Làm Nũng - Thời Tinh Thảo

Chương 39:




Tài xế của Giang Hoài Khiêm đưa cô về nhà.
Trong xe giống như còn lưu lại mùi hương trên người anh, làm Nguyễn Khinh Họa sinh ra ảo giác.
Như thể anh đang ngồi trên xe với cô vậy.
Tài xế đến từ J&A, trước đây anh ta chưa từng nhìn thấy Nguyễn Khinh Họa, đây là lần đầu nhìn thấy cô.
Anh ta không ngờ rằng mình có thể đưa Giang Hoài Khiêm cùng trợ lý tới sân bay, sau đó còn đưa một người trở về.
Nghĩ vậy, anh ta len lén nhìn người phụ nữ đang ngồi ở ghế sau, trong đầu nảy ra một suy đoán.
Nguyễn Khinh Họa có thể cảm nhận được ánh mắt của tài xế, nhưng không để trong lòng.
Chỉ lần là ý tốt, cô sẽ không quá chú ý tới.
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm hình ảnh mình phản chiếu trên cửa sổ xe một lúc, vô thức đưa tay chạm lên bờ môi.
Bởi vì ăn lẩu nên lúc tới cô không đánh son, cánh môi đỏ hồng, mềm mại mê người.
Nơi mà Giang Hoài Khiêm hôn, giờ đây vẫn còn vương vấn hơi thở anh.
Thực chất anh không dừng lại trên môi cô lâu, nhưng Nguyễn Khinh Họa cảm thấy…hơi thở anh vẫn còn trên đó.
Thậm chí nếu lâu hơn, có lẽ cô sẽ không thể khống chế được mình mà đáp lại nụ hôn ấy.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khinh Họa không nhịn được che mặt.
Không biết xảy ra vấn đề chỗ nào, cô giống như càng ngày càng không chán ghét sự đụng chạm của Giang Hoài Khiêm. Rõ ràng khi trước, cô còn kháng cự lại mà.
_
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Khinh Họa lập tức nhắn tin thông báo cho Giang Hoài Khiêm.
Nhắn xong, thấy Mạnh Dao đang thần bí nhìn cô.
Ánh mắt kia khiến Nguyễn Khinh Họa bị nhìn đến chột dạ.
“Cậu làm gì vậy?”
Bước ra khỏi phòng tắm, Mạnh Dao nghiêng người lại chỗ cô.
Mạnh Dao lắc đầu “Chậc chậc”, lại nói “Nhà có cô con gái lớn cũng khó giữ.”
Nguyễn Khinh Họa: “..…”
Hiểu ý cô ấy, cô dở khóc dở cười nói: “Cậu thật vô lý mà, trước kia tớ từ chối Giang Hoài Khiêm, cậu vẫn luôn giục tớ tiến lên, bây giờ tớ tiến tới, cậu lại nói.”
Mạnh Dao nhướn mày, cười hì hì nói: “Tớ không nghĩ lại sẽ nhanh như vậy, cậu còn chủ động hơn cả trong tưởng tượng của tớ.”
Nguyễn Khinh Họa tặng cái nhìn đầy xem thường cho cô ấy.
Mạnh Dao cười: “Nhưng nói thật, đổi lại là tớ, không chừng đã sớm đầu hàng từ lâu rồi.”
Cô ấy chống cằm nhìn cô, khen ngợi: “Chỉ cần là người giống như Giang tổng, tớ sẽ nắm chắc không buông.”
Nguyễn Khinh Họa đáp hai tiếng, không muốn cùng cô ấy nhiều chuyện về chủ đề này.
“Cậu đang thu xếp đồ đạc sao?”
Mạnh Dao gật đầu: “Có lẽ phải đi công tác hơn nửa tháng, cậu đừng nhớ tớ quá nhé.”
Nguyễn Khinh Họa: “Sẽ không đâu.”
Mạnh Dao: “.…”
Cô ấy liếc cô một cái: “Ngày mai cậu có đi tiễn tớ không?”
