"Cô cũng vậy. Ha ha, kia, trà hoa nhài ngày hôm nay cũng không cần sao?" Nhân viên thu ngân tiếp tục hỏi.
"Không cần. " Khánh An lắc đầu.
"Hả?" Nhân viên thu ngân hỏi.
"Bằng hữu nói với tôi trà hoa nhài có thể mang đến đào hoa, nhưng sự thật chứng minh, đều là giả. Tôi uống hết ba tháng, duy nhất hiệu quả chính là tần suất mất ngủ càng ngày càng cao. Về phần số đào hoa gì gì đó, là hoàn toàn không tồn tại. " Khánh An mở ra thanh toán bảo(*), đem điện thoại di động đưa tới.
(* 支付宝 dùng như thẻ ATM, đại khái là vậy =)))
"Như vậy a. " Nhân viên thu ngân cười cười, sau đó lại vội vàng nói: "Tiểu thư, thật ngại quá, ngày hôm nay thanh toán bảo không dùng được, máy quét của chúng tôi bị hỏng rồi."
"Chỗ mình có tiền mặt, cùng nhau trả đi." Thẩm Điềm thấy thế, sau đó liền mở ra ví tiền.
"Cảm ơn. " Khánh An ngoái đầu lại nhìn nàng.
"Chậc, nhắc tới, cậu cần gì đào hoa? Công ty từ trên xuống dưới, nam nhân nào không muốn cùng cậu đàm luyến ái chứ?" Sau khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Thẩm Điềm mở nắp sữa chua, cười quay đầu lại hỏi nàng.
"Tạm thời đối với bọn họ không có hứng thú. " Khánh An kéo cửa xe ra.
"Vậy cậu đối với ai cảm thấy hứng thú?" Thẩm Điềm ngồi xuống bên cạnh Khánh An.
Khánh An quay đầu đi chỗ khác, theo lời kia lười nhác mà nói câu: "Đối với cậu cảm thấy hứng thú. "
Ân, lại là đùa giỡn.
Nếu như là mới quen Khánh An, Thẩm Điềm có thể sẽ cảm thấy nàng nói thứ lời đó, là đối với mình có ý tứ. Nhưng bây giờ nàng là hoàn toàn hiểu rõ, Khánh An chính là bởi vì đối với mình không có ý nghĩa, mới dám nói ra thứ lời đó.
Dù sao, Cơ lão(*) trên đường đi một cái ảo giác lớn nhất chính là: "Cái kia thẳng nữ nhân đang chọc ghẹo ta, nàng có phải là thích ta hay không?"
(* chỉ đồng tính nữ)
"Nói thật, nếu như Hứa Ngạn làm ở công ty chúng ta, mình nhất định sẽ truy hắn. " quả nhiên, một giây kế tiếp, Khánh An liền nói ra những lời này.
Lại là Hứa Ngạn, cái kia tác gia bán chạy tiểu thuyết, là nam thần của Khánh An, Khánh An đi qua buổi họp hắn ký tên cho độc giả.
Hơn nữa, Khánh An không chỉ một lần nói qua, nếu như tìm không được nam nhân có tài hoa giống như Hứa Ngạn như vậy, nàng liền cả đời đều không lấy chồng.
Thẩm Điềm nghe xong, ho khan một cái, nói tiếp: "Mình nói cho cậu chuyện này. "
"Nói đi. " Ánh mắt Khánh An chuyên chú lái xe, cũng không quay đầu lại đáp một câu.
"Trên thực tế, mình phải về nhà đi gặp một người. Kỳ thực hiện nay cũng thêm Wechat tán gẫu qua ngày, cảm giác dáng dấp của hắn không tệ, sau đó tự mình mở công ty, ngoại trừ hằng ngày tương đối bận rộn bên ngoài, không tật xấu. Mình và cấp trên xin nghỉ dài hạn, chuẩn bị đi trở về cùng hắn thực tế ở chung một đoạn thời gian. Nếu như cũng không tệ lắm, đến lúc đó mình liền trực tiếp từ chức, dù sao đài truyền hình trong nhà mình cũng có thể đi. Ngày kia mình muốn đi. Chỉ là, một mình cậu ở lại chỗ này nếu như cảm thấy tịch mịch, có thể báo một chút hứng thú ban gì gì đó. " Thẩm Điềm nói xong, quay đầu nhìn Khánh An.
Khánh An nghe xong, đột nhiên thắng gấp, đem xe đậu ở ven đường, quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Đột nhiên như vậy?"
