Khánh An đi một mạch ra ngoài, nhìn thấy Úc Hữu Ninh mang theo một vài thứ gì đó.
Chiếc áo khoác da lộn màu xám nhạt, mái tóc dài đen mượt, nụ cười vẫn tỏa nắng, chỉ có quầng thâm mắt hơi nặng trĩu, cả người trông phờ phạc hơn cả lúc bình thường làm việc.
"Người khác ăn Tết xong đều mập ra, tinh thần rất tốt, nhưng sao cậu lại biến thành thế này?" Khánh An nhìn bộ dạng của cô lúc này có chút đau lòng.
Nghe vậy, Úc Hữu Ninh mím môi hơi cúi đầu: "Nhớ cậu...."
Nghe thấy hai chữ này, chóp mũi Khánh An lại chua xót.
Nàng luôn làm cho người ta cảm thấy mình rất hùng hổ doạ người, mặt lạnh như băng, hóa ra lại là một đứa hay khóc, đối với những người chưa quen thì đây có lẽ là một điều rất khó tin.
"Đừng khóc." Úc Hữu Ninh nhìn thấy hai mắt Khánh An ngậm lệ, lập tức trở nên bối rối, cúi đầu tìm khăn giấy, lấy ra một tờ, ấn vào dưới mắt nàng, "Trang điểm đẹp như vậy, khóc nhiều sẽ trôi hết đó."
"Đi thôi...." Khánh An nhận lấy khăn giấy từ tay cô, siết chặt trong tay rồi quay lại chỗ cũ.
"Mình nghĩ bố mình vẫn rất khó đối phó, tuy rằng quan hệ có thay đổi tốt hơn, nhưng ai biết ngày nào đó lại đột nhiên bùng nổ, hoàn toàn không thể đối phó được..." Khánh An đi ở phía trước, cất bước, nhẹ giọng nói ra khỏi miệng.
"Không vội, bất kể thế nào, cứ thong thả, đừng nghĩ giải quyết tất cả mâu thuẫn cùng một lúc. Bất kỳ chuyện gì, đều có quá trình từ từ diễn ra."." Úc Hữu Ninh đi theo phía sau nàng, nhìn bóng lưng của nàng, cũng không biết nên an ủi thế nào mới tốt.
Khánh An không nói gì thêm, chỉ gật đầu.
Về đến nhà, lấy giày ra cho Úc Hữu Ninh đổi, sau đó Khánh An bước vào trong: "Con bé đến rồi sao."
Nghe thấy tiếng của Khánh An, Thiệu Lệ Lên và Khánh Dương cùng nhau đi tới chào hỏi.
"Lại đây, để ta xem một chút." Thiệu Lệ Liên nhìn Úc Hữu Ninh một hồi lâu, sau đó cười đi tới, đưa tay nắm lấy tay Úc Hữu Ninh, nhìn trái nhìn phải, "Yo, trông cao hơn so với trước đây rất nhiều, cũng xinh đẹp hơn không ít nha."
"Cảm ơn bác gái đã khen." Úc Hữu Ninh nói xong, đưa một cái túi đến trước mặt Thiệu Lệ Liên: "Đây là quà cháu mua cho hai bác ạ."
"Đến chơi là được rồi, còn mua quà làm gì." Thiệu Lệ Liên nhìn cô ra vẻ tức giận.
"Chỉ là chút quà nhỏ thôi ạ, thể hiện sự kính trọng." Úc Hữu Ninh mỉm cười, kéo cổ tay Thiệu Lệ Liên, đeo vào tay bà sợ dây chuyền.
Khánh An cảm thấy Úc Hữu Ninh so với mình quả thực hào phóng khéo léo hơn rất nhiều. Từ nét mặt đến ngôn ngữ cơ thể đều thuộc loại khiến người nhìn rất thoải mái.
Trước đây không cảm thấy gì nhiều, nhưng bây giờ, cảm giác này đã được phóng đại lên rất nhiều lần.
"Úc Tử, mấy năm qua cháu đi đâu vậy? An An trước nói không tìm được cháu." Lúc này, Khánh Dương xuất hiện ở bên cạnh hỏi han.
Úc Hữu Ninh quay đầu, nhìn ông, trầm tư chốc lát rồi nói: "Đi chỗ rất xa."
