"Cậu không nói cũng không sao, nói chứ mình lại đột nhiên muốn làm càn." Úc Hữu Ninh cười nhẹ, triển lộ ra dáng vẻ không sợ chết.
Khánh An chỉ cảm thấy mặt của mình giống như rơi vào nồi nước đang sôi, từ trong ra ngoài đều sắp bị nấu chín.
“Vậy thì sao, cậu có thể làm chuyện càn rỡ gì đây?" Khánh An hông còn quan tâm đến việc mặ mình có đỏ hay không, thản nhiên mang khuôn mặt đỏ ửng đối diện với Úc Hữu Ninh.
Úc Hữu Ninh cũng không ngờ rằng sau khi Khánh An bị bức ảnh làm cho thẹn thùng như vậy lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Cái này chẳng lẽ là 'vật cực tất phản' trong truyền thuyết sao?
"Chuyện càn rỡ ám chỉ..." Úc Hữu Ninh dùng ngón tay sờ lên sau tai, lại cả buổi không nói câu nào.
"Không làm phiền cậu ồn nào nữa, mình đi mua dầu ăn đây." Khánh An ném cái gối sang một bên, cúi người xuống, cầm điện thoại lên, mở khóa.
Nhưng ngay khi cầm điện thoại di động trên tay, nàng liền phát hiện Úc Hữu Ninh đang đứng sau lưng mình.
"Cậu làm gì thế?" Khánh An xoay người nhìn cô, khuôn mặt cà chua đã chuyển thành khuôn mặt hình viên đạn.
" Cũng không phải muốn xem cậu làm cái gì, không phải đi mua dầu ăn sao, điều này cũng không thể xem sao?" Úc Hữu Ninh tỏ vẻ vô tội.
"Cậu thật là phiền phức, cút cút cút!" Khánh An vừa nói vừa đưa tay đẩy Úc Hữu Ninh ra ngoài.
Sau khi đẩy xong, Khánh An nhanh chóng chốt cửa.
Tấm ảnh tự sướng trong album ảnh lại hiện ra trước mắt nàng, cả người Khánh An lại run lên, lập tức đóng album ảnh lại.
Đại gia....
Đây chắc chắn là điều mất mặt nhất trong hai mươi năm sống trên đời của nàng.
Nếu như trên cái thế giới này có thuốc chỉnh sửa trí nhớ, nàng tuyệt đối sẽ mua đầy một xe sau đó đổ vào cái đầu của Úc Hữu Ninh.
Sau khi đặt hàng xong, Khánh An và Úc Hữu Ninh giống như hai kẻ ngốc chờ người giao hàng mang đồ tới.
Mười phút trôi qua, hai mươi phút cũng đã qua đi, trong lúc vô tình tổng cộng đã trôi qua ba mươi phút. Nhưng người giao hàng vẫn chưa đến.
“Đói quá.” Khánh An lần này là thực sự đói bụng.
Lúc trước nói 'đói' Chỉ là nói lung tung trong lúc khẩn trương, nhưng lần này là đói thật sự.
"Mình nói để mình đi mua mà, cậu lại muốn đặt hàng online." Úc Hữu Ninh nhún vai.
Khánh An nghiêng đầu qua chỗ khác, quăng ánh mắt sắc như dao qua cho cô. Bộ dạng kia giống như đang nói ' nghịch thần lớn mật dám nghi vấn quyết sách của trẫm, lôi ra chém.'
Úc Hữu Ninh thấy thế, liền tự giác ngậm miệng lại.
Lại qua một lúc lâu, Khánh An nhịn không được gọi điện thoại cho người bán hàng, hỏi anh ta bây giờ đang ở đâu.
Người bán hàng nói buổi trưa là giờ cao điểm dùng bữa, có rất nhiều đơn hàng, phải đợi một lúc nữa.
Khánh An cúp điện thoại xong, thấy Úc Hữu Ninh đang dùng điện thoại xem một số hình ảnh trên ứng dụng chụp ảnh, muốn nói điều gì đó với Úc Hữu Ninh, nhưng khi nghĩ đến những điều vừa xảy ra, lại cảm thấy xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là cũng lấy điện thoại ra xem linh tinh.
