĩ chút về người này, hình ảnh kia lại hiện lên.
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại lại rung lên.
Giang Hoài Khiêm: [Chưa tắm rửa xong sao? ]
Nguyễn Khinh Họa nhìn thời gian, cảm thấy anh đang cố ý.
Anh giống như đã căn chuẩn thời gian, đoán được thời điểm cô tắm xong.
Nghĩ vậy, Nguyễn Khinh Họa bực tức đáp lại một câu: [ Em vừa mới thấy tin nhắn.]
Giang Hoài Khiếm: [ Ừ.]
Nguyễn Khinh Họa: [? ]
Giang Hoài Khiên: [ anh tưởng em xấu hổ mà không muốn trả lời tin nhắn của anh.]
Được lắm.
Lần này cô thật sự không trả lời lại rồi.
Cô rất muốn hỏi Giang Hoài Khiêm, anh thấy cô xấu hổ và giận dữ khi nào vậy?
Vô tri vô giác, cảnh tượng đó lại hiện lên.
Giang Hoài Khiêm hôn lên mắt cô, chẳng kịp rời đi.
Nguyễn Khinh Họa ngây người, cũng không đẩy anh ra.
Thời gian tựa như bị ấn nút tạm dừng.
Đến khi tiếng còi ngoài cửa sổ xe vang lên chói tai, hai người mới phản ứng lại.
Nguyễn Khinh Họa đẩy anh ra.
Giang Hoài Khiêm mất cảnh giác, bả vai đụng vào ghế dựa.
Cả hai rơi vào im lặng.
Trong xe yên lặng một hồi, Giang Hoài Khiêm thấp giọng hỏi: “Em giận sao?”
Nguyễn Khinh Họa mấp máy môi, ngước mắt lên nhìn anh: “Em không ……”
“Không giận?”
Giang Hoài Khiêm nghe cô nói, trầm giọng hỏi: “Không chán ghét việc anh hôn em đúng không?”
“……”
Muốn cô trả lời như thế nào đây?
Nguyễn Khinh Họa chưa từng yêu đương, thậm chí cũng chưa bị ai theo đuổi như vậy.
Cô là kiểu người khi có bạn khác phái làm quen, sẽ không cho người ta lấy một nửa cơ hội. Nhiều lắm cũng chỉ là cùng đối phương ăn bữa cơm, người giống như Giang Hoài Khiêm, hoàn toàn chưa từng có.
Nhất thời, cô không biết nên phản ứng như thế nào.
Nguyễn Khinh Họa nghẹn nửa ngày, vội vã tháo dây an toàn, lắp bắp nói: “Em phải về đây.”
Giang Hoài Khiêm sửng sốt, dở khóc dở cười nhìn cô: “Anh đưa em vào nhé?”
“Không cần đâu.”
Nguyễn Khinh Họa giận dữ, trừng mắt nhìn anh một cái: “Em tự đi được.”
Giang Hoài Khiêm: “……”
Nói xong, cô đẩy cửa xe ra vội vã đi về phía tiểu khu.
Bước tới cửa, cô quay đầu lại nhìn.
Cô nhìn người đàn ông đang dựa trên cửa xe một hồi, không nhịn được lại nhẹ nhàng nói một câu: “Anh mau về đi, đến nơi thì nói với em một tiếng.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu, mỉm cười nói: “Được.”
Khuôn mặt Nguyễn Khinh Họa nóng bừng, rảo bước nhanh về nhà.
.…….
Cô ở trong chăn nghĩ nghĩ, như vậy có tính là xấu hổ và giận dữ không?
Nghĩ theo hướng này, có vẻ cũng cũng hợp lý. Nhưng cô chỉ thấy xấu hổ, không hề tức giận.
Nguyễn Khinh Họa khẽ thở dài, quyết định không để ý đến anh nữa.
Cô cố bình tĩnh lại rồi đi ngủ.
Nhưng vừa nhắm mắt, cô lại cảm nhận được độ ấm cánh môi mềm mại của Giang Hoài Khiêm dán lên khóe mắt mình.
Mọi chuyển động đều chậm lại, từng hình ảnh hiện lên trong trí óc, thu hút mọi chú ý và suy nghĩ của cô. Nhịp tim cũng theo đó tăng nhanh.
Hình như cô, đã thích Giang Hoài Khiêm hơn cả trong quá khứ.
_
Cả một đêm, Nguyễn Khinh Họa đều mơ những giấc mơ như vậy.
Lúc rời giường, cô cảm thấy trán, mắt, má, tai và môi đều nóng rực.