"Trở về là tốt rồi." Khánh Dương nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào bàn trà: "Dì của cháu có gọt chút hoa quả, còn có một ít đồ ăn vặt, cháu nhìn xem thích gì cứ lấy ăn nhé."
"Dạ vâng." Úc Hữu Ninh gật đầu.
Tuy nhiên, trước khi đi qua, Úc Hữu Ninh đã đưa chiếc túi còn lại trên tay cho Khánh An.
Khánh An nhận lấy, cúi đầu nhìn.
"Đây là quà của mình tặng cậu. Sinh nhật vui vẻ." Úc Hữu Ninh nhẹ giọng nói.
"Cảm ơn." Khóe miệng Khánh An khẽ cong lên, sau đó hắng giọng: "Mình lên trước."
"Đi đi." Khánh Dương đang xem ti vi, tùy ý nói một câu.
Sau đó, Khánh An xoay người bước lên lầu.
Úc Hữu Ninh không đi theo, dù sao cô cũng vừa đến, chạy lên lầu ngay cũng không tốt lắm, cho nên vẫn phải nói chuyện với cha mẹ của Khánh An trước.
Nhưng mà Úc Hữu Ninh vẫn luôn có chút sợ cha của Khánh An.
Mặc dù Khánh An đã từng nói với cô, trong tất cả những người nàng quen biết, Khánh Dương và Thiệu Lệ Liên có ấn tượng tốt nhất với cô. Nhưng dù là như vậy, trước đây có một lần, kết quả học tập của Khánh An giảm một chút, lúc cô đi tìm nàng chơi đều bị cản lại.
Bởi vì Khánh Dương và Thiệu Lệ Liên cảm thấy, Úc Hữu Ninh có làm sao thì kết quả học tập cũng không tệ, vì lẽ đó có thể đi chơi thoải mái. Thế nhưng Khánh An không có năng khiếu học tập và cần phải cố gắng ngày này qua ngày khác, nên cậu ấy không thể thoải mái như Úc Hữu Ninh.
Chỉ là bọn họ không biết, vốn dĩ kết quả học tập của Khánh An đang càng ngày càng tốt lên, nhưng sau khi bị họ ép buộc quá nhiều, sự nổi loạn của Khánh An dần bộc phát, học cái gì cũng không vào, căm ghét sách giáo khoa, vì lẽ đó trong khoảng thời gian đó kết quả học tập mới giảm xuống như vậy.
Khi đó, Khánh An thường phàn nàn với cô rất nhiều việc ở nhà, vì vậy Úc Hữu Ninh đối với cha mẹ Khánh An có một chút sợ hãi.
Vì lẽ đó, Úc Hữu Ninh quyết định đi giúp Thiệu Lệ Liên trước, có điều mới vừa vào, đã bị đuổi ra ngoài.
Hết cách rồi, Úc Hữu Ninh không thể làm gì khác hơn là trở lại ngồi cạnh Khánh Dương.
Ngồi trên sô pha một lúc, Khánh Dương cũng không lên tiếng nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm bộ phim điệp viên trên TV, có cảm giác công việc đã xong xuôi sau khi chào hỏi rồi.
Úc Hữu Ninh ngồi cách xa một quãng cũng có thể cảm giác được khí tràng nghiêm túc mạnh mẽ tản mát ra trên người Khánh Dương.
"Năm nay trời hơi lạnh nhỉ. Chú à, cháu nghe Khánh An nói, chú có bệnh phong thấp, thời tiết này chú có thấy khó chịu đâu không?"?" Úc Hữu Ninh không thể làm gì khác hơn là chủ động tìm đề tài.
May mắn thay, trước khi đến, cô ở chỗ Khánh An làm chút công tác, cho nên vẫn có thể tìm được đề tài tán gẫu.
Khánh Dương nghe xong, gật đầu: "Không sao, vẫn rất tốt."
Sau đó, Khánh Dương tiếp tục nhìn chằm chằm vào TV. Tuy nhiên một lúc sau, Khánh Dương rốt cục mở miệng chủ động hỏi: "Hiện tại đang chụp ảnh sao?"
"Dạ, vâng."." Úc Hữu Ninh gật đầu.
"Quy mô lớn không?" Khánh Dương quay đầu nhìn về phía cô.
