Làm Sao Để Có Được Tình Yêu Của Thần Minh
Tên khác: Đứa Trẻ Vô Dụng
Tác giả: Tiểu Yêu Tử
Thể loại: Bệnh kiều niên hạ mảnh cắt công X Mỹ cường vạn người mê cấm dục thụ, công sủng thụ, ngụy anh em, tình yêu đậm đà sâu sắc, hệ thống, xuyên nhanh, HE.
Biên tập: ♪ Đậu Hắc Miêu ♪
.:. 13: Tham ăn + Hồi ức.:.
Vầng trăng tròn trên màn ảnh đã bị nhuốm đỏ. Âm nhạc vừa thánh khiết vừa kỳ dị vang vọng trong hội trường, linh mục bị cắn người xiêu vẹo không thể đứng thẳng. Y bắt đầu cảm thấy đói cồn cào, lục tung xáo trộn điên cuồng ăn bánh thánh nhưng mới ăn mấy miếng thì nôn bánh ra. Linh mục vốn dĩ luôn trầm tĩnh giờ đây bắt đầu trần thuật ngắt quãng nỗi đau đớn trong mình, dần dần nỗi đau khó diễn tả thành lời, y khó chịu đến mức lăn lộn dưới đất, giãy giụa quỳ trước Chúa cầu xin được cứu rỗi nhưng vô ích.
Cuối cùng, y trắng bệch mặt, đầm đìa mồ hôi, chật vật nhếch nhác ngã xuống đất. Ánh sáng đỏ sẫm rọi xuống người giống như được phủ một lớp lụa mỏng lên người.
Ma cà rồng xuất hiện.
Vóc dáng tao nhã, mặt mày điển trai, không thể phân biệt được rốt cuộc hắn là quỷ hay là thần.
Hắn khoanh tay, bề trên nhìn xuống linh mục giãy giụa, co giật dưới đất, khóe miệng mang theo sự trào phúng: "Cha linh mục thân mến, Cha đau đớn đến thế, sao Chúa của Cha còn chưa đến cứu Cha?"
Hai chân hắn giẫm hai bên người linh mục, cúi đầu mở to mắt thưởng thức nỗi đau của y: "Giờ phút này tầm mắt ngươi mờ ảo, răng ngứa ngáy, dạ dày gào thét, huyết dịch sôi sục, thân thể đang bị hành hạ đau như cắt."
Hắn gần như là dịu dàng ôm cổ linh mục để y gần kề mình: "Đức Chúa vô tình của ngươi sẽ không cứu vớt ngươi, nhưng ta thì có thể thỏa mãn cơn thèm khát của ngươi, có thể giúp ngươi sống lại —— Phải, ta đã cắn ngươi, nếu ngươi cũng cắn ta, hút máu của ta thì sẽ hoàn thành nghi lễ chuyển hóa, ngươi sẽ nhận được sự sống vĩnh hằng giống ta. Cha linh mục, Cha ngửi thấy mùi hương của ta không?"
Hắn ôm linh mục vào lòng.
Linh mục như hóa thành con thú ngửi mùi hắn.
Biểu cảm thỏa mãn rõ mồn một, nhưng chốc sau lại vùng vằng ngã xuống.
Linh mục đã được ngửi mùi thơm ngon lành thì còn đau đớn hơn cả vừa rồi.
Dù là vậy y vẫn dùng chút lý trí cuối cùng từ chối lời cám dỗ của ác ma: "Đừng phí công... Ta thà chết cũng sẽ không... hút... máu súc vật."
"Thật à?"
Ma cà rồng cười mỉa mai.
Dứt lời hắn cắn lên cổ tay của mình.
Xong lười nhác nâng tay lên.
Khán giả nhìn thấy máu chảy lượn xuống dọc cổ tay hắn, rỉ xuống trán, má, môi linh mục.
Họ biét máu chỉ là đạo cụ, là giả.
Nhưng họ vẫn kinh ngạc.
Chân thật quá.
Linh mục khao khát máu.
Khao khát đến nỗi mặt mày đỏ bừng.
Nhưng y có tín ngưỡng của y, có lòng kiên trì của y.
Y lau máu trên mặt mình.
Lau một hồi thì muốn liếm chất lỏng trên tay.
Thèm khát.
Đau đớn.
