Úc Hữu Ninh không có cử động nữa, Khánh An liền cũng yên tĩnh lại.
Cảm thụ được hô hấp của Khánh An, lòng Úc Hữu Ninh rất loạn.
Quả nhiên là hắc động a, chính mình dường như làm sao đều không thể từ đó chạy ra, thậm chí lạc mất phương hướng rồi.
Tới gần, bị cắn nuốt, lui lại, rồi lại bất động.
Không đành lòng để cho mình khổ sở, cũng không muốn nhìn thấy nàng khổ sở.
Nếu như mình chỉ là người đứng xem, phỏng chừng sẽ không thể nào hiểu được, sẽ thấy được người như chính mình rất thần kinh.
Nhưng khi chính mình hãm sâu cào trong đó, lại phát hiện, hầu hết thời gian chính là như vậy, coi như biết mình rất thần kinh, cũng vẫn không cách nào thay đổi, liền cứ kiên định như vậy mà tiếp tục thần kinh.
Không biết là khi nào ngủ, nhưng đợi cô lần thứ hai mở mắt ra, trời đã sáng sủa.
Khánh An không có ôm lấy cô, mà là một mình ở một bên hít thở đều đều mà ngủ.
Úc Hữu Ninh xoay người xuống giường, đổi lại áo phông quần short.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, vén màn cửa sổ lên kéo ra cửa kiếng, đi tới sân thượng, ngồi lên chiếc ghế mây bên cạnh bàn, nhét tai nghe vào tai hai chân vắt chéo, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Hôm nay bầu trời xanh mênh mông, đám mây lơ lửng, bầu trời quang đãng, thoạt nhìn tiêu dao lại tự tại.
Đường nét thành phố thoát khỏi bóng đêm mông lung, trở nên lập thể rõ ràng, đường nét cứng rắn. Cơn giá từ xa kéo đến nhẹ nhàng nhu hòa, do đó thời gian trôi qua cũng thư thái thoải mái hơn.
Trong tai nghe truyền đến bài hát của Lương Vịnh Kỳ , giọng hát nghe có loại thận trọng uyển chuyển. .
||||| Truyện đề cử: Đường Về Phục Hận |||||
Cô ấy hát: Khi tôi biết người tôi yêu/ Tình yêu giống như thủy triều về đêm/ mới rằng yêu sẽ mang lại cho người cảm giác kỳ lạ
Qua khoảng chừng nửa giờ, Khánh An tỉnh.
Sau khi nàng từ trên giường đứng lên, nhìn rượu còn dư lại trên bàn trà tối hôm qua có chút ngây người.
Đại khái là thực sự uống nhiều rồi, sâu trong thân thể như cũ có loại cảm giác khô nóng khó có thể dùng lời diễn tả được, đầu cũng có chút mộng.
Xoay người xuống giường, đem rèm cửa sổ kéo ra, Khánh An đi ra ngoài, đứng ở trên ban công duỗi người, sau đó xoa mái tóc rooid tung sau khi ngủ dậy, ở đối diện Úc Hữu Ninh ngồi xuống, theo ánh mắt Úc Hữu Ninh nhìn ra bên ngoài.
Mặt trời từ sau đám mây thuần trắng chậm rãi nhô lên, đẹp vô cùng.
"Mấy giờ rồi?" Khánh An nện bả vai hỏi.
Úc Hữu Ninh kéo xuống tai nghe, cúi đầu nhìn xuống màn hình: "Không tồi, mới chín giờ, đại khái là tối hôm qua ngủ tương đối sớm. "
"Cậu lên đây lúc nào vậy?" Khánh An nhìn cô.
"Hơn chín giờ. Cậu có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Tối qua cậu uống có chút nhiều, cổ họng có đau không?" Úc Hữu Ninh hỏi.
Khánh An nghe xong, đưa tay để lên yết hầu, lắc đầu.