"Hiện tại nó không lớn lắm. Nó chỉ rộng 600m2 thôi. Sau năm mới, chúng cháu dự định mở rộng quy mô. Công việc cụ thể đã được lên kế hoạch từ năm trước." Khánh Dương hỏi một câu, Úc Hữu Ninh trả lời một câu.
Khánh Dương gật gù, suy nghĩ một chút: "Mệt chứ?"
"Có một chút ạ, vẫn còn tốt." Úc Hữu Ninh trả lời.
"Ừ." Khánh Dương chạm vào điều khiển từ xa: "Phong phú. Không giống như Khánh An của chúng ta, cũng không biết từ sáng đến tối lêu lổng làm gì."
"Cậu ấy dẫn chương trình rất tuyệt ạ." Úc Hữu Ninh cười giúp nàng nói tốt.
"Tuyệt cái gì mà tuyệt, mỗi ngày đều làm trễ như vậy. Vốn dĩ là đứa ít giao tiếp, còn làm công việc như vậy, không ăn khớp với mọi người xung quanh. Mặc dù có nhiều đồng nghiệp trong đài, thế nhưng thời gian làm việc không giống nhau, cũng không có cách nào đi lại, ta chỉ sợ nó sẽ trở nên càng ngày càng kém hòa đồng với mọi người. " Khánh Dương nhàn nhạt nói.
"Ta cũng không dám quan tâm đến nó quá nhiều, nếu ta quan tâm đến nó, nó sẽ lại nổi nóng với ta." Khánh Dương đứng dậy, đi lấy một quả táo.
"Công việc này phù hợp với những người hướng ngoại hơn. Suy cho cùng, những người hướng ngoại sẽ biết cách điều chỉnh cuộc sống của mình. Thông thường, họ sẽ chủ động tìm kiếm những thứ để làm phong phú cuộc sống của mình. Không giống như nó, liền biến thành 'trạch'." Khánh Dương cắn một miếng táo lại nói:" Mấy ngày nay ta đang suy nghĩ về một vấn đề. Đó là, nó biến thành như bây giờ đều là tại ta."
Nghe vậy, Úc Hữu Ninh cảm thấy, cha của Khánh An thực sự có lý. Tuy nhiên, những gì ông ấy nghĩ và những gì ông ấy làm không hoàn toàn giống nhau, có lẽ đó là vấn đề tính cách.
"Chú đã nghe chương trình của cậu ấy chưa ạ?"?" Úc Hữu Ninh hỏi.
"Quá muộn, bình thường ta thường nghe bản phát lại vào ngày hôm sau. Nhưng đôi khi bận bịu quên mất nên không nghe hết." Khánh Dương thở dài: "Kỳ thực, cũng chính bởi vì ta đã nghe chương trình của nó, từ bên trong một số chủ đề, tôi mơ hồ nhìn thấy suy nghĩ của nó, vì lẽ đó hai năm qua ta mới bắt đầu nghĩ lại. Lúc đầu biết nó ghét ta, ta rất tức giận, chu dù là bây giờ, mỗi lần nhớ lại, cũng vẫn cảm thấy tức giận đến tim đau."
Úc Hữu Ninh vươn tay cầm lấy túi mứt hoa quả, xé mở: "Thực ra, hai người thiếu giao tiếp và biểu đạt, đó là lý do tại sao nảy sinh đủ thứ vấn đề. Nhưng không sao, nói ra là tốt rồi. Chú à, chú biết không, hai ngày nay, từ những tin nhắn cậu ấy gửi cho cháu, cháu có thể thấy được một điểm, chính là cậu ấy thực sự rất yêu quý chú."
Từ trước đến giờ Khánh Dương là người chưa bao giờ giỏi bộc lộ cảm xúc, nghe thấy câu nói 'cậu ấyhực sự rất yêu quý chú', ông đặt lòng bàn tay lên đầu gối, tinh tế vuốt ve, vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt cũng biến mất đi vài phần, thay vào đó là một loại hổ thẹn.
"Nó... Nó nới những điều này với cháu sao?" Khánh Dương có chút không thể tưởng tượng hỏi.
"Gần như là ý đó." Úc Hữu Ninh gật đầu.
Cô vẫn có thể thấy rằng khi Khánh An nói về cha của mình bây giờ, so với thái độ của cậu khi nói về cha trước đây, có một sự thay đổi rõ ràng.