Quằn quại.
Cho đến khi mặt trời mọc lên ở đằng đông.
Ma cà rồng cảm nhận luồng ánh sáng, hắn đau nhói lùi về sau.
Còn linh mục cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Y bò dậy chạy về phía hồ nước thánh.
Màn kịch thứ hai, "Thèm khát" đến đây là kết thúc.
Kế tiếp họ suôn sẻ diễn màn kịch thứ ba "Lòng tin", thứ tư "Vinh hoa", kết cục "Hạ màn".
Thẩm Mộ Hàn lần lượt đóng vai thiếu niên đơn thuần, Hoàng tử gia tài bạc triệu và Kỵ sĩ kiên nghị đáng tin cậy, những nhân vật đó đều do ác ma phân thân nhằm dụ dỗ linh mục rơi xuống địa ngục. Khán giả có cảm tưởng Thẩm Mộ Hàn bị tinh thần phân liệt, ma cà rồng tàn bạo tà ác hòng mê hoặc linh mục; Thiếu niên ngây thơ đơn thuần hòng lừa gạt lòng tin của linh mục; Hoàng tử tự cao tự đại dùng quyền bính và tiền tài mê hoặc linh mục; Kỵ sĩ trung thành dịu dàng, xuất hiện tựa hình tượng Chúa cứu thế, chém giết ma quỷ cứu vớt linh mục trong thế dầu sôi lửa bỏng. Trọn bốn nhân vật đều do cậu diễn, cùng một khuôn mặt nhưng mang đến sự khác biệt rõ rệt.
Mà họ cũng giật mình trước Tống Diệu đóng vai linh mục, mới đầu họ sửng sốt trước vẻ đẹp của linh mục, sau đó nhận ra y đóng vai linh mục khá chuẩn mực. Ban đầu mang đến cảm giác cấm dục không dính khói bụi trần gian, nhưng khi chống lại Satan thì dũng cảm và ngoan cường khiến lòng người xúc động, suýt sa đọa là thời khắc y gần với tục nhân nhất, trong mắt lóe lên vẻ diễm lệ ngây người, sau cùng y cũng có thể rời xa Satan, nụ cười rạng rỡ tươi tắn như ngưng đọng hết thảy vẻ đẹp trên thế gian.
Kết cục của vở kịch là Kỵ sĩ nắm tay linh mục đi về phía phồn hoa với hàm ý rằng linh mục rời bỏ Thần đàn, bước xuống nhân gian.
Người nào hướng đến sự tốt đẹp sẽ nghĩ đây là một kết cục hoàn mỹ, chính nghĩa chiến thắng tà ác. Vị linh mục sắp sa ngã đã tự cứu vớt bản thân.
Nhưng không ít người cho rằng Kỵ sĩ cũng là phân thân của Satan. Satan dùng quỷ kế của mình giành lấy lòng tin từ linh mục, vì thế sau cùng linh mục vẫn sa ngã. Loại sa ngã này hoàn mỹ tựa đóa hoa yêu kiều trong sân vườn, rõ ràng bị chiếm hữu mà lại không nhận ra.
Super topic của Thẩm Mộ Hàn nổ tung, người hâm mộ tăng vụt, hình ảnh tại sân khấu được đăng lên super topic nhanh chóng, mọi người bàn luận náo nhiệt.