"Ừ..... Lúc đầu mình muốn sớm một chút nói cho cậu biết...." Thẩm Điềm đang cầm cốc sữa chua, như có điều suy nghĩ.
Trong cốc sữa chua đã còn dư lại không có mấy.
"Cậu trở về đi, nhân sinh hạnh phúc quan trọng hơn. Đừng lo lắng cho mình, mình lại không phải là đứa trẻ ba tuổi không có năng lực độc lập." Khánh An,liền phát động xe: "Ngày kia mấy giờ bay?"
"Hai giờ chiều. " Thẩm Điềm nói xong, hít thở sâu một hơi, sau đó nhìn bên ngoài một tấm áp-phích trên cao ốc, nói: "Nam thần của mình thật là đẹp trai. "
"Hoa tâm, nam thần của cậu thực sự là thường thường lại đổi một cái a, lần trước không phải cái kia ca hát sao, hôm nay lại biến thành cái này diễn kịch. " Khánh An quét mắt nhìn áp-phích.
Thẩm Điềm quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Khánh An, thần tình trên mặt có chút cô đơn.
Như thế nào nói cho Khánh An, kỳ thực chính mình thầm mến nàng đã một năm?
Thứ tình cảm này, quá nguy hiểm, cũng không thể được thế tục thu nạp, cho nên, nàng nói không nên lời. Cho nên, hai tháng qua này, nàng đều rất ít cùng Khánh An cùng nhau ăn cơm.
Buông tha một đoạn thầm mến không chiếm được đáp lại cùng với không có kết quả, kiên trì ngụy trang thành yêu mến đối với nam minh tinh mắt lại hoa si nữ nhân thẳng tắp, cũng chưa chắc không phải một biện pháp tốt.
Bất quá, kỳ thực ngày hôm nay bạn trai của bạn cùng phòng quả thực tới, nhưng bạn cùng phòng cũng không có đem người mang về phòng.
Chỉ bất quá, buổi tối cuối cùng ở tòa thành thị này, nàng muốn cùng Khánh An vượt qua, liền nói dối.
Trở về chỗ ở của Khánh An, Thẩm Điềm liền đi tắm gội đầu.
Khánh An thì một bên gặm bánh mì, một bên mặt không thay đổi lên mạng xem clip hài.
Thẩm Điềm đã rửa mặt xong, ngồi vào bên cạnh Khánh An, nói: "Còn đang chơi điện thoại di động sao?"
"Ngủ ngủ. " thấy Thẩm Điềm qua đây, sau đó Khánh An liền tắt video, cũng đem điện thoại ném sang một bên.
Nửa giờ sau, hai người nằm trên một cái giường, lặng im không nói.
"Nói ngắn gọn, chính là xem mắt đi? Gấp rút kết hôn sao?" Một lát, Khánh An mở miệng hỏi.
Thẩm Điềm nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, sau đó gật đầu: "Đúng vậy. Không lấy kết hôn làm mục đích xem mắt đều là đùa giỡn lưu manh, cho nên, cậu nói xem?"
"Được rồi. Bảo bối, nhớ kỹ cảnh giác cao độ. " Khánh An vươn tay, vỗ vỗ đầu vai Thẩm Điềm.
"Yên tâm đi, mình đương nhiên sẽ cảnh giác cao độ. " Thẩm Điềm thoải mái cười, sau đó xoay người, nằm nghiêng ở một bên giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Buổi trưa ngày hôm sau một giờ rưỡi, hai người cùng nhau rời giường, rửa mặt.
Thẩm Điềm ở trong toilet, vừa đánh răng vừa chăm chú nhìn cái gương, sau đó đối với Khánh An bên cạnh nói: "Về sau xuất môn hoặc nhiều hoặc ít vẫn nên mang một ít tiền mặt, nếu không, lúc gặp phải chuyện như tối hôm qua, như vậy, cũng quá lúng túng. "
"Ừ, đợi lát nữa liền đi lấy. " Khánh An gật đầu, đem kem đánh răng bóp lên bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng.
Không khí lại yên tĩnh lại, chỉ còn dư lại tiếng nước chảy cùng âm thanh lúc bàn chải đánh răng va chạm vào hàm răng phát ra vang vọng.
Qua một lúc lâu, Thẩm Điềm nói: "Buổi trưa chúng ta đi quán lẩu trước kia thường xuyên tới đi."
Lại một lát sau, Khánh An phun ra bọt trong miệng, ngậm một ngụm nước, nói câu: "Đi. "
Đánh răng xong, đem bàn chải đánh răng phóng tới trong chén, lại đem cái chén phóng tới trên tiểu giá sắt, Khánh An rửa mặt, đắp mặt nạ dưỡng da, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
"Khánh An..."
