*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở sân trượt băng chơi một buổi chiều, sau khi Khánh An ở dưới sự hướng dẫn của Úc Hữu Ninh rốt cục dần dần nắm giữ được kỹ xảo cân bằng rồi.
Cuối cùng tất cả mọi người đói bụng, thế là lại đi nhà hàng tên " "Truyền kỳ hỏa oa" ăn bữa tối.
Năm người gọi món ăn gọi món ăn, nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm.
Lúc chọn nồi lẩu, Đàm Nhã Tịnh hỏi: "Chúng ta đều có thể ăn cay nhỉ? Vậy mình gọi lẩu cay nhé~?"
"Có thể có thể, ăn lẩu chính là muốn ăn cay, nếu không còn có ý nghĩa gì nữa." A Thiến vừa chơi điện thoại di động vừa nói.
"OK vậy mình gọi nhé?" Đàm Nhã Tịnh nói, mở ra nắp bút.
"Được. " Một cánh tay A Quân khoát lên trên vai A Thiến, lười biếng nói.
"Chờ một chút, cậu ấy không thể ăn cay được. " Lúc này, lúc này, Úc Hữu Ninh lại lên tiếng.
Lúc Khánh An nghe được câu này, ngược lại có chút kinh ngạc. Úc Hữu Ninh còn nhớ mình trước kia là người ăn lẩu phải ăn nước dùng.
Cảm giác không có bị quên lãng, thật tốt.
"Hử?" Đàm Nhã Tịnh ngẩng đầu hướng Úc Hữu Ninh chỉ Khánh An nhìn sang, sau đó nói: "Vậy lẩu uyên ương nhé?"
Thế nhưng Khánh An nở nụ cười, lắc đầu nói: "Không có việc gì, gọi lẩu cay đi. Ăn nước dùng mãi tôi cũng có chút chán rồi."
"Lẩu của nhà hàng này đặc biệt cay, cậu xác định sao?" Úc Hữu Ninh nghiêng đầu hỏi nàng.
"Không có chuyện gì, mình muốn khiêu chiến một chút. " Khánh An kiên định cự tuyệt nước dùng.
"Vậy vẫn là lẩu cay hả?" Đàm Nhã Tịnh cầm đầu bút để dưới cằm, hỏi.
Úc Hữu Ninh gật đầu.
Chọn xong, nhân viên phục vụ trước hết đi thông tri nhà bếp chuẩn bị nồi lẩu.
Sau đó, Đàm Nhã Tịnh gọi thêm mấy món đồ ăn, liền đem thực đơn đưa cho Úc Hữu Ninh, nói: "Những món mình muốn ăn đều chọn xong rồi, các cậu tiếp tục chọn món các cậu thích ăn đi."
Tiếp nhận thực đơn, Úc Hữu Ninh lại đưa cho Khánh An, nói: "Cậu gọi đi."
"Ừ, mình xem một chút... " Khánh An vén sợi tóc ra sau tai, bắt đầu nghiêm túc xem thực đơn.
Sườn mặt Khánh An tinh xảo, hơn nữa da thịt trắng noãn sống mũi thẳng, càng tăng thêm điểm.
Chỉ là nàng có hai sợi tóc kẹt tại chỗ cổ áo, không có được gỡ ra, Úc Hữu Ninh bèn vươn tay, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng câu sợi tóc ra.
Khánh An cảm thấy được động tác của Úc Hữu Ninh, dừng lại động tác trong tay, sau đó quay đầu lại, mỉm cười, tiếp theo tiếp tục gọi món ăn.
"Mình gọi một số đồ cậu thích ăn. " Gọi món xong, Khánh An đem thực đơn đẩy tới trước mặt Úc Hữu Ninh, còn nói, "Cậu nhìn một chút xem có còn cái gì muốn bổ sung hay không."
Khoai tây chiên, củ từ, tiên mao đỗ, chân gà rút xương, sợi đậu phụ khô, miến khoan*.
*khoan phấn là một loại miến, rộng 0. 7 đến 3 centimet, nguyên liệu chủ yếu là dùng khoai lang.