【Dao Dao là tôi: Tôi vừa xem xong, tôi thừa nhận tạo ra tiếng tăm vang dội hơn trước... Kịch "Sa Ngã" chắc chắn giành được giải nhất ngày hôm nay.】
【Vampire: Tôi ít chữ nghĩa nên không biết nên diễn tả như thế nào, dù là từ khâu kịch bản, thiết kế sân khấu, diễn viên đều quá xuất sắc, tên nhà quê tôi đây cảm giác linh hồn cũng sắp thăng hoa theo.】
【Linh tử: Hình như vở kịch được tập suốt ba tháng? Tôi không ngờ học sinh cấp ba mà có trình độ diễn xuất như thế kia. Tương lai Hàn Hàn đầy triển vọng.】
【Mùi nước hoa của ai: Người làm mị không ngờ được nhất là Tống Diệu, ngoại hình đẹp mà diễn xuất cũng tốt, không tính debut đó chứ? Sao trước kia không biết gì về cậu ấy nhỉ?】
【Ôi ôi ôi: Đáng sợ nhất Tống Diệu người ta chỉ là người thay thế tạm thời, mới tập có một tuần thôi. Lớp 11 bận học thế cơ mà.】
【Năm ánh sáng của anh ấy: Lần trước tụi tui gặp anh ấy rồi!!! Huhuhu ngoài đời anh ấy nhìn người ta dịu dàng lắm, còn trò chuyện với tụi tui! Mọi người không biết đâu, quan hệ của anh ấy với Hàn Hàn cực tốt, Hàn Hàn sợ anh ấy lạnh nên khoác áo cho, mấy bà không biết những người có mặt tại đó ship thế nào đâu... Hôm nay ship điên luôn...】
【Năm ánh sáng của anh ấy: Quên kể, Tống Diệu là Song919, vị đại thần vẽ kia đóoo!...】
【Nhà tiên tri: Vậy hả, mình điên mất, vậy Song919 là Tống Diệu, là bạn cùng lớp với Hàn Hàn, là bạn bè, lần trước mình đã nói trong bức họa của người ấy chứa tình cảm, mình không tin họ chỉ là bạn bè!】
【Cục cưng: Nào người nhà, mau viết truyện "ụ" đi, tui không chờ nổi nữa huhuhuhu...】
*
Sau khi kết thúc, ở hậu trường, trong căn phòng không có người khác.
Tống Diệu tóm cổ áo Thẩm Mộ Hàn, lạnh tanh nhìn thẳng cậu: "Nhậm Tây Minh, trò đóng vai nhân vật này chơi vui lắm đúng không?"
Thẩm Mộ Hàn cúi đầu, mông lung nhìn anh: "A Diệu, cậu sao thể? Nhậm... là ai?"
Tống Diệu hơi mất kiên nhẫn: "Nhậm Tây Minh, đừng diễn kịch với anh, nói thật với anh có phải em là Chủ thần của mấy thế giới này không? Rốt cuộc mục đích của em là gì?"
Tống Diệu không phải người ngốc, khi anh nhận ra sự tồn tại của em trai thì xâu chuỗi lại một lượt từ đầu đến đuôi chuyện mình xuyên qua.
Đầu tiên, địa điểm xuyên qua là phòng của em trai. Nhậm Tây Minh là thiên tài lập trình, anh tận mắt nhìn thấy vô số ký tự rác tuôn ra từ trong máy tính em trai; Thứ hai, lúc đầu hệ thống đối thoại với anh thì có nhắc anh là khách quý đặc biệt, thế giới này có chủ nhân bảo anh tự đi khám phá; Thêm nữa, Thẩm Mộ Hàn tương tự Nhậm Tây Minh nhưng cậu ta không có ký ức của Nhậm Tây Minh, từ khi diễn kịch Nhậm Tây Minh ở ngay trong thân thể Thẩm Mộ Hàn.
Kết luận:
Rất có khả năng thế giới là do Nhậm Tây Minh viết chương trình, Nhậm Tây Minh là Chủ thần, Thẩm Mộ Hàn là mảnh cắt của hắn, hắn có thể tự do thao túng Thẩm Mộ Hàn, xâm nhập vào ý thức của Thẩm Mộ Hàn. Không, hắn là Chủ thần nên có thể xâm nhập ý thức của bất kỳ nhân vật nào.
Thẩm Mộ Hàn, phải nói là Nhậm Tây Minh đang mông lung bỗng mỉm cười.
Nụ cười của hắn càn rỡ, ngông cuồng nhưng giọng nói thì ngọt ngào, dịu dàng: "Ồ, không hổ là anh hai, chưa gì đã bị anh phát hiện rồi."
Giọng càng ngọt thì càng quỷ dị, hắn như một con nhện độc dịu dàng trói con mồi bằng những sợi tơ có vị kẹo ngọt.
"Trả lời anh." Tống Diệu lạnh giọng hỏi.
"Em muốn làm gì ấy à?" Nhậm Tây Minh lẩm bẩm, giọng có phần mờ mịt.
"..."
"Năm em 18 tuổi, tối đêm ngày mùng 3 tháng 12 em đã nói rõ ràng với anh là em muốn làm gì. Tiếc rằng anh luôn phớt lờ em, luôn nghĩ em đang nói đùa, luôn xem em thành đứa trẻ vô dụng, em thật sự khó chịu lắm."
