Làm Ta Yêu Ngươi

Chương 50:




"Mẹ, thực sự mẹ nên là người hiểu con nhất. Làm sao con có thể giấu mẹ được?" Úc Hữu Ninh đối với lần này thật sự là không thể nào hiểu được.
Triệu Hân nghe xong, chậm rãi để đũa xuống: "Vậy con gần đây suốt ngày ôm điện thoại, là đang tán gẫu với ai? Còn vừa trò chuyện vừa cười."
Trò chuyện tán gẫu sao? Khánh An lần nữa đưa ánh mắt về phía Úc Hữu Ninh.
Nghĩ kỹ lại, Khánh An phát hiện mình trong khoảng thời gian này chưa từng trò chuyện với Úc Hữu Ninh. Càng không thể nào có chuyện tán gẫu cả ngày.
Như vậy, người mà Triệu Hân nói là tán gẫu với Úc Hữu Ninh cả ngày, khẳng định không phải là mình, mà là người khác.
Xem ra, Úc Hữu Ninh rất vui vẻ khi trò chuyện với mọi người.
"Suốt ngày lúc nào chứ?" Úc Hữu Ninh thực sự sắp bội phục mẹ ruột cô sát đất rồi.
Không phải là trước đây nhiều lần trò chuyện với Khánh An bị mẹ bắt gặp chứ?
Đó là chuyện gần nhất sao? Gần đây cô đâu có trò chuyện với ai đâu.
Nhưng cũng có thể, trưởng bối có đôi khi nói có chút cường điệu.
Mượn chuyện ăn uống này mà nói, nếu như ngày nào đó ăn ít cơm đi một chút, trưởng bối liền sẽ trực tiếp nói: "Sao con ăn ít như vậy?"
Dù cho trên thực tế cũng chỉ là giảm bớt một chút.
"Nhưng mà, đúng là có cùng người khác nói chuyện phiếm, đúng không? Nếu không tại sao nhiều lần con nhìn thấy mẹ đều giống như nhìn thấy quỷ vậy?" Chuyện này, Triệu Hân quả thật không nói oan cho cô.
Đã nhiều lần như vậy, lúc bà bắt gặp Úc Hữu Ninh đều là dáng vẻ như nhìn thấy quỷ.
"Con không biết nên nói như thế nào. " Úc Hữu Ninh lắc đầu.
Triệu Hân nhìn Úc Hữu Ninh, lại nhìn Khánh An.
Nha đầu Khánh An kia, sao đột nhiên không nói nữa?
Sau khi cơm nước xong, Triệu Hân và bạn của bà cùng nhau đi dạo.
Khánh An và Úc Hữu Ninh đưa Triệu Hân đi, sau đó chỉ còn lại hai người họ.
"Mình về trước nhé." Khánh An cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động, sau đó liền xoay người chuẩn bị đi.
"Khánh An cậu chờ một chút...." Úc Hữu Ninh nói, vươn tay, bắt lại cánh tay Khánh An, không cho nàng đi.
"Cậu làm gì thế." Khánh An cau lại hai hàng lông mày.
Úc Hữu Ninh vừa đi vừa nói: "Cậu đừng nghe mẹ mình nói mò."
"Thật không. " Khánh An đẩy cô ra, tiếp tục đi về phía trước.
"Thật đó." Úc Hữu Ninh lại đuổi tới.
"Ồ." Khánh An vẫn không có biểu tình gì.
"Nhưng... Chờ đã, vì sao cậu tức giận như vậy?" Úc Hữu Ninh đứng chắn trước mặt nàng.
"Mình... " Khánh An không ngờ rằng Úc Hữu Ninh lại đột nhiên hỏi nàng vấn đề này, đại não tư duy nhanh chóng xoay tròn, sau đó nàng chỉ có thể nói: "Chỉ là mình cảm thấy... Cậu là bạn của mình, nếu như cậu có người yêu, nhưng lại không nói cho mình biết, sẽ khiến mình cảm thấy..."
Cảm thấy sao?
Khánh An nhìn xuống đất, sau đó nhìn cô, rồi nói: "Sẽ khiến mình cảm thấy cậu không có coi mình là bạn."
"Là vậy thật sao?" Úc Hữu Ninh nhìn chăm chú vào nàng, "Vậy mình hỏi cậu, nếu như mình có người yêu, sao lại cần phải giấu cậu chứ?"
Lời này, quá khó trả lời.
"Mình không biết. Nhưng không phải như vậy còn có thể là gì? Sẽ không có khả năng mình thích cậu, cho nên khi phát hiện ra cậu có thể vui vẻ nói chuyện phiếm với người khác làm mình không vui, đúng không?" Sau khi nói xong Khánh An hận không thể nhai luôn cái lưỡi của mình.