Mạnh Dao không chú ý tới sự khác lạ của cô, dựa vào vai cô ngủ gà ngủ gật: “Cậu nói xem, có phải chúng ta nên mua chiếc xe không?”
Nguyễn Khinh Họa: “Hả? Mua ô tô đi làm cũng tắc đường. Đi tàu điện ngầm càng tiện hơn.”
Mạnh Dao nghĩ nghĩ một lúc, cũng đúng.
“Được rồi.” Cô ấy híp mắt nói: “Tớ buồn ngủ quá.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười, vỗ vỗ vai cô ấy: “Ngủ thêm một giấc đi, đến nơi tớ gọi cậu.”
“Được.”
………..
Đến công ty, Nguyễn Khinh Họa ngạc nhiên khi thấy Đàm Diễn cũng ở đó.
Cô còn nhớ hôm qua khi ở bệnh viện, hình như Đàm Diễm có nói cô ta muốn xin nghỉ vài ngày.
Nguyễn Khinh Họa và cô ta nhìn nhau một cái, sau đó lập tức rời mắt đi.
Cô cũng chẳng phải thánh mẫu.
Người làm mình bị thương, cô cũng không muốn tỏ ra vui vẻ với cô ta.
Vừa đặt đồ xuống, Thạch Giang đã gọi hai người: “Đến văn phòng tôi.”
Từ Tử Vi bên cạnh nghe thấy, nhìn Nguyễn Khinh Họa: “Sẽ không phạt cậu chứ?”
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Từ Tử Vi vỗ vai cô, cười nói: “Yên tâm, chắc chỉ hỏi han một chút thôi.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa cười cười: “Ừm, tôi cũng không thấy lo.”
Cô không nhanh không chậm nói: “Tôi không làm gì sai cả.”
Từ Tử Vi ngẩn người, kinh ngạc nhìn cô: “Đúng vậy.”
Nguyễn Khinh Họa không nhiều lời nữa, đứng dậy vào văn phòng Thạch Giang.
_
Thạch Giang nhìn hai người trước mặt, chỉ về phía trước: “Ngồi đi.”
Nguyễn Khinh Họa ngồi xuống.
Đàm Diễm bên cạnh, nhẹ kéo ghế ra giữ khoảng cách với cô.
Thạch Gianh nhìn hai người, hơi nhức đầu.
“Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ai gây sự trước?”
Nguyễn Khinh Họa không nói gì.
Đàm Diễm mím môi, thấp giọng nói: “Là tôi.”
Thạch Giang ‘hừ’ nhẹ: “Được lắm.”
Ông ta lạnh lùng nhìn Đàm Diễm, đột nhiên cao giọng lên: “Nhìn xem các cô còn ra thể thống gì nữa không? Đều đã trưởng thành rồi, còn ở công ty gây chuyện ầm ỹ, có chuyện gì không thể giải quyết trong hòa bình được chứ? Nhất định phải làm ầm lên sao?”
Hai người đều không trả lời.
Thạch Giang trút giận một hồi mới nói: “Đối với việc lần này của hai người, công ty nhất định phải xử phạt.”
Thạch Giang trầm mặc nhìn hai người, nhẹ giọng nói: “Mỗi người viết một bản kiểm điểm.”
Ông ta dừng lại, nhìn Đàm Diễm: “Cô ở lại thêm một chút.”
Nói xong, ông ta nhìn hai người: “Có ý kiến gì nữa không?”
“Không.”
Nguyễn Khinh Họa biết rõ mặc dù cô không làm gì sai nhưng trong chuyện này, không thể chỉ xử phạt một mình Đàm Diễm.
Bản kiểm điểm này vẫn cần thiết phải viết.
Từ phòng Thạch Giang ra ngoài, cô cảm thấy có chút đau đầu.
Cô không sợ bị phạt, nhưng thứ như bản kiểm điểm này, từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng viết qua.
Từ Tử Vi nhìn vẻ mặt buồn rầu của cô, cười hỏi: “Trưởng bộ phận cũng phạt cậu sao?”
Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu: “Xử lý công bằng.”
Từ Tử Vi nhíu mày: “Rõ ràng không phải lỗi của cậu? Tại sao vẫn bị phạt?”
Nguyễn Khinh Họa cười cười, bình tĩnh nói: “Bình thường thôi, rất nhiều việc không thể chỉ xuất phát từ một phía.”
Tuy rằng uất ức, nhưng cũng có thể hiểu được.
Từ Tử Vi vẫn muốn nói gì đó, Nguyễn Khinh Họa lấy điên thoại ra trước, tự lẩm bẩm nói thầm: “Viết bản kiểm điểm thế nào đây.”
Từ Tử Vi: “…..”