"Em nói cho anh biết chuyện gì?"
Nhậm Tây Minh bất ngờ nhoẻn nụ cười xảo quyệt, nghiêng đầu như một đứa trẻ: "Anh tự đoán xem."
Nói xong toàn thân Nhậm Tây Minh run bần bật, vẻ xảo quyệt trong mắt biến mất chỉ còn lại ngờ vực và mông lung. Trên mặt cậu lấm tấm mồ hôi, cơ thể nóng lên: "Xảy ra chuyện gì, tôi chọc cậu giận à?"
Tống Diệu biết Nhậm Tây Minh đã thoát ra, trước mặt anh là Thẩm Mộ Hàn.
"Diễn kịch rất thành công." Tống Diệu buông cậu ra, nói.
"Ừ tôi cũng hơi khó tin, trước khi lên sân khấu tôi chóng mặt như say khướt, còn đang lo canh cánh sợ mình quên thoại, nhưng khi diễn hết màn kịch này đến màn kịch khác thì... hoàn toàn suôn sẻ nước chảy thành sông."
"Cậu có cảm thấy bản thân khác với bình thường không?"
"Chỉ cảm thấy một nỗi kích động khó kìm chế và cả cảm giác quen thuộc, tôi không diễn tả được. Vừa rồi có chuyện gì thế, cậu bỗng dưng tóm cổ áo tôi, nhìn rất giận dữ."
Xem ra khi Nhậm Tây Minh xâm nhập vào cơ thể nhân vật chính, nhân vật chính sẽ cảm nhận được ý thức của Nhậm Tây Minh, còn lầm tưởng nỗi kích động của Nhậm Tây Minh thành của mình. Hơn nữa nhân vật chính sẽ chọn cách quên đi lời Nhậm Tây Minh nói.
Tống Diệu: "Tình huống diễn ma cà rồng vốn dĩ dựa vào góc quay mà cậu lại cắn thật, cậu nói xem tôi có giận không?"
Thẩm Mộ Hàn sững ra, trong phút chốc đỏ mặt, tai đỏ gay.
Cậu im cả buổi mới nói: "Tôi, tôi cũng không biết vì sao, bỗng dưng muốn cắn một cái... Nếu cậu không vui thì..."
Cậu nhích lại gần Tống Diệu, ngoan ngoãn dâng cổ mình lên: "Cậu cũng cắn tôi một cái, thấy sao?"
Động tác thì ngoan ngoãn, thực chất đã lộ đuôi chó sói.
Tống Diệu lầm bầm: "Nghĩ hay quá."
Lúc này độ thiện cảm lặng lẽ tăng lên 63%.
*
Cởi trang phục diễn ra, Tống Diệu vẫn nghĩ mãi tin tức quan trọng Nhậm Tây Minh nói. Năm em trai 18 tuổi tức là hai năm trước, ngày 3 tháng 12 em trai đã nói gì... Tống Diệu thật sự bó tay, ai mà nhớ được!
Anh gọi hamster, hỏi điều đáng ngờ trước.
【Tống Diệu: Chuột, ta gặp phải chướng ngại, có thể mở phó bản kiểm tra lại ký ức không?】
【Hamster: Hiện tại đã vượt qua 60%, nhận được cơ hội rút thẻ, nói không chừng có thể rút được thẻ gợi nhớ ký ức.】
【Tống Diệu: Rút đi.】
Anh rút được thẻ R, bên trên có một chiếc chìa khóa.
【Men theo lưới nhện, bước vào quá khứ hỗn độn. Với chiếc chìa khóa, anh có thể mở ra cánh cửa ký ức. Ký chủ có được tấm thẻ này có thể nêu một mốc thời gian, tấm thẻ sẽ đưa anh về quá khứ. Chú ý: Thẻ có thể đưa anh về quá khứ nhưng anh cần tự nghĩ cách quay trở về. Gợi ý là làm Chủ thần hài lòng.】
Tống Diệu nhíu mày, quả nhiên cần gì có đó. Trước đấy cũng vậy, lần nào cũng rút đúng thẻ cần có, ngay cả công dụng cũng như được trù tính sẵn đâu vào đấy.