“Không tiễn.”
Nguyễn Khinh Họa không thèm suy nghĩ nói: “Cậu đi cùng đồng nghiệp rồi, còn muốn tớ đưa tiễn?”
Nghe vậy, Mạnh Dao thẹn quá hóa giận nói: “Giang tổng cũng có trợ lý đi theo, không phải cậu vẫn đi tiễn anh ấy sao.”
Cô ấy đã quen diễn nhiều, tự biên tự diễn nói: “Hừ, mọi người đều biết, cậu có Giang tổng rồi, tớ không còn là người mà cậu yêu nhất nữa.”
“….”
Nguyễn Khinh Họa mặt không biểu tình liếc cô ấy một cái.
Mạnh Dạo nghẹn ngào, lập tức thành thật.
Cô ấy nằm trên giường cười cười, thấp giọng nói: “Nói thật thì….”
“Sao vậy?”
“Tớ rất vui khi thấy cậu thay đổi như hiện tại.”
Nguyễn Khinh Họa khó hiểu nhìn cô ấy.
Mạnh Dao giải thích: “Cậu trước đây tuy rằng cũng rất vui vẻ, hạnh phúc, nhưng loại hạnh phúc đó quá bình đạm, tất nhiên tớ không nói cuộc sống bình đạm là không tốt, nhưng lại giống mặt hồ không chút gợn sóng, cậu hiểu ý tớ không?”
Cô ấy nhìn Nguyễn Khinh Họa: “Cậu thường quen với việc che giấu vui buồn giận hờn. Vui vẻ cũng vậy, không vui cũng thế, nhưng hiện tại đã khác.”
Sau khi Giang Hoài Khiêm trở lại, cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng những dao động trong cảm xúc của Nguyễn Khinh Họa.
Mặc dù đôi lúc cũng sẽ giận hờn, nhưng nhiều hơn vẫn vui vẻ. Cảm giác vui vẻ này, trước đây cô chưa từng có.
Mặc dù tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, nhưng Mạnh Dao không thể không nói đó là một loại cảm xúc có thể làm tăng adrenaline của bạn, huy động mạnh mẽ cảm xúc của bạn và khiến bạn trở nên hạnh phúc.
Có tình yêu, cuộc sống sẽ trở nên trọn vẹn hơn.
Chúng ta ít nhất nên thử yêu một lần trong đời. Dù cho kết quả có tốt hay xấu, đều sẽ không cảm thấy hối tiếc sau khi trải nghiệm nó.
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa bật cười: “Ừ.”
Cô nghiêm túc suy nghĩ lại về sự thay đổi của bản thân khoảng thời gian này, khóe môi cong cong: “Hình như đúng là như vậy.”
Mạnh Dao liếc nhìn cô một cái, ôm chăn nói: “ Ôi chao, tớ cũng muốn yêu, khi nào thì sinh viên đại học của tôi sẽ nhào vào vòng tay của tôi đây?”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời.
Cô xốc chăn leo lên giường, dở khóc dở cười nói: “ Cừ từ từ, sớm hay muộn rồi cũng sẽ tới.”
Mạnh Dao: “Ừ.”
_
Trước khi đi ngủ, Nguyễn Khinh Họa xem qua điện thoại, Giang Hoài Khiêm chưa trả lời lại, chắc hẳn anh vẫn chưa hạ cánh.
Cô không căng thẳng, nhưng quả thật có chút lo lắng. Mơ mơ màng màng, Nguyễn Khinh Họa ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy đã hơn hai giờ đêm.
Cô vô thức cầm lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, thấy có tin nhắn chưa đọc.
Vừa click mở, quả nhiên là tin nhắn của Giang Hoài Khiêm.
Nguyễn Khinh Họa nhìn nhìn, nhắm mắt lại, ôm lấy điện thoại rồi ngủ say.
….
Khi Nguyễn Khinh Họa đến công ty vào sáng hôm sau, vẻ mặt các đồng nghiệp có chút căng thẳng, một đám người xúm lại xì xào bàn tán.