Hình minh họa:
tiên mao đỗ
sợi đậu phụ khô
miến khoan
Quả thực, những thứ này đều là món Úc Hữu Ninh thích ăn.
Úc Hữu Ninh thiêu mi nhìn về phía nàng, nói: "Cậu còn nhớ rõ mình thích ăn những món này hả?"
"Không có sai, trí nhớ của mình vẫn rất tốt nha." Khánh An ngoạn chuyển đặt bút viết.
"Những thứ này đối với mình mà nói đã đủ rồi, không có gì muốn bổ sung. " Úc Hữu Ninh cười, sau đó đem thực đơn lại đưa tới trước mặt A Thiến, "Các cậu xem còn muốn ăn cái gì không. "
Sau đó, Úc Hữu Ninh lại nghiêng đầu nói với Khánh An: "Cùng đi lấy đồ chấm đi?"
"Ừ, đi thôi. " Khánh An gật đầu, sau đó đứng dậy, theo Úc Hữu Ninh đi tới khu tự phục vụ đồ gia vị.
Khánh An cầm tới đĩa gia vị, ở nơi đó chạy một vòng, sau đó nói: "Dấm chua ở đâu ta... "
"Ở đây." Úc Hữu Ninh nghe thấy nàng lẩm bẩm, sau đó vỗ vỗ bả vai nàng, chỉ xuống vị trí để dấm.
"Ah, tốt. " Sau khi nhìn thấy, Khánh An liền giơ tay đi lấy cái muôi múc dấm chua.
"Cậu vẫn thích ăn dấm sao?" Úc Hữu Ninh cười nói.
Khánh An thở phào một hơi: "Thêm một chút xíu, hiệu quả điều vị rất tốt, bất quá nếu như cho thêm quá nhiều, sẽ chua."
Úc Hữu Ninh hướng trong đĩa bỏ thêm chút hành thái, sau đó nói: "Kỳ thực trước đây mình cũng sẽ 'ăn dấm'. "
Những lời này, có nghĩa khác.
Khánh An quay đầu, nhìn cô.
"Kỳ thực năm đó, thoạt nhìn dường như luôn là cậu ăn dấm chua của bạn mình. Nhưng trên thực tế, lúc cậu nói với mình cậu thầm mến nam sinh kia, mình cũng có chút ăn dấm đó." Úc Hữu Ninh nhìn những đồ gia vị kia, phảng phất như đang suy nghĩ xem nên lấy thêm gì không.
"Mình... " Khánh An trong chốc lát có chút nghẹn lời.
"Không nói cái này nữa, bây giờ nói những chuyện này, cảm giác là lạ. " Úc Hữu Ninh nở nụ cười, nhanh nhẹn điều tốt gia vị, sau đó liền xoay người đi tới chỗ ngồi.
Nhìn bóng lưng Úc Hữu Ninh, Khánh An lại một lần nữa ý thức được, ban đầu chính mình, đúng là không có chú ý tới rất nhiều cảm thụ của cậu ấy.
Sau một lát sau, món ăn mọi người gọi đều lần lượt được mang lên.
Khánh An kẹp được một miếng mao đỗ, bỏ vào nồi lẩu màu đỏ nhúng hơn mười mấy giây sau vớt ra.
Nhưng mới vừa ăn vào một ngụm, Khánh An đã bị sặc, che miệng ho khan một phen, dù cho uống cạn sạch đồ uống cũng vẫn không có cách nào bình phục.
Úc Hữu Ninh sau khi thấy được, gọi nhân viên phục vụ tới, gọi một ly nước lọc, đẩy tới trước mặt Khánh An, nói: "Xem đi, mình nói rất cay. Nhúng đồ ăn vào nước lọc đi rồi hãy ăn."
Khánh An gật đầu, rốt cục vẫn phải hướng thế lực cay quỳ xuống.
Sau đó, Úc Hữu Ninh lại đứng dậy đi đâu đó.
Khi cô trở về, tay trái bưng bát canh ngân nhĩ, tay phải cầm lon đồ uống.
"Cho. " Úc Hữu Ninh đem canh ngân nhĩ phóng tới trước mặt Khánh An, tiếp theo giật nắp lon nước, bỏ vào bên cạnh canh ngân nhĩ.