"Chắc là người giao đồ ăn đến rồi." Vuốt đi vuốt lại, trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ, Khánh An vừa nghe điện thoại, vừa đi ra ngoài cửa.
"Vâng, là tôi. Được rồi, đợi một chút, tôi sẽ mở cửa cho anh ngay."
Nằm ở đó, Úc Hữu Ninh lắng nghe tiếng bước chân của Khánh An, tiếng nói chuyện điện thoại, tiếng mở cửa cùng với tiếng nói chuyện của anh giao hàng bên ngoài, vô thức cuộn cuộn tóc của mình.
Khánh An.... Tại sao lại đỏ mặt, nhưng lại bối rối như vậy, đã giả bộ bệnh lại...
Khóe môi Úc Hữu Ninh cong lên, chuyện mà cô không dám nghĩ tới, bây giờ lại bắt đầu suy nghĩ.
Khánh An lấy ra dầu ăn và tỏi gừng, đồng thời đi vào phòng bếp, sau đó mới phát hiện, nàng và Úc Hữu Ninh chưa nấu cơm.
Ngẩn ngơ ngồi ở nhà nửa ngày cũng không biết nấu cháo trước... Nhất định là Úc Hữu Ninh đã kéo chỉ số IQ của nàng xuống, nàng không thể ngốc như vậy được.
Ngay khi Khánh An đặt nồi xong, vo gạo, đặt lõi nồi vào trong, thì Úc Hữu Ninh đi tới.
"Cái này cho bao nhiêu nước nhỉ." Khánh An bưng nồi cơm, lắc lắc.
"Cậu muốn ăn cháo hay là..."
"Mình không muốn ăn cháo, muốn ăn cơm trắng." An đã hoàn toàn từ bỏ việc giả vờ bệnh rồi.
Úc Hữu Ninh suy nghĩ nói: "Có lẽ là không quá hai đốt ngón tay."
"Đúng không... Haizz, lâu rồi mình cũng chưa nấu cơm." Khánh An thở dài.
Úc Hữu Ninh rửa tay xong, hơi nghiêng đầu cau mày: "Mình cảm thấy bằng kia nước là được rồi."
"Được rồi. " Khánh An đặt nồi vào chậu nước, sau đó vặn vòi nước.
Sau khi nước ngập gạo, nàng vặn vòi nước, nhấn nút nồi cơm, sau đó ngửa đầu nhìn hai bên một chút, lẩm bẩm: "Cái này đủ hai đốt ngón tay rồi sao?"
"Để mình xem." Úc Hữu Ninh nói, liền đưa tay vào, chạm vào tay Khánh An.
Không biết là do sóng nước hay do chạm vào tay Úc Hữu Ninh, nàng luôn cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Lúc này Úc Hữu Ninh đang đứng cạnh nàng, mà động tác này của cô khiến hai người xích lại gần nhau hơn.
"Mình cảm thấy như vậy có hơi ít nước." Khánh An gấp gáp vội rút tay về, sau đó thêm nước vào.
Sau đó, nàng cầm chắc lõi nồi cơm, để vào trong nồi cơm điện, rồi cắm điện.
Nói ra thật xấu hổ, nồi cơm điện này mua một năm rồi cũng chưa dùng đến mấy lần, ban đầu chỉ muốn dùng để nấu cháo linh tinh ồi bổ cơ thể, nhưng đâu lại vào đấy, kết quả là ném nó ở một chỗ không dùng.
Sau khi Úc Hữu Ninh lau tay sạch sẽ bằng khăn mặt, cúi đầu cười yếu ớt.
Cả hai đều không có nhiều kinh nghiệm nấu nướng, trong khoảng thời gian ngắn, phòng bếp đã trở thành một đống lộn xộn.
Rau cần thái dày bao nhiêu mới đúng, khoai tây thái sợi có cần ngâm qua nước hay không? Có cần bỏ tỏi gừng không, nếu bỏ thì bỏ bao nhiêu? Tìm kiếm công thức để xem. Chờ đã, dầu nóng phải đun tới nhiệt đọ bao nhiêu? Tùy tiện làm đi. Đun nóng dầu lên sau đó bỏ gừng vào xào... Chờ đã, có phải chờ đến kho dầu nóng hay không? Quên đi, tùy tiện làm đi.