Giờ khắc này trên lầu trong phòng ngủ, Khánh An đặt chiếc túi mà Úc Hữu Ninh đưa lên bàn làm việc, khoanh tay nghiêng đầu nhìn rồi mỉm cười, đưa tay mở túi ra.
Bên trong là mỹ phẩm dưỡng da nàng thường dùng, nhưng cũng đã dùng gần hết rồi, lúc Úc Hữu Ninh tới nhà nàng mới chú ý tới sao? Ngoài ra, còn có một thỏi son, số màu mà nàng thích nhất, nhãn hiệu nàng muốn mua nhưng ghét bỏ vì quá đắt.
Nàng đang dùng cái gì, thích nhất cái gì, Úc Hữu Ninh đều chú ý tới sao?
Hơn nữa, Khánh An vốn tưởng rằng Úc Hữu Ninh có thể đã quên sinh nhật của nàng rồi, nhưng không ngờ rằng cậu ấy lại nhớ.
Đến lúc này Khánh An mới chợt nhận ra chính mình mới là người chưa biết nhiều về đối phương.
Ngay cả khi đã tới nhà người ta, nhưng nàng chưa bao giờ quan sát bất cứ điều gì cẩn thận như vậy.
Cậu ấy thích gì và những gì cậu ấy không thích, đầu là ký ức của nhiều năm trước.
Ngoài ra, nàng còn bỏ qua những thứ khác nữa... Rất nhiều, chẳng hạn như khi chúng tôi cùng nhau xem đoạn video đó, biểu cảm của Úc Hữu Ninh có vẻ không được bình thường, như ngại ngùng, xấu hổ hay gì đó khác...
Tuy nhiên, vào thời điểm đó, tất cả đều bị bỏ qua.
Khánh An từ từ vặn thỏi son, bên trong màu đỏ, ngó qua đậy lại, đặt xuống rồi đi xuống lầu.
Nàng vừa xuống chưa đi mấy bước, hai người trên sô pha vừa nhìn thấy nàng liền im bặt.
Khánh An không biết họ đang nói gì, nhưng có thể đoán được có liên quan đến mình, vì vậy nàng không bận tâm mà trực tiếp đi đến chỗ Thiệu Lệ Liên, làm trợ thủ cho bà.
"Chuẩn bị xong rồi, con ra ngoài chờ một lát đi." Thiệu Lệ Liên lấy đĩa thịt bò phi lê với ớt nhọn ra, lấy nồi rửa sạch.
"Con cũng muốn nấu một món ăn." Khánh An không có rời đi mà nói.
"Chỉ còn gà xào cay chưa làn, con có thể chiên nó không?" Thiệu Lệ Liên hỏi.
"Có thể." Khánh An cảm thấy năng lực của mình vẫn rất tốt, chẳng qua trước đây không muốn làm, hơn nữa cũng không để ý.
"Được rồi, vậy con làm đi. Mẹ sẽ thu dọn những thứ này trước, sau này có thể giảm bớt khối lượng công việc." Thiệu Lệ Liên không chèn ép sự nhiệt tình của nàng, liền đem nồi cùng nguyên liệu nấu ăn giao cho Khánh An, sau đó đi thu thập đống nguyên liệu nấu ăn lúc nãy nấu, rồi đến bàn uống nước.
"Lát nữa, mẹ đừng nói với bọn họ là con nấu nha." Khánh An nói.
"Được rồi." Thiệu Lệ Liên đáp lại.
Món ăn này, là thứ Khánh An muốn, bởi vì khẩu vị của Úc Hữu Ninh khá nặng, nhưng gia đình nàng luôn ăn khá thanh đạm.
Đổ dầu vào nồi, khi nhiệt độ dầu tăng lên, Khánh An đổ những miếng gà đã sơ chế vào và bắt đầu chiên.
Nhưng trong thời gian chờ đợi, dòng suy nghĩ của Khánh An lại trôi đi rất xa.
Vốn dĩ, Khánh An cho rằng Úc Hữu NInh có hứng thú với mình, nhưng sau khi nghĩ lại, lại cảm thấy là tự mình đa tình rồi.