"Nơi đây nhìn ra ngoài còn rất khá, chủ yếu là chỗ này tầng lầu đủ cao, nhìn ra ngoài có loại cảm giác cả thế giới thu hết vào mắt. Cảm giác làm bối cảnh thật có ý tứ, cậu chờ mình một chút, mình đi rửa mặt đổi quần áo, sau đó cậu chụp cho mình mấy kiểu ở chỗ này nha."
Sau khi nói xong, Khánh An liền đi vào trong phòng.
"Cậu thay xong quần áo rồi chúng ta đi ăn sáng trước nhé." Úc Hữu Ninh nhìn về phía nàng.
"Ồ, được, mình rất nhanh. " Khánh An gật đầu, sau đó đi vào phòng tắm.
Hơn mười phút sau, hai người liền đi đến nhà hàng.
Ở khu tự chọn đồ ăn chọn chọn lựa lựa, cầm hai đĩa ăn, mang theo đồ uống, hai người chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Trong phòng ăn người không nhiều không ít, hoàn hảo, cũng không chen chúc.
Khánh An cắt khối xúc xích nướng bỏ vào trong miệng, sau một lát, mở miệng hỏi: "Tửu lượng của mình vẫn ổn chứ?"
"Tàm tạm a. " Úc Hữu Ninh ăn một miếng cá hồi, dừng lại, "Không phải cậu nói cậu không có say, lúc đó là thanh tỉnh sao?"
"Không phải, mình là muốn hỏi, sau khi ngủ mình có làm cái gì đối với cậu hay không?" Khánh An nhấp một hớp nước chanh.
Làm cái gì.....
Kỳ thực cũng không có làm cái gì, cũng chỉ là gắt gao ôm chặt chính mình, nói cái gì 'đừng đi' mà thôi.
"Bởi vì trước đây mình cùng một nhóm bạn sau khi uống rượu xong, lúc ngủ mình đem nàng... Một cước đạp bay. " Lúc Khánh An nói tới đây, chính mình cũng không nhịn được bật cười lên.
"Xem ra cậu đối với mình còn thật ôn nhu. " Úc Hữu Ninh cắt trứng chiên, chỉ là, nhớ tới tối hôm qua cái loại cảm giác này, động tác trên tay của cô liền lại dừng một chút, mới đưa thức ăn đã cắt bỏ vào trong miệng.
Ăn điểm tâm xong, trở lại trong phòng, Khánh An ở một bên hoá trang tiện thể thu thập tóc, Úc Hữu Ninh thì lau ống kính máy ảnh bằng da lộn, thỉnh thoảng hướng Khánh An bên kia nhìn sang.
Nhớ tới trước Khánh An nói muốn chụp đặc biệt khêu gợi, khỏa thân, Vì vậy Úc Hữu Ninh đặt đèn flash bên ngoài, đi tới bên cạnh Khánh An.
Cầm lấy một thỏi son trên bàn vuốt vuốt, Úc Hữu Ninh hỏi: "Cậu thật muốn chụp khỏa thân sao?"
"Sao lại lằng nhằng vậy, cậu cũng không phải chưa chụp bao giờ mà." Khánh An từ trong tay cô lấy lại cây son màu đỏ, mở nắp, nhìn gương tô lên môi, "Đùa cậu thôi."
"Mình muốn hỏi một chút. " Úc Hữu Ninh nói xong, quay người lại,
thay thế thân máy bằng 85L.
Kéo hai chân máy ra, lưu loát trang bị đèn và tấm phản quang, lại lắp đèn flash trên đỉnh máy. Úc Hữu Ninh vừa điều chỉnh tham số, vừa thử chụp xem hiệu ứng hình ảnh.
Khánh An trang điểm xong, hướng về phía cái gương khều khều tóc, sau đó nhu nhược như không có xương mà xoay người lại, nhìn phía Úc Hữu Ninh, hỏi: "Như vậy có đẹp không?"
Mí mắt giơ lên, đôi môi đỏ mọng rực lửa, hai gò má đường nét nhu hòa, cộng thêm mái tóc tùy ý tán lạc trên vai và lưng, nhìn qua rất quyến rũ.