Sau đó, Khánh An ném khoai tây đã thái sợi vào trong chảo rồi vội vàng tránh ra.
"Kỹ thuật này của cậu giống như một đầu bếp Ấn Độ ấy." Úc Hữu Ninh cầm oa sạn bình tĩnh đảo rau, nhịn không được trêu ghẹo nàng.
"Cậu đúng là..." Khánh An nói đến một nửa, thấy có giọt dầu văng lên mu bàn tay của Úc Hữu Ninh, liền hỏi: "Cậu không đau sao?"
“Không sao đâu.” Úc Hữu Ninh sờ sờ, nhưng không thấy đau, trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Trong một khoảnh khắc Khánh An cảm thấy cậu ấy thật mạnh mẽ.
"Nên cho bao nhiêu muối nhỉ? Trên đó nói là một muỗng. Trời mới biết một muỗng là bao nhiêu..." Khánh An đặt công thức nấu ăn trên điện thoại xuống, sau đó bắt đầu rắc mù quáng.
Sau khi cho muối vào, Úc Hữu Ninh dùng thìa khuấy đều muối.
"Cậu có cảm thấy nó có vị giống như khi còn nhỏ chơi đồ hàng không?" Úc Hữu Ninh xào trộn sợi khoai tây, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi.
"Lúc nhỏ... Mình lúc nhỏ không có cùng người khác chơi đồ hàng." Khánh An nhớ lại trong thời thơ ấu của mình, cơ bản đều là bị bố nàng nhốt ở nhà làm bài tập, làm bài tập, học thuộc lòng gì gì đó.
Có mấy lần nàng len lén bỏ những tài liệu học tập đó xuống và chạy ra ngoài chơi với bạn bè của mình.
Kết quả một khi đi chơi là quên lối về, cả buổi chiều không về nhà, về đến nhà thì bố mẹ đã ăn tối được một nửa rồi.
Sau đó, nàng liền bị ăn mắng.
Cho nên có đôi khi, Khánh An cũng tự hỏi không biết sau một khoảng thời gian rất dài không cùng người khác tiếp xúc, thậm chí cho đến bây giờ tiếp xúc với mọi người cũng không phải rất thành thạo, có phải ít nhiều bị ảnh hưởng bởi khoảng thời gian đó không?
"Khi còn nhỏ, mình thường xuyên cùng hai chị em sinh đôi nhà bên cạnh chơi đồ hàng."
Sau đó chúng mình thay phiên đóng vai gia đình ba người, cười chết đi được, trong đó có một phân đoạn chính là xào rau, món ăn bưng lên bàn, sau đó đón người
đi làm về. Còn có lời thoại, 'cá này ăn thật ngon, mẹ, mẹ ăn nhiều một chút, thịt bò này thật ngon, bố cũng ăn nhiều một chút...." Úc Hữu Ninh tắt bếp, cũng không cho thêm gia vị nào khác, trực tiếp múc đồ ăn ra.
" Ai đóng vai mẹ và ai đóng vai bố?" Khánh An hỏi.
Úc Hữu Ninh suy nghĩ một chút: "Đều là thay phiên nhau làm."
"Ai đóng đứa con?"
"Đã từng có lời thoại, mẹ, con muốn bú sữa." Úc Hữu Ninh đặt đĩa đồ ăn xuống, quay đầu nói với nàng.
Khánh An nghe xong, suy nghĩ không nhịn được bắt đầu phát tán liên tưởng.
"Tại sao mọi người lại không nhớ cảm giác bú sữa mẹ khi họ còn nhỏ?"
"Sao đây, cậu muốn tìm lại ký ức đó sao?" Úc Hữu Ninh rửa sạch nồi, sau đó đặt nó lên bếp, lại bật bếp lần nữa.
“Chỉ là tò mò.” Chuyện Khánh An tò mò, cũng không quá đáng.