Nhậm Tây Minh là Chủ thần, có lẽ nào hắn cố tình hạ thấp độ khó, cố tình thúc đẩy mình cưa đổ Thẩm Mộ Hàn? Gợi nhớ ký ức cũng vì muốn mình xem lại.
Rốt cuộc ngày 3 tháng 12 phát sinh chuyện gì?
Khi anh nói ra mốc thời gian với tấm thẻ thì mọi thứ xung quanh thay đổi.
Tích tắc, anh quay về hai năm trước. Anh đứng trong phòng khách nhà mình như một kẻ ngoài cuộc, nhìn mình của hai năm trước ngồi trên sofa làm việc, ngón tay múa lượn trên laptop, thường xuyên nhận các cuộc điện thoại. Nhậm Tây Minh ngồi ở cách đó không xa, nhìn anh hai không dời mắt khăng khăng ngồi đợi bằng được. Hắn năm 16 tuổi vẫn chưa nhuộm tóc xăm hình, nhìn trong trẻo thuần khiết.
À Tống Diệu nhớ ra rồi, khi ấy công ty gặp phải một ít phiền toái, anh phải bận rộn xử lý mà em trai cứ nói lắp bắp, ngắc ngứ là có thứ muốn cho anh xem, anh nói đối phương đợi, nhưng họp xong, nghe điện thoại xong thì quên béng Nhậm Tây Minh.
Một lúc lâu sau, "Tống Diệu" cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm. Nhậm Tây Minh thấy sắc mặt anh mềm mỏng hơn thì đưa đồ vật qua. "Tống Diệu" nhận nó.
Anh mở ra thấy một con búp bê khớp cầu bản chibi, tóc đen da trắng mắt vàng, đây chẳng phải là phiên bản chibi của em trai sao? Búp bê khớp cầu chibi sống động như thật, vẫy tay với "Tống Diệu", mái tóc còn bay phất phơ, biết chớp mắt biết hít thở.
Nhậm Tây Minh hào hứng: "Anh hai, anh nói chuyện với nó đi."
"Tống Diệu": "Minh Minh?"
Búp bê ngay lập tức mỉm cười, mắt híp lại đáng yêu hết nấc: "Anh ~ hai ~ Anh gọi em ạ?"
"Tống Diệu" thấ mới mẻ: "Nó nghe hiểu anh nói chuyện?"
Nhậm Tây Minh: "Vâng, em nhập những câu anh thường nói vào chương trình của nó."
Búp bê: "Tất nhiên là em nghe hiểu ~". Nói xong còn xoay một vòng.
"Tống Diệu": "Hôm nay làm bài tập xong hết chưa?"
Búp bê: "Làm xong hết rồi, anh muốn kiểm tra không?"
"Tống Diệu": "Em thích con vật nào?"
Búp bê: "Em thích mấy con đáng yêu như thỏ, mèo, hamster."
Nhậm Tây Minh nhắc nhở có phần nôn nóng: "Anh có thể hỏi nó thích ai."
"Tống Diệu": "Em thích ai?"
Búp bê đỏ mặt: "Em thích anh hai."
Tâm trạng "Tống Diệu" vui vẻ: "Anh cũng thích em."
Búp bê bướng bỉnh nói: "Thích của em là kiểu thích giữa nam nữ, em muốn ở bên anh hai mãi mãi!"
"Tống Diệu" giật giật thái dương: "Búp bê nói chuyện kỳ lạ quá, Minh Minh, em cố tình đùa anh à?"
Nhậm Tây Minh đỏ ửng đôi má, run run không dám nhìn thẳng "Tống Diệu" chỉ hỏi nhỏ: "Nếu, những câu ấy là câu nói thật lòng, em thật sự thích anh, anh chấp nhận không?"
"Tống Diệu" bật cười: "Em đùa gì thế, anh là anh hai em, là người thân của em!"
"Cũng, cũng đâu có quan hệ huyết thống!"
"Tống Diệu" chẳng để tâm lời hắn nói: "Đây là trò đùa dai thịnh hành hiện nay của trẻ con bọn em đúng không? Anh không bị lừa đâu. Minh Minh, em cứ chơi một mình đi, anh còn cuộc họp đang đợi."
"Tống Diệu" nói xong thì mở hội nghị XX.