Thế nhưng trong nháy mắt quay người, Thẩm Điềm gọi lại nàng.
"Hử?" Khánh An quay đầu.
"Không có gì. " Thẩm Điềm lắc đầu.
"Luôn gọi cái tên liền lại không nói, có đôi khi thực sự là không hiểu nổi cậu." Khánh An nhổ nước bọt một cái, sau đó liền thẳng thừng ra khỏi toilet.
Thời điểm cùng một chỗ ăn lẩu, hai người vẫn là trước sau như một ở chung phương thức.
Trêu chọc, nói đùa, Thẩm Điềm đã có thể làm được bộ dáng thong dong bình tĩnh như vậy cùng Khánh An ở chung.
Đêm hôm đó, Thẩm Điềm đi theo Khánh An đến công ty.
Thời điểm Khánh An chỉnh lý công tác sự vụ, Thẩm Điềm chỉnh lý cái bàn có chút xốc xếch của nàng ấy. Kỳ thực cũng không có gì phải sửa sang lại, bất quá chỉ là mượn cớ ở cùng Khánh An một lúc mà thôi.
Qua hai mươi phút, rốt cục, Thẩm Điềm quay đầu hướng Khánh An nói câu tạm biệt.
Khánh An vẫn đứng dậy, đem Thẩm Điềm tiễn đến thang máy phía ngoài công ty.
Nói đến, hiện tại, người duy nhất có thể cùng mình đi xem phim đi dạo phố nói chuyện trời đất, đều đi rồi.
Thế nhưng, nàng lại có thể làm gì. Thẩm Điềm làm bằng hữu của mình, có thể tìm tới hạnh phúc, mình đương nhiên nên để nàng cố gắng đi tranh thủ.
Chỉ đáng tiếc chính là, Khánh An nguyên bản còn dự định cuối năm kéo Thẩm Điềm cùng mình đi nơi chụp ảnh bạn thân. Dù sao năm sau, Khánh An liền lại sẽ già thêm một tuổi rồi.
Đột nhiên nghĩ đến Úc Tử.
Đó là bằng hữu tốt nhất khi học cao trung của nàng, bây giờ đang ở phương nào, làm công việc gì, bên người có bằng hữu như thế nào, sống có tốt hay không, có chuyện phiền lòng hay không, có bạn trai chưa? Thậm chí, phải nói, kết hôn rồi sao? Có con chưa?
Ôm hai vai, cúi đầu bước đi, Khánh An trở về công ty, chuẩn bị đi làm.
Nói một chút tiểu cố sự, phát ca khúc tình cảm, nghe đường dây nóng, đọc tin người nghe nhắn lại, mấy hạng xen kẽ tiến hành, bất tri bất giác, thời gian liền trôi qua hơn phân nửa.
Sau đó, Khánh An bắt đầu đọc nhắn lại: "[ tiểu khoai lang ] nói, ta có một người bạn rất thân, thế nhưng gần đây chúng ta bởi vì một ít hiểu lầm phát sinh cãi vã. Thế là chúng ta bây giờ bắt đầu chiến tranh lạnh, mặc dù bây giờ hiểu lầm đã giải khai, nhưng dù sao chiến tranh lạnh lâu như vậy rồi... Ai, ta rất muốn nói với nàng chúng ta cùng nhau được rồi, nhưng trước kia nàng nói thực sự thực sự rất quá đáng, ta lại chết vì sĩ diện. "
Sau khi đọc xong, Khánh An suy nghĩ một chút, ở trong chương trình phát thanh đối với tiểu khoai lang nói: "Giữa bằng hữu phát sinh cãi vã là không thể tránh được, cho dù là cùng người nhà, cũng sẽ cãi nhau. Nhưng tôi cảm thấy, cùng với ở chỗ này nói, không bằng bạn tìm được nàng, trước mặt cùng nàng nói rõ suy nghĩ của bạn. Nếu như vẫn không nói.... Khả năng về sau mọi người liền thật sự sẽ mỗi người một ngả. Bất quá, nếu như đối với hai người các bạn mà nói, lẫn nhau cũng không quan trọng bằng mặt mũi, đó cũng không có biện pháp. "
Những lời này nói ra, sau đó trên số Wechat công tác lập tức đã tuôn ra vô số người nghe nhắn lại.
Thiến ~: "Ta cũng vậy, hiện tại đang cùng khuê mật chiến tranh lạnh, chỉ là chúng ta đều không cảm thấy mình có lỗi, ai, làm sao bây giờ đây?"
