Lúc xuống dưới, Triệu Hân đã trở về. Con gà đã giết xong cũng đã chặt xong thành từng miếng nhỏ đặt ở trong bát gốm màu trắng.
"Con lại xuống đây làm gì?" Triệu Hân quay đầu liếc mắt nhìn Úc Hữu Ninh.
"Đúng vậy." Úc Hữu Ninh đi tới, lấy ngón tay đâm đâm thịt gà, "Con thật sự không có chuyện gì. Mẹ cũng đừng lo lắng nữa."
"Cháu thái thịt nhé." Khánh An nhìn xem những đồ ăn đã được rửa sạch kia, cảm thấy nếu để cho mình nấu nướng, quả thực không có chỗ xuống tay, cắt cái gì đó, hẳn là còn có thể.
Tài nấu nướng của Khánh An chính là thứ cặn bã. Đương nhiên Úc Hữu Ninh cũng không tốt đến đâu. Triệu Hân so với các nàng mà nói, thậm chí đều xem như đầu bếp rồi.
Ba người này, đều là người thích ăn thức ăn ngoài.
Vì vậy, Khánh An xắc thức ăn, Triệu Hân nấu cơm nấu canh xào rau, sau đó khi ở bên cạnh Triệu Hân chuyển một hồi, nói: "Mẹ, con xào cái này nhé."
"Con xào, Đi ra đi ra." Triệu Hân nói xong, liền đẩy Úc Hữu Ninh ra.
Vì vậy, Úc Hữu Ninh lại bước chân thong thả đi tới bên cạnh Khánh An, nói: "Còn dư lại để mình xắt cho."
Nhưng Khánh An chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn trên thớt, cắt đến cô kít cô kít, căn bản không quan tâm đến lời nói của Úc Hữu Ninh.
Xong đời. Lúc học cao trung, Khánh An một khi xuất hiện loại trạng thái chiến tranh lạnh này có thể duy trì liên tục thật nhiều ngày.
Khi đó, Úc Hữu Ninh xem như dùng đồ ăn vặt thích ăn nhất, cũng là rất khó đem nàng cho hống trở về.
Cắt hết một đống khoai tây độ dày tương đương, Khánh An vừa mới đem khoai tây để vào trong bát, Úc Hữu Ninh liền cướp cái bát đi cho thêm nước.
Khánh An vẫn không có để ý đến cô, chỉ tiếp tục cắt những thứ khác.
Nghe dao nhỏ ở trên thớt gỗ phát ra âm thanh, Úc Hữu Ninh dựa vào ở bên cạnh, ánh mắt theo động tác của Khánh An mà lưu động.
"Khánh An à, cháu mau tới đây, qua đây nếm thử." lúc này, Triệu Hân đã xào xong rau xanh, quay đầu vẫy tay với Khánh An.
Dù sao Khánh An là khách nhân, Triệu Hân sợ làm ra lại không hợp khẩu vị của nàng, dẫn đến nàng ăn không đủ no.
"A vâng." Khánh An nghe xong, để dao xuống, không nhìn Úc Hữu Ninh bên cạnh, đi tới bên cạnh Triệu Hân, cầm đũa lên, gắp khối đồ ăn bỏ vào trong miệng nhai.
"Thế nào?" Triệu Hân nhìn Khánh An.
"Có muốn thêm một chút muối nữa hay không?" Triệu Hân cầm muỗng nhỏ múc một ít muối, lại hỏi Khánh An.
"Cái này một nửa đi."
Thế là, Triệu Hân rung rung cho rớt xuống một ít muối, sau đó mới đem thìa còn thừa muối bên trong vung vào trong nồi. Lật xào lật xào, sau đó bà lại để cho Khánh An ăn thử lần nữa.
Lần này, Khánh An ăn xong vội vàng nói ăn ngon, không tệ, sau đó hai người đều cười.
Úc Hữu Ninh xoay đầu lại, cắt dưa chuột Khánh An vừa rồi chưa cắt xong.
Khánh An từ chỗ Triệu Hân qua đây, thấy Úc Hữu Ninh đứng đó cắt đồ ăn, vuốt cánh tay, sau đó nói với Triệu Hân: "Cháu ra phòng khách gọt hoa quả, đợi lát nữa làm hoa quả và các món nguội."
"Ừ, cháu đi đi." Triệu Hân gật đầu.
Thế là, trong phòng bếp chỉ còn lại hai người Triệu Hân và Úc Hữu Ninh.
Sau một lát, Triệu Hân hỏi: "Hai đứa lại làm sao rồi?"
Úc Hữu Ninh quay đầu lại nhìn bà, lắc đầu, tiếp tục giống như một cái cộc gỗ không có suy nghĩ cắt đồ ăn.
Sau một lát, Úc Hữu Ninh nghĩ đến một vài thứ, thế là để dao xuống, đi tới bên cạnh Triệu Hân, mở miệng: "Mẹ."
"Làm sao vậy?"
"Mẹ cảm thấy độc thân hay là kết hôn tốt hơn?" Úc Hữu Ninh hỏi.