"Oa, tại sao mình không thấy cậu đối với chúng mình tri kỷ như vậy nha? Có mới nới cũ, chán ghét!" Lúc này, Đàm Nhã Tịnh nhịn không được cảm thán một câu.
"Nhưng cậu ấy quen biết Khánh An trước mà, đúng không. " A Thiến nghe được lời nói của Đàm Nhã Tịnh, sau đó nhịn không được chế giễu.
"Ai. Hình như vậy." Đàm Nhã Tịnh lấy tay đỡ trán, biểu thị rất bi thương.
Khánh An nhìn bộ dạng khả ái như vậy của Đàm Nhã Tịnh, nhịn không được bật cười.
Sau khi ăn xong bữa ăn này, mọi người liền phất tay tạm biệt nhau.
Nhưng Khánh An đi về phía xe Úc Hữu Ninh bên kia đi hai bước, lại xoay người, nhìn Đàm Nhã Tịnh, nói: "Rất hân hạnh được biết cô. Cô còn rất khả ái. "
Đàm Nhã Tịnh nghe xong, đầu tiên là thoáng ngơ ngẩn, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười, nói: "Tôi khả ái sao? Ha ha, cô khen tôi như vậy, tôi sẽ coi là thật đó! Bất quá, có thể quen biết một đại mỹ nhân như cô, tôi cũng thật cao hứng. "
"Có cơ hội gặp lại sau. " Khánh An nói.
"Ừm." Đàm Nhã Tịnh hướng nàng phất tay một cái.
Sau đó, Khánh An liền ngồi vào trong xe Úc Hữu Ninh.
Úc Hữu Ninh nhìn Khánh An, lại nhìn một chút ngoài cửa sổ Đàm Nhã Tịnh đã xoay người cùng A Thiến bọn họ cùng nhau đi mất.
Khánh An lại có thể sẽ khen người khác khả ái?
Trên đường, Khánh An rốt cục nghênh đón một làn sóng buồn ngủ nồng nặc, sau đó nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lệch qua một chút ngủ say.
Úc Hữu Ninh cầm tay lái, thỉnh thoảng quay đầu, nhìn một chút Khánh An đang ngủ say. Tối hôm qua chắc là nàng ngủ không được ngon giấc đi, còn ráng chống đỡ một ngày.
Xe lái vào tiểu khu, đậu ở phía dưới lầu nhà Khánh An, sau đó Úc Hữu Ninh mở dây an toàn, vươn người qua, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ đầu vai Khánh An.
"Hử... " Khánh An phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, nhưng không có mở mắt, ngược lại tiếp tục ngủ.
"Trở về nằm trên giường ngủ đi, ngủ như này không thoải mái." Úc Hữu Ninh nhẹ nói.
Sau đó, Khánh An mới chậm rãi mở hai mắt ra.
Mắt buồn ngủ mê ly nàng nhẹ nhàng đánh một cái ngáp, sau đó giơ tay lên đặt ở trên trán, một đường làm ra một bộ trạng thái hồn còn trên mây.
"Làm sao vậy?" Úc Hữu Ninh hơi hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào nàng.
Khánh An lắc đầu, sau đó mở dây an toàn, khoác dây túi xách lên vai, mở cửa xe, đi xuống.
Chỉ là, sau khi xuống xe, nàng lại xoay người lại, mở cửa xe, nói: "Đêm nay cậu cứ ở chỗ mình đi."
Độ chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm có chút lớn, Khánh An nói nói, nhịn không được sợ run cả người.
Úc Hữu Ninh nghe xong nở nụ cười, nói: "Tốt. "
Mấy phút sau, Úc Hữu Ninh liền theo Khánh An vào nhà nàng.
"Cậu đi cái này đi." Khánh An từ trong tủ giày xách ra một đôi dép, phóng tới trước mặt Úc Hữu Ninh, sau đó đem chìa khoá bỏ vào trong túi, mình cũng đổi lại giày.
Úc Hữu Ninh thay xong dép lê, sau đó bắt đầu đánh giá căn phòng này của Khánh An.