Không hiểu chuyện: "Có một số nữ sinh cảm tình thật kỳ quái a, nếu hiểu lầm đều đã diệt đi rồi, có gì không thể nói thẳng đâu. "
Tiếp tục kéo xuống, sau đó, Khánh An thấy Ninh lại phát tin tức qua đây. Nhớ không lầm, đây là Ninh lần thứ hai phát tin tức qua đây.
Ninh: "Ta đã từng có một người bạn rất thân, sau lại bởi vì một việc, ta rất để ý, thậm chí có chút hận nàng. Thế nhưng là nghĩ tới đã từng cùng với nàng vui vẻ, cái loại này hận, lại giống như bị hòa tan. Thật không dám đấu diếm, nghe ngươi phát thanh, cũng là bởi vì ta cảm thấy giọng nói của ngươi cùng nàng có điểm giống. "
Khánh An sau khi nhìn thấy, hồi âm: "Ngươi là người thứ tư nói giọng nói của ta giống bằng hữu của các ngươi.... Ngươi vì sao hận nàng đây?"
Ninh: "Có thể là bởi vì lúc đó còn trẻ, tất cả mọi người tâm nhãn nhỏ, không lý trí đi. "
Nhìn thấy những lời này, Khánh An trong nháy mắt liền lại nghĩ tới mình và Úc Tử.
Thời điểm tình bằng hữu tuổi dậy thì, rốt cuộc có bao nhiêu là chôn vùi ở không lý trí.
Lại qua một lúc lâu, Ninh nói: "Hôm nay giọng nói của ngươi so với bình thường thấp một chút, cổ họng có phải là không thoải mái hay không?"
Khánh An sau khi nhìn thấy, đánh chữ: "Đúng, có một chút... Cổ họng có chút đau nhức. "
Ninh: "Có thể là muốn bị cảm, chiếu cố tốt chính mình. "
Lúc này, có người gọi tới đường dây nóng, vì vậy Khánh An không quản được Wechat rồi, ngược lại nghe đường dây nóng.
"Chào ngài, tôi là Thính Ngữ. " Khánh An vừa nói, vừa nhìn xuống bên cạnh danh sách bài hát trong máy vi tính, suy tính đợi lát nữa phát ca khúc gì.
"Thính Ngữ đại tỷ, ta năm nay bốn mươi tuổi, nhưng vẫn có mộng tưởng vĩ đại, ta muốn trở thành một phi hành gia, người nhà đều nói không có khả năng, nhưng John Glenn (**) chính là hơn bốn mươi tuổi thượng thiên a..."
Khánh An tiếp đường dây nóng, nghe tiếng đại tỷ kia, muốn khóc.
Ngay sau đó, Khánh An nói: "Vị đại ca này, nghe tiếng đại tỷ này của ngài, tôi liền tin tưởng ngài là nhất định có thể lên trời, đừng lo lắng. "
Bên kia, Thẩm Điềm ngồi trên xe, lúc nghe được giọng nói của Khánh An trong tai nghe, cười đến gần chết.
Khánh An vẫn là hài hước như vậy.
- --
(** John Herschel Glenn, Jr. (sinh 18 tháng 7 năm 1921, mất 8 tháng 12 năm 2016), (Col, USMC, Ret.), là một phi công Thủy quân lục chiến Mỹ, kỹ sư, nhà du hành vũ trụ và Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ. Ông được chọn là một trong nhóm "Mercury Seven" - nhóm các phi công thử nghiệm quân sự được NASA lựa chọn trong năm 1959 để trở thành phi hành gia đầu tiên của Mỹ và bay tàu vũ trụ Project Mercury. Ngày 20 Tháng Hai 1962, Glenn đã bay trong chương trình Friendship 7 và trở thành người Mỹ đầu tiên bay vòng quanh quỹ đạo Trái đất và người thứ năm vào không gian, sau phi hành gia Yuri Gagarin, Gherman Titov và các chuyến bay phụ quỹ đạo của chương trình Mercury gồm phi hành gia Alan Shepard và Gus Grissom. Glenn là người Mỹ sinh sớm nhất đã đi vào không gian, tính trên toàn cầu thì ông là thứ hai sau phi hành gia Liên Xô Georgy Beregovoy. Glenn nhận Congressional Space Medal of Honor vào năm 1978, và được giới thiệu vào Astronaut Hall of Fame của Mỹ vào năm 1990.)
*********
Nói người ta già cái là cho lên trời luôn mới chịu nha, haha....