Cô ấy nghẹn lời, không lên tiếng.
Nguyễn Khinh Họa tìm kiếm một hồi, hầu hết những bản tìm được đều được viết khi họ còn là học sinh, rất ít người sau khi đi làm còn viết kiểm điểm.
Nghĩ đến đây, cô chợt thấy hơi xấu hổ. Việc này, không phải là Giang Hoài Khiêm nghĩ ra đấy chứ?
Khi nhận được tin nhắn của Nguyễn Khinh Họa đến, Giang Hoài Khiêm hơi ngứa mũi.
Anh nhìn dòng tin nhắn cô gửi, bật cười ngây ngô: [ Không phải tôi.]
Nguyễn Khinh Họa: [ Thật không? ]
Giang Hoài Khiêm: [ Thật ]
Nguyễn Khinh Họa: [ Ồ, vậy là ai đã nghĩ ra nhỉ? Bây giờ làm gì tồn tại kiểu phạt nhân viên viết bản kiểm điểm chứ.]
Giang Hoài Khiêm: [ Em không biết viết? ]
Nguyễn Khinh Họa: [ Vâng. ]
Nhìn tin nhắn của anh, mắt Nguyễn Khinh Họa sáng lên: [ Anh biết viết ư? ]
Giang Hoài Khiêm: [ Ừ. ]
Đôi mắt Nguyễn Khinh Họa càng sáng hơn, mặt dày hỏi anh: [ Vậy…. anh có thể viết hộ em một bản không? ]
Giang Hoài Khiêm:[? ]
Giang Hoài Khiêm: [ Không thể.]
Nguyễn Khinh Họa nhìn tin nhắn của anh, bực tức nói: “Không viết giúp thì thôi.”
Cô viết ba chữ bản kiểm điểm lên giấy, lại yên lặng đặt xuống.
Cô thực sự không biết viết.
Điện thoại lại rung lên:[ Giận rồi à? ]
Nguyễn Khinh Họa: [ Không. ]
Giang Hoài Khiêm: [ Lên sân thượng đi.]
Nguyễn Khinh Họa hai mắt sáng ngời, trả lời lại: [ Anh sẽ viết giúp em sao? ]
Giang Hoài Khiêm: [ Xem em biểu hiện thế nào đã. ]
Tuy câu trả lời của anh làm Nguyễn Khinh Họa có chút tức giận, nhưng cô cũng không phải là người có cốt khí gì cả, nhanh nhẹn cầm lấy sổ tay và bút, nói với trợ lý mình lên sân thượng viết bản kiểm điểm, rồi đi vào thang máy.
Về điểm này, cô không sợ mọi người sẽ hiểu lầm.
Bộ phận thiết kế của họ quản lý thoải mái, khi các nhà thiết kế cần có cảm hứng, thỉnh thoảng được phép ra ngoài, huống chi là lên sân thượng viết kiểm điểm.
Khi Nguyễn Khinh Họa lên đến sân thượng, Giang Hoài Khiêm đã đợi sẵn trên đó.
Anh dựa nửa người sang một bên, đang cúi đầu nhìn di động.
Nghe thấy có tiếng động, anh ngước mắt lên liếc nhìn cô.
Nguyễn Khinh Họa hơi căng thẳng, mím môi, ma xui quỷ khiến hỏi: “Có cần phải khóa cửa không?”
“…..”
Giang Hoài Khiêm mím môi dưới: “Khóa.”
Nguyễn Khinh Họa có chút nghẹn ngào, vô cùng hối hận rằng vì sao vừa rồi mình lại hỏi như vậy.
Cô sờ sờ chóp mũi, xoay người đóng cửa lại.
Giang Hoài Khiêm nhìn thấy cô đang cầm giấy bút, bất giác nở nụ cười: “Thật sự muốn để anh viết bản kiểm điểm cho em sao?”
Nguyễn Khinh Họa vẻ mặt chân thành nhìn anh: “Nếu không anh kêu em lên làm gì?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm, có chút bất đắc dĩ.
Anh khẽ cong môi: “Em viết được bao nhiêu rồi?”
Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, rất thành thật: “Ba chữ.”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Anh cầm sổ tay của cô, liếc nhìn, sau đó hơi nhướn mày: “Anh giúp em viết, có được lợi gì không?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn người: “Anh muốn gì?”
Giang Hoài Khiêm cụp mắt, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới rồi dừng lại trên bờ môi đỏ hồng của cô.
Vô cùng mờ ám.
……..
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nguyễn:???? Anh thật to gan.
Giang tổng: Anh chưa nói cũng chẳng làm gì cả.
Nguyễn Nguyễn:……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.