Phòng ở tuy nhỏ, thế nhưng trang trí rất lịch sự tao nhã, phối màu cũng rất tươi mát.
"Đúng rồi, cậu khen Tịnh Tịnh khả ái, lại không có khen mình, quá không công bằng. " Úc Hữu Ninh theo Khánh An đi tới phòng ngủ sau đó nói.
Khánh An nghe xong, quay đầu lại, nhìn Úc Hữu Ninh, cười nói: "Đó là bởi vì trước đó thái độ mình đối với cô ấy không thân thiện, cho nên mình cũng phải cứu vãn một chút hình tượng của mình chứ."
Úc Hữu Ninh nghe xong, vỗ vỗ cằm, nói: "Mình kỳ thực còn rất kinh ngạc, cảm giác cậu và trước đây không quá giống nhau. Trước kia, loại chuyện giống như hôm nay, cậu có thể cùng mình chiến tranh lạnh ba ngày. "
"Bởi vì... " Khánh An thở ra một hơi, nói tiếp, "Con người rốt cuộc rồi cũng phải trưởng thành. Mình biết trên cái thế giới này, không có người nào có nghĩa vụ phải vây quanh mình. Nói chung, đối với khuyết điểm kỳ quái này, mình sẽ từ từ đổi. "
Úc Hữu Ninh nghe xong, ở trong phòng đi vài bước, nhìn chỗ này, nhìn xem chỗ kia, cuối cùng lại nhìn về phía Khánh An, nói: "Tóm lại, cậu khen mình một câu giống như khen cậu ấy đi."
Nói một đống lớn như vậy, thì ra cô căn bản không nghe lọt tai, lại vẫn ở quấn quýt cái này...
Khánh An nhận thua.
Vì vậy, hắng hắng giọng, Khánh An nói: "Được rồi, mình khen cậu... Cậu thật sự rất gợi cảm rất xinh đẹp rất khả ái cực giỏi rất đẹp trai rất thanh thuần không làm bộ, quả thực chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa nhân kiến nhân ái xa kiến xa tái. Thỏa mãn chưa?"
"Không hổ là làm người dẫn chương trình, có thể một hơi dùng nhiều từ hình dung như vậy, còn liên tục không ngừng. Chính là nghe có chút giả. " Úc Hữu Ninh lắc đầu, thở dài.
"Giả sao? Mình nói ra mỗi một chữ rõ ràng đều là phát ra từ thật lòng. " Khánh An vỗ xuống lồng ngực.
"Thật không? Chẳng qua, nghe nói ánh mắt của một người sẽ không nói dối, cho nên cậu nhìn vào mắt mình khen một lần nữa được không."
"Được." Khánh An nghe xong, lưng thẳng tắp, hơi hơi ngửa càm lên, nhìn chăm chú vào Úc Hữu Ninh: "Cậu khả ái vô địch. Hơn nữa đẹp đến bất chấp. "
"Thực sự?" Úc Hữu Ninh nói, vây quanh hai vai, xích lại gần mặt của Khánh An, không nhúc nhích nhìn chăm chú vào hai mắt của nàng.
Tóc dài hơi xoăn, ngũ quan nẩy nở mang theo mấy phần lãnh diễm, môi đẫy đà, làn da mềm mại. Úc Hữu Ninh nhìn nàng, trong đầu lần lượt nổi lên bốn chữ 'tú sắc khả xan'.
"Tiếp cận gần như vậy, là muốn so ai chớp mắt trước sao? Lúc học đại học trong túc xá chơi trò này mình chính là người đại thắng đó." Khánh An hỏi.
Phút chốc, Úc Hữu Ninh vuốt cánh tay, đưa mắt từ trên mặt Khánh An chuyển hướng nơi khác, nói: "Cảm giác quái lạ chỗ nào. "
"Quái? Cậu là nói... Lúc mình khen cậu sao? Lời mình nói đều là lời thật. " Khánh An nói, treo túi lên tủ quần áo bên cạnh.
Úc Hữu Ninh nhìn nàng, không có nói tiếp.
************
Đọc truyện này có cảm giác bả An dụ thụ:))