Triệu Hân nghe xong, giữ nồi, thở phào một hơi, nói: "Kết hôn tốt."
"Vậy vì sao sau khi mẹ và cha ly dị, lại không tìm người khác ạ?" Úc Hữu Ninh lại hỏi.
Lần này, Triệu Hân liền không nói chuyện.
Vì vậy, Úc Hữu Ninh trở lại trước cái thớt gỗ, cầm một quả cà chua ném lên trên không trung, lại hỏi: "Mẹ, tình yêu là cái gì? "
"Con rốt cục thông suốt rồi sao? Yêu người nào?" Triệu Hân nghe xong, đột nhiên đặt câu hỏi.
"Không có. Con chỉ thuận miệng hỏi thôi." Đem cà chua để lên trên thớt, Úc Hữu Ninh cầm lấy dao, chặt quả làm hai.
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng cũng làm xong.
Ba người vây quanh một cái bàn tròn lớn ngồi xuống, sau đó bắt đầu ăn.
Trong toàn bộ quá trình, Khánh An cùng Triệu Hân đều vừa nói vừa cười, thiên nam địa bắc các loại tán gẫu.
Úc Hữu Ninh có đôi khi chen một câu nói vào, đều sẽ bị hai người đang trò chuyện này trực tiếp nhìn thẳng.
Sau khi cơm nước xong, Úc Hữu Ninh đoạt việc đi rửa bát, sau đó Khánh An và Triệu Hân thì ở trên ghế sa lon ở phòng khách xem ti vi.
Úc Hữu Ninh vẫn tâm thần không yên, làm rơi cái đĩa, sau đó bị Triệu Hân nói một trận, đẩy qua một bên, Triệu Hân liền đi lấy chổi quét.
Khánh An cũng đi vào phòng bếp.
Nhìn thấy mảnh vở trên mặt đất, sau đó nàng đi tới, kéo tay Úc Hữu Ninh, nhìn chung quanh một chút, phát hiện không có làm bị thương, thế là liền lại buông xuống, xoay người, cũng không quay đầu lại lần nữa rời khỏi phòng bếp.
Vẫn là một câu đều không nói.
Úc Hữu Ninh nâng lên tay mình nhìn một chút, sau đó liền đuổi theo.
Thấy Khánh An ngồi trên ghế sa lon trầm mặc xem ti vi, Úc Hữu Ninh đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, khoanh hai tay, trầm tư một lát sau, nói: "Đừng tức giận mà."
"Mình không có tức giận." Khánh An miễn cưỡng trả lời, "Cậu tâm tình không tốt, sau đó liền đối với một mình mình không tốt, đối với những người khác đều vô cùng tốt, rất có cá tính a."
Úc Hữu Ninh sau khi nghe xong, ngồi gần sát Khánh An hơn một tí, tự hỏi rốt cuộc nên nói như thế nào.
"Nhắn tin không nhắn lại, gọi điện thoại cũng phải gọi mấy lần mới tiếp. Rất có cá tính nha. Người bận rộn a, không thể trêu vào, không thể trêu vào. Khách hàng rất quan trọng, cho nên cậu miễn cưỡng vui cười cũng là có thể, còn mình, không quan trọng, cho nên cậu đến cười cũng lười cười với mình." Khánh An lại tiếp tục nói hai câu.
"Mình sai rồi." Úc Hữu Ninh nghe những lời này, tang tang. Nếu như cô có một cặp lỗ tai thỏ, vậy nhất định sẽ cụp xuống.
"Không nói nữa, thời gian không còn sớm, mình đi về đây." Khánh An nhìn điện thoại di động, sau đó đứng lên, mỉm cười với Triệu Hân mới vừa đi ra nói, "Dì, cảm tạ khoản đãi, cháu phải trở về đây."
"Trở về? Ở lại đi, có phòng cho khách. Triệu Hân hất tóc bên trán ra.
"Không cần, cháu trở về có việc ạ." Khánh An tiếp tục mỉm cười.
"Chuyện gì, rất gấp sao?" Triệu Hân lại hỏi.
"Chính là chuyện làm ăn. Lần sau gặp lại ạ, cháu thực sự phải trở về!" Khánh An cười.
"Được rồi... Vậy cháu trên đường cẩn thận một chút." Triệu Hân vừa mới nói xong, liền có điện thoại gọi tới, vì vậy liền đi tiếp điện thoại.
Khánh An quay người lại, đi tới cửa, thay giày, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Không có suy nghĩ nhiều, Úc Hữu Ninh liền đuổi theo.
Đi vào trong sân, Khánh An mở cửa xe ngồi lên, sau đó ném túi xuống chỗ cạnh tài xế, thắt chặt giây an toàn chuẩn bị lái xe.
Ở lúc Úc Hữu Ninh đưa tay chế trụ cửa xe dự định kéo ra trước, Khánh An trực tiếp khóa cửa xe.
"Khánh An, không cần đi, đêm nay ở lại đây đi." Úc Hữu Ninh để tay đặt ở trên cửa sổ xe, nhìn chăm chú vào Khánh An.