Trước tiên không nói đến xu hướng giới tính, cho dù Úc Hữu Ninh thích phụ nữ, nhưng trong ngành của cậu ấy, mỹ nhân đối với cậu ấy à nói, đã nhìn thấy vô số mỹ nhân, cậu ấy cũng đã chụp ảnh cho rất nhiều người nổi tiếng lớn nhỏ.
Trong số những người đó, người này lại đẹp hơn so với người kia, mình sao có thể so sánh với họ chứ.
Hơn nữa, tính khí nàng cũng không tốt, làm sao cậu ấy thích mình được chứ.
Nhưng sau đó, nàng vẫn cảm thấy, Úc Hữu Ninh khẳng định thích mình, cho dù không thích thì cũng có ấn tượng tốt......
Nếu không, sao cậu ấy lại hỏi mình nhiều vấn đề như vậy? Làm sao biết... Có những thứ mờ ám ngổn ngang kia.
Và trong cuộc điện thoại ngày hôm đó, sau khi Úc Hữu Ninh nghe những lời không thể giải thích được mà mình nói, còn nói thêm câu 'biết'.
'Biết' này so với những gì mình biết, có giống nhau không?
Nghĩ đến đây, Khánh An nhìn cái nồi, sau đó nhíu mày, vội vàng gắp gà lên, chuyên tâm nấu nướng.
Một lúc sau, món ăn đã chuẩn bị xong, Khánh An bưng món ăn ra, đặt lên bàn, sau đó đi lấy bát đũa bày ra ngoài.
Sau đó, Khánh An đi ra ngoài, dựa bình phòng, quay đầu nói với hai người đang tán gẫu trên ghế sô pha: "Đừng nói nữa, chúng ta cùng nhau ăn cơm thôi."
Nàng không ngờ rằng, cha mình và Úc Hữu Ninh có thể nói chuyện với nha nhiều như vậy. Đúng là rới kính mắt mà.
Sau khi nghe thấy giọng nói của Khánh An, Khánh Dương tắt TV, sau đó đứng dậy cùng Úc Hữu Ninh đi tới.
"Vậy rốt cuộc tên phản diện vẫn còn sống sao?" Úc Hữu Ninh vừa hỏi vừa giúp Khánh Dương kéo ghế.
"Không, không, 8h, 8h tối sẽ biết kết quả." Khánh Dương mỉm cười.
"Hai người đang nói cái gì vậy?" Khánh An cảm giác mình đều sắp nghe không hiểu rồi.
"Chú nói rất đúng, gần đây cháu có xem một bộ phim truyền hình, có điều nó chỉ phát sóng vào thứ bảy và chủ nhật." Chờ Khánh Dương ngồi xuống, Úc Hữu Ninh bước tới giúp rót rượu.
"Vậy à." Khánh An nhìn cha, sau đó lại nhìn Úc Hữu Ninh "Cha, cha còn lôi kéo cậu ấy đi kể chuyện sao?
"Nàng tình nguyện nghe, ta tình nguyện nói." Khánh Dương cầm lấy rượu từ tay Úc Hữu Ninh, liếc nhìn các món ăn trên bàn.
"Ông ấy gần đây thích xem cái đó." Thiệu Lệ Liên nói xong, mang một chiếc bánh gato lại, đặt vào giữa cái bàn.
Chiếc bánh khá to và được làm rất nữ tính, ngồi trên cùng là một cô gái hoạt hình mặc váy hồng với biểu cảm dễ thương.
"Oa, hảo thiếu nữ, đây là phong cách được tiệm bánh khuyên dùng sao?" Khánh An không nhịn được hỏi.
"Ta chọn." Khánh Dương lấy ra một cây nến, cắm vào trong bánh, dùng bật lửa đốt lên, "Uớc nguyện đi."
Thật thô bạo... Bầu không khí cái gì, thực sự không tồn tại.
Tuy nhiên, Khánh An vẫn để hai tay lên ngực và thực hiện một điều ước.
Sau khi ước xong, cô mở mắt trong tiềm thức nhìn về phía Úc Hữu Ninh, trong khi Úc Hữu Ninh nhìn vào ngọn nến.
"Được rồi?" Khánh Dương hỏi.
"Được rồi." Khánh An gật đầu.