"Đẹp. " Úc Hữu Ninh gật đầu.
"Mình đây đi đổi quần áo. " Khánh An nói, đứng dậy đi mở ra rương hành lý, từ trong lấy ra một bộ nội y bạch sắc thoạt nhìn rất khác biệt cùng với một chiếc áo sơ mi trắng dài rộng thùng thình.
Đem quần áo thả lên giường, sau đó Khánh An đóng va liy lại, nói: "Giúp mình kéo lại rèm cửa sổ. "
Úc Hữu Ninh gật đầu, đi tới kéo lại rèm cửa sổ.
Sau khi kéo lại, Úc Hữu Ninh hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc qua liếc thấy Khánh An đưa lưng về mình ngồi ở mép giường.
Chỉ thấy nàng đã cởi bỏ quần áo, tóc một lần nữa dán vào da thịt toàn bộ rơi xuống ở sau lưng.
Tay trái nhào nặn xương ngón tay bên phải, Úc Hữu Ninh cúi thấp đầu đi đến, nhưng vẫn không khống chế được hướng bên kia liếc một cái.
Khánh An đưa lưng về phía Úc Hữu Ninh cởi quần áo trên người, sau đó đổi lại quần áo và đồ lót vừa mới lấy ra.
Trước đây, nàng có thể sẽ không tận lực đưa lưng về phía Úc Hữu Ninh đổi những thứ này, nhưng bây giờ.....
Thay xong nội y, lúc đưa cánh tay vói vào trong tay áo, Khánh An có chút ngây người.
Nhưng bây giờ, nàng dường như sẽ để ý.
Cài xong một nửa nút thắt, Khánh An xoay người, hướng Úc Hữu Ninh đi tới.
"Mình có một ý tưởng, chúng ta ở trên giường cũng chụp mấy kiểu nha." Khánh An nói.
Khánh An không cài hết cúc áo, thế cho nên nội y cũng lộ ra một nửa, có loại cảm giác tròn trịa sống động, vô cùng kích thích thần kinh con người.
"Điều đó.... Cũng có thể.... " Úc Hữu Ninh lấy máy ảnh, ngón tay gõ nhẹ nắp ống kính.
"Vậy mình lên giường trước đi." Khánh An nói xong, xoay người cởi dép, sau đó liền bò đến trên giường.
Úc Hữu Ninh đi tới bên giường, đem đèn cùng tấm phản quang đến một vị trí tốt, hướng về phía Khánh An thử chụp mấy bức, sau đó nói: "Được rồi, có thể chính thức chụp."
Úc Hữu Ninh cũng không có bắt nàng tạo một tư thế cố định, mà chỉ thỉnh thoảng hướng dẫn, hướng dẫn một số chi tiết dưới tạo dáng ban đầu của nàng.
Trước khi quay, Khánh An cũng đã học hỏi không ít bài học, cộng thêm nàng trước đây cũng quả thực thích chụp hình, hơn nữa nhiếp ảnh gia lại là người quen, coi như là đang chơi vậy, cho nên sau khi chụp xong một hồi, liền càng ngày càng cởi mở.
Chụp chụp, Úc Hữu Ninh buông xuống tâm tình, lấy ra thái độ làm việc chuyên nghiệp, điều duy nhất trong đầu suy nghĩ là từ góc độ nào chụp, có thể làm nổi bật những điểm sáng của Khánh An, thay vì vẫn chạy xe lửa.
Chụp xong trên giường, Khánh An tiến đến bên cạnh Úc Hữu Ninh, lật xem một lượt tấm ảnh, vui vẻ.
"Còn rất khá, mình chỉ thích loại này. " Khánh An nhìn một vòng sau, cầm máy ảnh đưa trả lại cho Úc Hữu Ninh.
Sau đó, Úc Hữu Ninh quét nhìn xung quanh, chỉ vào bàn trang điểm phong cách Châu Âu nói: "Cậu đi vào trong đó."