Khánh An không trả lời, đạp bộ ly hợp, chuẩn bị xuất phát rời đi.
Nhưng mà, Úc Hữu Ninh lại trực tiếp đứng ở trước đầu xe.
Khánh An sau khi nhìn thấy, đem chìa khoá ném qua một bên, sau đó mở cửa xe, xuống xe, đi vòng qua phía trước, đứng trước mặt Úc Hữu Ninh.
"Cậu muốn tự sát sao?"
"Không có a." Úc Hữu Ninh lắc đầu.
"Vậy cậu ngăn cản ở chỗ này để làm chi?" Khánh An lại hỏi.
"Mình chính là hy vọng cậu có thể ở lại." Úc Hữu Ninh gục đầu xuống.
Sau khi Khánh An nghe xong, cười cười, "Những lời này của cậu là thật hay giả? Những lời lúc trước cậu nói, lại là thật hay giả?"
"Mình có lý do gì để nói dối sao?"
"Đúng vậy, có lý do gì đâu? Cho nên mình thật sự nghĩ không thông. Cậu biết mình là một người rất tính toán so đo. Kỳ thực mình chỉ cần cậu nói rõ ràng lúc trước vì sao thái độ cậu đối với mình thoáng cái lãnh đạm như vậy là được. Bởi vì đau đầu? Nhưng mình hỏi dì rồi, cái này hai ba ngày trước cậu mới phát bệnh, nhưng cậu không để ý đến mình đã lại bắt đầu từ thật nhiều ngày trước rồi." Khánh An vừa nói, liền đem tất cả hoang mang đều bóc trần ra.
"Sau đó, vừa rồi mình hỏi cậu cũng không trả lời mình. Khách hàng và bạn cậu đều phân biệt đối đãi rõ ràng như vậy sao?" Khánh An hoàn toàn không cách nào lý giải.
Nàng bình thường coi như thân thể khó chịu, bệnh nghiêm trọng đi nữa, lúc Thẩm Điềm tới quan tâm mình, mình cũng sẽ không có cái dáng vẻ kia.
"Mình sợ nói sẽ mất đi cậu." Úc Hữu Ninh cắn cắn môi, cuối cùng, nói ra mấy chữ này.
"Hả?" Khánh An có chút mơ hồ. Cứ như vậy, nàng càng không hiểu.
"Ai... MÌnh đang nói gì vậy..." Úc Hữu Ninh trở tay nắm lấy cổ của mình, hoàn toàn không biết nên nói như thế nào.
Khánh An cau mày suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nhìn cô, "Cái gì sợ mất đi mình? Cậu nói roc ràng cho mình."
"Mình cảm thấy mình có chút kỳ quái." Úc Hữu Ninh thật sự là không biết trả lời như thế nào.
Đúng vậy, cư nhiên sẽ muốn đối với bằng hữu làm chuyện kỳ quái, chẳng lẽ không đáng sợ sao.
Thậm chí ngay hôm nay, lúc Khánh An ôm lấy mình, cũng...
"Là kỳ quái như thế nào?" Khánh An tiếp tục hỏi.
Úc Hữu Ninh suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục, quyết định nói dối: "Lần trước gặp mặt, kỳ thật mình vui vẻ. Thế nhưng sau khi vui vẻ, liền lại bắt đầu lo lắng. Mình sợ chúng ta sẽ giống như kiểu trước đây đến gần sau một ngày nào đó, lại đột nhiên phát sinh loại chuyện giống như thời học cao trung. Dù sao như vậy, liền sẽ rất sụp đổ. Nhưng mình không phải là chán ghét cậu, mình chỉ là có chút sợ. Mình nói ra sẽ mất đi cậu, là bởi vì... Mình biết loại ý nghĩ này của mình là không đúng, cho nên cũng sợ cậu cảm thấy mình có ý nghĩ như vậy, là bởi vì mình không tin cậu của hiện tại."
Sau khi Khánh An nghe xong, hơi kinh ngạc, sau đó lại cười.
"Cho nên lịch sử đen tối kia của mình, sẽ ở trong lòng cậu cả đời đúng không?"
"Không phải cả đời, chính là mới gặp lại không lâu sau, tiếp theo sẽ nghĩ đông nghĩ tây." Nói dối thật là, thật là khó. Thế nhưng, ngoại trừ nói như vậy ra, Úc Hữu Ninh thực sự không biết nên nói như thế nào.
"Tốt. Nếu cậu đã nói như vậy, mình đây nhất định sẽ làm cho cậu quên đi cái lịch sử đen tối kia đi. Mình đã nói với cậu, mình khiêng lên, mình cũng không tin mình còn rửa không sạch mình." Khánh An nói xong, xoay người từ trong xe lấy túi ra, sau đó nói, "Nói rõ ràng thì tốt rồi. Cho nên, đêm nay mình ở lại đậy."
*******
Móa ơi, có mùi dấm đâu đây, ngạo kiều cũng đáng yêu muốn xỉu:)