"Tới, mình cho cậu nếm thử." Úc Hữu Ninh nói, xoay người, ngón tay chỉ ngực mình.
Khánh An tức thì muốn lấy một cây búa lớn đánh bầm rập Úc Hữu Ninh, nhưng mà cuối cùng cũng chỉ trừng mắt nhìn cô.
Úc Hữu Ninh lúc sau mới nhận ra được những gì cô vừa nói, lúc đổ dầu cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Thế nhưng, Khánh An vô tình hay cố ý bắt đầu nhìn vào ngực Úc Hữu Ninh. Lại nói tiếp, lần kia ở nhà cô, đã nhìn thấy một hai lần... dáng vẻ tiểu bạch thỏ còn rất tốt.
Sau đó, Khánh An đã bị uy nghĩ của chính mình làm cho toàn thân tóc gáy đều dựng lên hết'.
Sao cảm giác mình bây giờ nhìn ngang nhìn dọc đều giống như một tên bỉ ổi vậy nhỉ?
Sau một lát, mấy món ăn đều đã nấu xong, cơm cũng đã nấu chín.
Khánh An mở ra nồi cơm điện ra, vừa nhìn thấy thì như bị sét đánh trúng.
Cơm nấu xong nhìn rất giống cháo. Hoặc cũng có thể nói là nồi cháo này nấu cũng thật giống cơm.
Hơn nữa, nàng phát hiện, không chỉ là cơm nát, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng không ngon. Bởi vì sợ cho nhiều muối s hay khôngẽ hay không mặn, cho nên mỗi món nàng đều chỉ cho một chút muối to bằng móng tay.
Quả nhiên thật là khó ăn. May mà có lọ tương ớt chỉ cần rưới lên là có thể ăn, nếu không.... Thật là khó có thể nuốt trôi.
Úc Hữu Ninh cười điên cuồng cả buổi, vừa cười vừa nói: Từ trước đến nay mình chưa từng ăn món ăn nào khó ăn như vậy."
Khánh An chỉ có thể nói: "Có ăn là được, đừng chọn lựa, nghĩ đến những quốc gia vẫn còn đang chiến tranh kìa, nhũng người ở đó còn không có cái gì để ăn."
"Mình phát hiện có lúc nói chuyện cậu thật giống với mẹ của mình." " Úc Hữu Ninh nhìn Khánh An đang chấm rau trong bát với tương ớt.
“Mình không nhớ là mình có một đứa con gái như cậu đó." Khánh An đưa món ăn lên miệng, lạnh lùng nói.
Úc Hữu Ninh thấy nàng vẻ mặt lạnh như vậy, liền đột nhiên mở miệng: "Mẹ, con muốn bú sữa. "
"Cậu, cút cho mình." Khánh An trong nháy mặt đặt bát đũa xuống, tóm chặt cổ áo Úc Hữu Ninh, đẩy về phía cửa phòng.
"MÌnh sai rồi mình sai rồi!" Úc Hữu Ninh nắm chặt cánh tay Khánh An không cho cậu ấy đẩy mình.
Khánh An vứt ra một câu "Ăn gia gia cậu đi, ăn cái rắm cais sữa ", sau đó quay người cứng rắn bước đến bàn ăn.
Úc Hữu Ninh không dám tái phạm, trở lại bàn ngoan ngoãn ăn cơm.
Gắp một gắp thức ăn đưa vào trong miệng, Khánh An giương mắt, quan sát Úc Hữu Ninh.. Đột nhiên cảm thấy, Úc Hữu Ninh giống như đã trở về dáng vẻ năm đó.
Nụ cười tỏa nắng, tính cách hướng ngoại đơn giản.
Từ sau khi gặp lại đến bây giờ, Úc Hữu Ninh hiện tại mới thực sự trở lại trạng thái giống như trước kia.
Vẫn rất vui vẻ.
Cơm nước xong, hai người cùng nhau rửa bát, dọn dẹp phòng bếp, sau đó trở lại phòng ngủ.
Khánh An nằm dài trên giường, mở album nhạc trên điện thoại, tùy tiện chọn bài của Hứa Ngụy, tựa đề là Cơn gió mùa hạ>.