Tại sao phải nói đoạn lời thừa thãi phía sau làm gì?
Trong lòng loạn đến rối bời, Khánh An thậm chí không dám nhìn Úc Hữu Ninh bây giờ đang có biểu tình gì. Cậu ấy có thể phát hiện mình không được bình thường hay không?
Nếu như phát hiện, vậy sau này làm sao có thể tiếp tục ở chung trong tương lai?
"Thích mình?" Úc Hữu Ninh buông tay ra.
"Không phải! Ý của mình là, mình không có khả năng thích cậu. Cho nên mình mới cảm thấy... Rõ ràng nói cùng nhau làm cẩu độc thân, cậu lại có bạn trai, vậy là chỉ còn chừa lại một mình mình độc thân, quá thê thảm. Mình đây nhất định sẽ khổ sở một chút đi... Rốt cuộc lại trở về lẻ loi... Mình thực sự, đột nhiên nghĩ đến mình còn có chuyện gấp phải làm, một giây đồng hồ cũng không thể chậm trễ. Không nói với cậu nữa, mình phải đi đây." Khánh An theo phản xạ lập tức phủ nhận.
Luôn cảm giác càng nói càng kỳ quái, Khánh An cũng sắp không đối mặt nổi với chính mình nữa rồi.
“Có chuyện gì gấp?” Úc Hữu Ninh lại hỏi.
"Chính là trong đài có một.... Chỉ là mình muốn viết một chút, sau đó mình còn phải tra tư liệu. Cấp trên muốn giao gấp. Vừa rồi ở trên Wechat thúc dục mình rất nhiều lần." Khánh An cảm thấy mình sắp không thể biên tập được nữa rồi.
Thông thường mà nói, loại chuyện như vậy sao lại có thể để cho nàng làm được chứ.
Úc Hữu Ninh nghe đến đây lại hỏi" "Mặt cậu sao lại đỏ như vậy?"
"Mình bị bệnh, bị cảm, đang sốt nên rất dễ nổi mẩn đỏ.” Khánh An không biết nên làm sao tiếp tục đối mặt cô, nói xong liền bước nhanh đi.
Nhưng, mới đi được vài bước, Khánh An mới nhớ, xe mình vẫn còn ở nhà của Úc Hữu Ninh, nên dừng bước lại.
Mặc kệ thế nào, vẫn phải cùng cậu ấy trở về.... Chết tiệt, nàng vừa rồi nói cái quái gì vậy?
"Xe của cậu còn ở nhà mình." Úc Hữu Ninh iến lên một bước, đi về phía nàng, "Nhưng nếu cậu có việc gấp, cậu cứ để xe ở nhà mình đi. Mình đưa cậu đi, trước tiên giải quyết việc gấp đã."
Khánh An không dám nhìn cô, mà vươn tay nắm tóc, cố hết sức che mặt lại. Mặc dù đã sớm bị cô nhìn thấy, nhưng vẫn muốn che lại.
"Mình có thể tự đón xe. " Khánh An nói.
"Có mình ở đây, tại sao lại muốn tự đón taxi? Phiền phức quá." Úc Hữu Ninh đi tới bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn nàng.
Vì vậy, Khánh An nghiêng mặt qua hướng khác.
"Làm sao vậy?" Úc Hữu Ninh vươn tay, chuẩn bị vén tóc nàng.
"Vậy cậu đưa mình đi." Khánh An nói xong, liền xoay người bước đến xe của Úc Hữu Ninh, vươn tay mở cửa xe, nhưng khi dùng sức kéo cửa xe thì phát hiện đã bị khóa.
Úc Hữu Ninh nhìn nàng, từ trong túi móc ra chìa khóa xe, ấn mở xe.
Sau đó, Khánh An mở cửa xe ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn, kéo cái mũ lớn của áo khoác chùm lên đầu.
Mũ rất lớn, sau khi đội lên rực tiếp che đi chóp mũi của nàng.
Úc Hữu Ninh cũng không nói gì thêm, trực tiếp lái xe về nhà Khánh An.
Sau khi tới nơi, dừng xe lại, Khánh An liền tháo dây an toàn, mở cửa xe vội vã đi xuống.
"Cậu cũng không tính cho mình lên nhà ngồi chút sao?" Úc Hữu Ninh cũng từ trên xe bước xuống.
"Bởi vì mình bề bộn nhiều việc, không thể chiếu cố cậu được..." Khánh An cũng không biết đến cùng mình đang làm gì nữa.