Nhậm Tây Minh phập phồng lồng ngực, dập nắp laptop của "Tống Diệu" xuống.
"Tống Diệu" nổi gân xanh trên trán, trông như sắp nổi trận tày đình.
Nhậm Tây Minh đứng trước mặt anh, bễ nghễ nhìn anh bằng đôi con ngươi nhạt màu giống một vị Thần, nói ra lời nguyền và tiên đoán: "Bây giờ anh không đếm xỉa lời tỏ tình của em, không sao cả. Hai năm sau anh sẽ bị cuốn vào thế giới lấy em làm trung tâm. Anh sẽ phải quay về thời khắc này, nhặt nhạnh lời tỏ tình của em. Tình cảm bị anh khinh bỉ, bị anh xem là trò cười, hai năm sau sẽ thành trân bảo của anh. Anh hai, rồi anh sẽ khao khát em."
Nhậm Tây Minh nói xong thì quay về phòng ngủ của mình, đóng sầm cửa lại.
Tống Diệu nhìn bản thân của hai năm trước giận dữ mở laptop lên tiến vào cuộc họp, bị muộn vài phút phải giải thích với mọi người là bị mèo trong nhà ấn nhầm nút nguồn.
Khi đó đúng thật anh không hề bận tâm những câu Nhậm Tây Minh nói. Nhậm Tây Minh bước vào giai đoạn dậy thì thường xuyên nói ra những lời điên cuồng, một số câu điên điên đậm chất trẻ trâu, bình thường Tống Diệu sẽ lọc hết chúng ra ngoài tai. Anh thậm chí cười trộm, chắc chắn là Nhậm Tây Minh đọc nhiều tiểu thuyết và truyện tranh quá nên mụ mị phát cuồng, về sau phải uốn nắn em trai bớt đọc mấy thứ vô bổ này, đọc cái gì hữu dụng cho học tập hơn.
Lúc này tâm trạng của Tống Diệu rất phức tạp.
Vậy nghĩa là Nhậm Tây Minh đã bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian để sáng tạo nên thế giới giả lập này. Em trai trở thành chủ nhân của thế giới giả lập, yêu cầu mình cưa đổ ba nhân vật chính lấy em trai làm nguyên mẫu. Thực tế, em trai đang mong mỏi mình cưa đổ nó, yêu nó?
Nhưng cả hai là anh em, là đồng tính, yêu đương thế nào được?
Hoang đường biết nhường nào?!
【Hamster nhắc nhở: Ký chủ, anh cần dựa vào chính mình để quay trở về. Gợi ý: Làm Chủ thần hài lòng.】
Tống Diệu đi vào phòng của Nhậm Tây Minh. Bừa bộn ngổn ngang, nếu không phải anh đang là hình ảnh 3D thì khó mà bước qua. Nhậm Tây Minh ngồi trên giường, bó gối vùi đầu, bốn phía trên giường chất đống sách vở còn cao hơn người, "Dự Đoán Tâm Trí", "Phép Tính Cuối Cùng", "Công Nghệ Đen", "Thế Giới Nhiều Chiều Không Gian"... Vô số ghi chép trượt xuống dưới đất, trên tường cũng treo chi chít bảng thiết kế, phác họa và mảnh giấy.
Tống Diệu chấn động, rốt cuộc Nhậm Tây Minh tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tâm huyết... Hai năm, ba năm, năm năm? Bắt đầu kế hoạch từ lúc nào? Là một người bình thường, em trai có thể sáng tạo nên thế giới giả lập đủ chân thật, hoàn chỉnh đã là kỳ tích.
Bờ vai Nhậm Tây Minh run rẩy, thút thít nức nở.
Lúc nhỏ Nhậm Tây Minh hay khóc, khóc lớn thành tiếng. Sau 18 tuổi thì chỉ thút thít.
Tống Diệu biết đây là Minh Minh của quá khứ nhưng vẫn luống cuống, vươn tay xoa đầu tóc hắn.
Không ngờ anh sờ được thật, mềm mềm như lông mèo.
Anh nghe thấy Nhậm Tây Minh vừa khóc vừa nói: "Em mất nửa năm để làm ra búp bê khớp cầu Minh Minh, thiết lập lời tỏ tình ngày hôm nay... Em nghĩ dù thế nào đi nữa cũng phải cho anh hai biết... biết được tình cảm của em... Vậy mà... Huhuhu..."