Sau khi tiếng hát vang lên, không lâu sau, cô nghe thấy Úc Hữu Ninh - người vẫn đang trò chuyện với mọi người trên Wechat hỏi:" Lời bài hát này... Thật kỳ lạ. Cái gì gọi là 'một người phụ nữ trưởng thành là không đồng đều'?"
Khánh An nghe xong, muốn nói lại thôi.
Sau một lát, Úc Hữu Ninh lại nói: "... Chờ chút, hình như mình nghe nhầm, thực ra anh ấy hát là 'một cô gái tên Bộ Kinh Vân'?"
Quả thực không thể nhẫn nhịn rồi! Khánh An lấy tay đập vào đầu Úc Hữu Ninh, "Lỗ tai của cậu có sao không? Người ta hát rõ ràng là" Cô gái bước chân nhẹ nhàng", được không?! Cậu không đồng đều, cậu mới là Bộ Kinh Vân!"
"Aha? Đúng không? Mình nghe lầm hả..." Úc Hữu Ninh sửng sốt, ngơ ngác hỏi.
"Thật ngu xuẩn, nếu Hứa Nguy biết được sẽ bị cậu làm cho tức chết." Khánh An tiếp tục nghe bài hát. Thế nhưng cảm giác lại không thể nào giống như lúc trước, trong đầu đều là "không đều" và "Bộ Kinh Vân".
Một bài hát hay đã bị phá hỏng bởi thính giác tuyệt vời của Úc Hữu Ninh.
Úc Hữu Ninh nhìn dáng vẻ kia của nàng, khóe miệng cong lên. Cô sao lại có thể nghe nhầm chứ, chỉ là cố ý nói như vậy hóa giải một chút bầu không khí thôi, để Khánh An không tiếp tục căng thẳng vì bức ảnh kia.
"Đúng vậy, mình rất ngốc, cho nên, Khánh đại lão thông minh, cầu xin người bảo bọc. Quãng đời còn lại cũng đều xin nhờ người." Úc Hữu Ninh nói xong kéo kéo ống tay áo nàng.
"Quãng đời còn lại... " Khánh An nghe hai chữ này, quay đâuf nhìn cô, sau đó lắc đầu, hắng giọng: "Không được, mình không muốn dùng cả đời này để nuôi một tên ngốc như cậu."
"Được rồi." Úc Hữu Ninh nói xong, liền uể oải nằm xuống giường.
“Thế nào là một người phụ nữ trưởng thành?” Úc Hữu Ninh nhìn trần nhà.
"Ừm... Có lẽ giống như mình này." Khánh An không biết xấu hổ nói.
"Tại sao?" Úc Hữu Ninh nghiêng người, lấy tay đỡ đầu, ánh mắt từ hai chân Khánh An di chuyển tới ngực nàng, sau đó đến cổ và gương mặt.
"Mình có chỗ nào không trưởng thành?" Khánh An nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.
"Mình cũng không rõ lắm." Úc Hữu Ninh nhìn tay nàng đang cầm điện thoại, nhẹ nhàng nói.
Vì vậy, Khánh An để điện thoại xuống, vỗ đùi:" Không thấy sao? Thân thể của mình rất trưởng thành."
Sau khi nghe xong, Úc Hữu Ninh khẽ cắn môi dưới: "Thật sao?"
Đúng vậy." Khánh An gật đầu.
“Để mình kiểm tra?” Úc Hữu Ninh nói, ngồi xuống gần Khánh an.
"Cút!" Khánh An không nói hai lời, liền đẩy Úc Hữu Ninh ra xa.
Úc Hữu Ninh bị đẩy ngã xuống giường, vuốt tóc quanh cổ, cười nói: "Đều là con gái, nhìn một chút có sao đâu?"
"Cậu cút ra ngoài cho mình!" Khánh An không nhịn được phát ra 'Sư Tử Hống'.
"Lâu rồi không gặp, liền trở nên giương nanh múa vuốt, giống như con cọp..."
"Cút!"
*******
Editor: Bài hát "Cơn gió mùa hạ" mình để bên trên nhé