Nguyễn Khinh Họa nhướn mày, đang định đi qua thì nghe thấy cái tên quen thuộc.
“Oa, J&A không áp được tin tức này xuống sao? Sao mà lan truyền ra ngoài được vậy?”
“Làm sao có thể áp được? Chuyện lớn như vậy, có lẽ chút nữa sẽ lên hot search.”
Có người nói: “Không phải trước đó nói Giang tổng sẽ cùng mọi người đi nghiên cứu thị trường sao? Hôm nay, đã đổi thành phó chủ tịch đi, Giang tổng đích thân đi Lâm thành.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa hơi sững sờ, từ từ đến chỗ ngồi của mình.
Từ Tử Vi thấy cô đi tới, kéo áo cô: “ Khinh Họa, cậu có biết chuyện về J&A không?”
Nguyễn Khinh Họa “A” một tiếng, quay đầu lại nhìn cô ấy: “Chuyện gì vậy?”
Cô ấy lắc đầu: “Tôi mới nghe qua, nhưng cũng không biết nhiều.”
Từ Tử Vi nhìn cô, trầm giọng nói: “ Họ nói rằng một nhà thiết kế ở chi nhánh Lâm thành của J&A với khách hàng hẹn hò, còn tiết lộ ra ngoài toàn bộ các bản vẽ thiết kế cho các mẫu xuân hè năm sau.”
Cô ấy nhìn chằm chằm Nguyễn Khinh Họa, thoáng dừng lại: “Nhưng tôi cũng không rõ đây có phải là sự thật hay không.”
Nguyễn Khinh Họa “Ừ” một tiếng, rũ mi: “Là giả đó.”
Cô nói: “Nhà thiết kế có thể lấy được tất cả các bản vẽ của các mẫu J&A xuân hè năm sau sao?”
Từ Tử Vi sửng sốt, nghi ngờ nhìn cô: “Cậu chắc chắn như vậy sao?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, cười cười nói: “Không sai, tôi suy nghĩ theo lẽ thường tình thôi.”
“Ồ.” Từ Tử Vi gật đầu “ Cậu nói cũng đúng, nhưng nghe nói nhà thiết kế kia và khách hàng đã ngủ với nhau, nhà thiết kế đó là nhân vật kì cựu của J&A, còn người kia đã có gia đình, bị chính chồng của cô ta bắt gian tại giường.”
Nguyễn Khinh Họa nghe cô ấy nói, có chút bất lực.
Cô gật đầu: “Hiện tại vẫn chưa có tin xác thực sao?”
Vừa dứt lời, đồng nghiệp phía đối diện hô lên: “Mau lên hot search xem đi.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Ngay lập tức, sự chú ý của các đồng nghiệp trong văn phòng bị thu hút, mọi người đều tập trung vào chuyện bát quái.
Đối với những tập đoàn lớn như J&A, trong nội bộ các nhà thiết kế lại để loại vấn đề này xảy ra, thực sự rất mất mặt.
Huống hồ, còn có những bản thiết kế bị rò rỉ. Sự việc này rất nghiêm trọng, một khi xác định được thật giả, tất cả các mẫu xuân hè năm sau của J&A mùa sẽ phải làm lại từ đầu, lãng phí nhân lực và tài nguyên, thiệt hại hết sức nghiêm trọng.
Một bản vẽ thiết kế có thể được đem đi sản xuất đòi hỏi người thiết kế phải sáng tạo và suy nghĩ độc đáo. Lại cứ như vậy mà bị lộ ra ngoài, dù cho có đẩy nhanh tốc độ thiết kế một bản mới, thì cũng chưa chắc đã được như bản lúc ban đầu.
Cho dù là được, nhưng bản ban đầu lại là bản thiết kế váy cưới riêng cho khách hàng.
Nguyễn Khinh Họa không đi đến cùng đồng nghiệp thảo luận, nhưng cô cũng rất lo lắng cho Giang Hoài Khiêm.