Khánh An nghe xong, xoay người đi đến bàn trang điểm.
Dừng chân, nghịch nghịch mái tóc trong gương, sau đó xoay người lại, dựa lưng vào bàn trang điểm nhìn về phía Úc Hữu Ninh.
"Thực ra ở đây mình cảm thấy.... Mình có thể cởi ra toàn bộ cúc áo,
thế nhưng quần áo không muốn cởi. Như vậy rất có cảm giác, đúng không?" Khánh An hỏi.
Úc Hữu Ninh gật đầu.
Vì vậy, Khánh An liền vươn tay, đem cúc áo ban đầu là không cài hết bây giờ cởi ra toàn bộ.
Cơ thể cậu ấy.... Thực sự rất đẹp.
Vòng eo linh hoạt, da nhẵn nhụi, đường nét khỏe mạnh, làn da vô cùng mịn màng.
Khiến người ta muốn một tay kéo vào trong ngực, tinh tế hôn. Úc Hữu Ninh giơ tay lên nhào nặn đầu.
Khánh An chơi với son môi, lông mi, mô phỏng lại các bước trang điểm hàng ngày.
Úc Hữu Ninh thì ở một bên chụp hình một số hành động hàng ngày của nàng.
Nguyên bản động tác bình thản, phối hợp quần áo của nàng, nhìn qua cũng là đặc biệt có cảm giác.
Nàng vuốt tóc, cầm son môi tô vẽ, chải lông mi.
Cận cảnh đôi môi, cận cảnh của cổ, cận cảnh lòng bàn tay di chuyển vành môi đặc tả.... Bất kỳ chi tiết nào cùng nàng có liên quan, đều có thể dụ cho người khí huyết quay cuồng.
Cuối cùng, Khánh An bước lên ghế, ngồi lên bàn trang điểm, nghiêng đầu nhìn một bên, tùy ý làm một ít động tác.
Úc Hữu Ninh đem cái ghế kéo sang một bên, sau đó dùng ống kính bắt lấy nhất cử nhất động của nàng.
"Nếu cậu muốn gợi cảm một chút, ở đây có thể làm một ánh mắt hơi chút mê ly." Úc Hữu Ninh đi tới, giơ tay lên sửa sang lại tóc của nàng.
"Thế nào mới đủ đủ mê ly?" Khánh An hai tay chống ở sau lưng trên mặt bàn, suy nghĩ một chút, sau đó khẽ nâng lên cằm, sóng mắt lưu chuyển, lại hơi hơi nheo lại, nhìn về phía ống kính Úc Hữu Ninh, "Như vậy sao?"
"Đúng vậy." Úc Hữu Ninh cúi đầu, bỏ rơi tạp niệm, sau đó tay phải cầm lên cameras, tay trái nâng ống kính, tiếp tục quay chụp.
Qua một lúc lâu, nơi đây xem như là chụp xong.
Úc Hữu Ninh vừa mới đặt máy ảnh sang một bên, Khánh An liền từ trên bàn xuống.
Chỉ là, khi nàng đi xuống, Khánh An không có kê ghế, mà trực tiếp nhảy xuống, kết quả một chân bị gập.
"Chú ý một chút." Úc Hữu Ninh thấy thế, gấp gáp vội vươn tay ra, đỡ lấy nàng.
Khánh An thì theo phản xạ ôm lấy bả vai Úc Hữu Ninh, ôm lấy cô, để cho mình đứng vững.
Thân thể mềm mại tản ra hương thơm của đối phương lập tức gần kề chính mình, cái loại cảm giác này, thật sự là vô cùng tuyệt vời.
Rất thoải mái. Úc Hữu Ninh thậm chí, hy vọng nàng có thể như vậy ôm chính mình lâu một chút.
"Ừ." Khánh An vẫn là ôm cô, gật đầu.
Vẫn khỏe chứ?" Úc Hữu Ninh nghiêng đầu, ở bên tai nàng hỏi.
"Ừ...." Khánh An lần nữa gật đầu.
********