" Không phải cậu nói muốn tra tư liệu sao, không giúp được sao? Như vậy, để mình giúp cậu tra. Hơn nữa, không phải cậu bị cảm sao, làm bạn bè, mình khẳng định càng phải giúp cậu." Úc Hữu Ninh ừ trong xe đi tới, đứng bên cạnh Khánh An.
Khánh An vẫn đội mũ trên đầu, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh để cho Úc Hữu Ninh đi theo mình.
Mở cửa bước vào nhà, Khánh An cảm giác mình nhất định bị bắn vào đầu rồi.
Đáng lẽ vừa rồi nàng phải về nhà cô lấy xe, nàng rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Cái này được rồi....
“Có thuốc không?” Sau khi vào trong nhà, Úc Hữu Ninh hỏi.
"Cái gì?" Khánh An không quay đầu lại.
“Không phải nói bị cảm sao? Không uống thuốc sao?” Úc Hữu Ninh nhìn nàng.
"Uống, đương nhiên phải uống." Khánh An nói xong, liền vội vàng chạy tới, tìm thuốc, sau khi tìm thấy liền đi đun nước.
"Cậu cần tìm tài liệu gì? Mình tìm giúp cậu." Úc Hữu Ninh đứng ở sau lưng nàng, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng thuận miệng hỏi.
Khánh An đứng ở cạnh ấm đun nước, hìn vầng hào quang mờ ảo ở nút nguồn phía trên, bàn tay đặt ở công tắc trước mặt cũng khẽ run.
Nàng nói dối rất nhiều, và bây giờ, nàng cảm thấy đối phương đang từng bước ép sát, giống như muốn vạch trần sự dối trá của mình.
Nói dối thực sự rất kinh khủng. Nhưng nếu đã nói ra miệng, liền phải tiếp tục mặt dày nói dối tiếp.
Có gì liên quan đến chương trình của nàng không....
Sau khi suy nghĩ xong, Khánh An rất nhanh tùy tiện nói, Chính là tư liệu về □□. "
"□□?" Úc Hữu Ninh nhìn nàng, "Cái tiêu chuẩn này.... Đài của cậu muốn làm chương trình mới gì?"
Khánh An nhắm mắt lại, cắn môi dưới, hít sâu, lắc đầu: '' Không phải, mình nói nhầm, ý của mình là, hai giới tính nam và nữa có gì khác nhau khi đối mặt với tình cảm."
“Mình đột nhiên có chút tò mò rốt cuộc cậu muốn viết cái gì." Úc Hữu Ninh nhẹ nhàng cười, tiếp tục hỏi.
"Dù sao mình cũng chỉ cần những thứ đó.” Khánh An, cầm cốc mang đi rửa.
Sau khi đem cốc lấy nước trở lại, nàng mở hộp thuốc ra, từ trong đó lấy ra hai viên đặt vào tay mình, sau đó quay đầu lại nói: "Không phải cậu nói muốn tìm giúp mình sao? Vậy cậu giúp mình tìm đi."
"Được rồi. " Úc Hữu Ninh gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra, hỏi: "Mình nên dùng từ khóa nào để tìm kiếm?"
"Cho nên a, vẫn là mình tự viết cho nhanh. Thiệt là, cần cậu làm gì chứ." Khánh An thừa dịp Úc Hữu Ninh không có chú ý, ném hai viên thuốc vào thùng rác, sau đó uống một hơi.
Nói như vậy, có vẻ giống như nàng thực sự rất nóng lòng muốn viết gì đó...
"Chờ đã, mình nhất định là có thể giúp một tay. " Úc Hữu Ninh nói, liền cúi đầu mở ra trình duyệt, sau đó gõ một câu “phụ nữ đối với tình cảm như thế nào”.
Sau đó, Úc Hữu Ninh lại ngẩng đầu nhìn Khánh An, hỏi: "Cậu uống thuốc chưa?"
"Rồi. Không phải mình vừa lấy thuốc ra sao." Khánh An nói xong, đưa lưng về phía Úc Hữu Ninh lắc hộp thuốc.
"Thật sự bị bệnh sao..." Úc Hữu Ninh cầm điện thoại di động, lầm bầm lầu bầu.
"Ừ." Khánh An tiếp tục gật đầu, "Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng mình là đang giả bộ bệnh sao?"
"Không phải, mình không phải ý đó. " Úc Hữu Ninh bị nàng hỏi như vậy, liền vô thức hoảng sợ.
"Vậy cậu bị sốt à? Để mình xem." Úc Hữu Ninh nói, đi tới, đặt tay lên vai Khánh An.
Khánh An trong nháy mắt có chút sững sờ.
Có cảm giác 'tránh được mùng một lại tránh không khỏi hôm rằm'.
*********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.