"..."
Nhậm Tây Minh lau nước mắt qua quýt, nhưng khuôn mặt vẫn nhếch nhác giống chú mèo rơi xuống nước vô cùng tội nghiệp: "Em lại nói điên khùng rồi... Nhưng em không biết có thể thành công... chế tạo ra... thế giới của mình không... Em không biết... sẽ gặp phải bao nhiêu trở ngại... bao nhiêu bất trắc... Lỡ đâu không kịp thì sao... Lỡ đâu trước khi mình mời anh hai... thì anh đã... yêu người khác... Mình..."
Trong thoáng chốc Tống Diệu chua xót mũi.
Rốt cuộc xuất phát từ lòng thương hại, xuất phát từ tình thương yêu của người lớn dành cho người nhỏ hay là loại tình cảm nào khác, anh không biết. Anh chỉ biết là giây khắc này trái tim của anh đau nhói.
Anh quên đi cơn tức giận, xem thường và bài xích đã từng, trong lòng chỉ còn lại sự rung động —— Tình cảm cực đoan thái quá của Nhậm Tây Minh thật đáng sợ và bệnh hoạn, nhưng nó cũng đơn thuần, lóa mắt. Hắn tiêu phí thanh xuân của mình, hao mòn cả ngày lẫn đêm giống chim sơn ca dưới ngòi bút của Oscar Wilde, hiến dâng mọi thứ vì một đóa hồng đỏ xinh đẹp.
(*) Oscar Wilde: Một nhà văn người Anh. "The Nightingale and the Rose" (Sơn Ca Và Nụ Hồng Đỏ) là một câu chuyện về tình yêu đơn phương. Chi tiết ở cuối chương.
Anh ngồi xuống trước em trai ôm lấy hắn.
Người em trai khẽ run, hắn có thể cảm nhận được cái ôm nhưng không thấy hình dáng người đó: "Ngươi là ai?"
Tống Diệu nhẹ nhàng xoa tóc hắn: "Minh Minh, em thành công." Em thành công sáng tạo nên thế giới giả lập lấy em làm Chủ thần.
Khi anh nói câu đó, mắt Nhậm Tây Minh sáng rỡ.
"Anh, Anh là... anh hai đến từ hai năm sau sao?"
"Ừ." Tống Diệu đáp.
Những giọt nước mắt của em trai rơi xuống tựa những viên trân châu.
Nhưng hắn cười, cười đến hồn nhiên, cười đến rạng rỡ: "Tốt quá."
【Hamster: Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, có thể quay trở về hiện tại ngay tức khắc.】
- - - - - - - - - -
Nội dung cuốn "The Nightingale and the Rose" (Sơn Ca Và Nụ Hồng Đỏ):
Một con chim sơn ca nghe một người đàn ông trẻ phàn nàn rằng con gái giáo sư của anh ta đã từ chối anh ta vì muốn có một bông hồng đỏ. Chim sơn ca được cho biết rằng một bông hồng đỏ sẽ xuất hiện nếu cô ấy sẵn sàng hát suốt đêm. Chim sơn ca mất mạng để đạt được bông hồng đỏ nhưng cô gái từ chối món quà của chàng trai trẻ.
Trong câu chuyện của Wilde, chim sơn ca tin rằng tình yêu quý hơn những viên ngọc quý có thể mua được bằng tiền. Chim sơn ca đi tìm bông hồng đỏ để giúp chàng trai tán tỉnh cô gái. Chim sơn ca được một cây hoa hồng đỏ, già nua cằn cỗi mách rằng cô phải hát suốt đêm cho đến khi máu của cô chảy vào cây, giúp nó có thể tạo ra một bông hồng đỏ. Chim sơn ca quyết định tình yêu đáng giá bằng mạng sống của mình, cô thông báo cho chàng trai cô sẵn sàng chết vì anh ta nhưng anh ta không hiểu vì anh ta chỉ biết "những điều được viết ra trong sách". Chim sơn ca vẫn hót đến khi bị gai hoa hồng đâm. Chàng trai giật lấy bông hồng đỏ, chạy đến nhà cô gái và bị từ chối. Anh quyết định từ bỏ tình yêu và học triết học. Cái chết của chim sơn ca đã vô ích.
Hết 13.