Anh vừa về nước đã xảy ra chuyện như vậy, sẽ có ảnh hưởng tiêu cực lớn. Tuy còn chưa chính thức đảm nhận một số bộ phận của J&A trong nước, nhưng chắc chắn sẽ để lại những định kiến xấu.
Cô nhìn điện thoại di động yên lặng thở dài, cũng không biết rốt cuộc Giang Hoài Khiêm ở bên đó ra sao rồi.
Cô muốn hỏi nhưng lại không dám làm phiền anh.
Cả buổi sáng, mọi người trong công ty đều đang bàn luận chuyện trên hot search kia.
Chuyện nội bộ công ty kiểu này, thực sự không đáng để người ngoài chú ý. Thế nhưng lại có tin đồn bắt gian tại giường khiến cư dân mạng thích xem náo nhiệt tò mò, hot search cứ như vậy mà leo lên cao, không thể áp xuống.
_
Giữa trưa khi ăn cơm, Nguyễn Khinh Họa không thể tập trung.
Tiểu Huyên nhìn cô nhiều lần: “Chị Khinh Họa, có phải tâm trạng chị không tốt không?”
Nguyễn Khinh Họa ngước mắt nhìn cô ấy, cười cười nói: “Không phải, chỉ là chị không đói bụng.”
Tiểu Huyên: “Chắc do đồ ăn không hợp khẩu vị.”
Nguyễn Khinh Họa “Ừm.” một tiếng: “Lát nữa chị đi mua chút đồ ăn vặt vậy.”
Hai người đang trò chuyện thì điện thoại cô rung lên.
Nguyễn Khinh Họa hai mắt sáng lên, cũng không ngại người khác đang nhìn, ngay lập tức mở khóa điện thoại.
Quả nhiên là tin nhắn của Giang Hoài Khiêm hỏi cô đã ăn hay chưa.
Nguyễn Khinh Họa không nói nên lời: [ Em đang ăn, anh thì sao? Có ổn không?]
Giang Hoài Khiêm: [ Không có việc gì. Anh vừa họp lúc sáng xong, tay em thế nào rồi, hôm nay đã đi bệnh viện chưa?]
Nguyễn Khinh Họa: [ Ừ….Tay em không sao cả, anh đừng cứ nhớ mãi như vậy, anh ăn cơm chưa?]
Giang Hoài Khiêm: [ Vừa mới họp xong, lát nữa có một cuộc hẹn nên sẽ ăn muộn một chút.]
Nguyễn Khinh Họa nhìn tin nhắn của Giang Hoài Khiêm, trong lòng nổi lên một loại cảm giác khó nói nên lời.
Người đàn ông này mặc dù bận rộn đến mức chân không chạm đất nhưng vẫn nhớ tới bàn tay bị thương nhẹ của cô.
Cô nhẹ chớp chớp mắt, đè lại ánh mắt chua xót, mím môi trả lời: [ Không phải trợ lý sẽ gọi đồ ăn cho anh sao?]
Giang Hoài Khiêm: [ Vẫn đang bận, chắc sẽ đến muộn một chút.]
Nguyễn Khinh Họa: [ Vậy thì anh mau đi đi, em ăn xong rồi về văn phòng nghỉ ngơi.]
Giang Hoài Khiêm: [ Được, có việc gì nhớ gọi điện cho anh.]
Cất di động, Tiểu Huyên thích thú nhìn cô: “Chị Khinh Họa, ai nhắn tin cho chị vậy?”
Nguyễn Khinh Họa dừng lại, thấp giọng nói: “Người chị thích.”
Tiểu Huyên “Oa” một tiếng, kinh ngạc không thôi: “Thật sao? Là bạn trai?”
Từ Tử Vi cũng nghiêng đầu nhìn qua, con người đầy vẻ kinh ngạc: “Cậu có bạn trai rồi sao? Từ khi nào vậy?”
“Còn chưa phải.” Nguyễn Khinh Họa suy tư một lúc rồi cười nói: “Nhưng sẽ nhanh thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.