"Vậy ta bắt đầu cắt." Khánh Dương đứng lên, cầm dao giống như cưa gỗ hướng thẳng vào giữa, chuẩn đâm thẳng vào hình nhân nhỏ đang định cưa ngang, "Cái này cho con ăn nha."
"Lớn quá, con không muốn ăn nhiều như vậy." Khánh An nhìn hình nhân kia run rẩy.
"Vậy cái đầu cho con, chúng ta ăn phần than." Khánh Dương điều chỉnh vị trí.
"Cha nhất định phải nói tới thổ huyết như vậy sao? Sinh nhật của con mà. Buổi tối làm sao mà ngủ được." Nhìn chiếc bánh kem, Khánh An không nhịn được nhổ nước bọt.
Khánh Dương nghe xong, thu dao lại, suy nghĩ một chút: "Nằm xuống ngủ đi."
Nghe cuộc nói chuyện của họ, Úc Hữu Ninh muốn bật cười, nhưng phải nhịn xuống kìm nén tới nội thương.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Thiệu Lệ Liên, dường như đã quá quen rồi, không có đáp lại, rất bình tĩnh đứng dậy cầm lấy dao: "Để ta."
Sau khi chiếc bánh được cắt, Khánh An luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Nghĩ xong mới nhớ tới khi người khác tổ chức sinh nhật, không phải sau khi thắp nến đều cùng nhau hát một bài hát chúc mừng sinh nhật sao? Bước này hình như lại bị cha nàng ăn mất rồi.
Tuy nhiên, nó không quan trọng.
Khánh An cầm lấy một cái dĩa nhỏ chọc vào cái bánh trên đĩa, khóe miệng hơi nhếch lên, thực sự là làm khó ông ấy mà, giúp mình chọn bánh gato cái gì, hơn nữa lại còn chọn được một cái nữ tính như vậy.
Ăn xong bánh, Khánh Dương giơ ly rượu lên: "Cha chúc con sang năm mới, thêm một tuổi, thêm nhiều sức khỏe"
"Ông chúc tôi xong rồi mà, xoay qua bên đó, chúc nàng đi." Thiệu Lệ Liên không nhịn được trắng mắt liếc Khánh Dương.
Vì vậy, Khánh Dương cứng ngắc quay ly rượu sang phía Khánh An: " Những gì muốn nói, nãy đã nói rồi, cụng ly."
Khánh An muốn cười, liền cầm ly rượu lên, chạm nhẹ vào dưới ly của ông, sau đó nhấp một ngụm, để sang bên cạnh, bắt đầu ăn cơm.
Các món ăn trên bàn rất phong phú, có cá, gà, vịt, hải sản, có cả món chay.
Khánh An đợi bọn họ ăn tới món mình làm, muốn biết ở trong tình huống mình không nói, liệu họ có nghĩ món đó đặc biệt ngon không.
Lúc này, Úc Hữu Ninh vươn đũa, có điều không để ý đến món gà, mà đi gắp một miếng củ từ trong canh vịt củ từ.
Rồi cha nàng cũng duỗi đũa ra, vẫn bỏ qua đĩa thịt gà mà đi gắp một miếng cá kho.
Ngay sau đó, Úc Hữu Ninh gắp một miếng thịt trong bát canh măng, sau đó là một miếng đậu phụ già và một miếng củ từ...
Củ từ củ từ củ từ...
Một bát củ từ đều sắp bị cô ăn sạch, nhưng mà không động tới món gà.
Khánh Dương cũng vậy, cá kho cải thìa cá kho cải thìa... Cá kho đều sắp còn lại cái bộ xương, tình nguyện dùng đũa lay mặt trên còn cá còn dư lại ít thịt đáng thương cũng không động tới gà.
Cuối cùng, Khánh An nhịn không được nữa, đứng dậy đẩy đĩa gà cay ra giữa: "Mấy người ăn hết đi. Cái này không ai ăn, chỉ có mẹ con ta ăn."
Sauk hi Khánh An nói xong, Úc Hữu Ninh cuối cùng đưa đũa về phía con gà.
Khi nhìn Úc Hữu Ninh bỏ gà vào miệng, Khánh An hơi chột dạ, bản than nàng cũng nghĩ mùi vị khá ngon, nhưng không biết Úc Hữu Ninh có thích ăn hay không.
Kết quả, sau khi Úc Hữu Ninh bới miếng cơm cuối cùng vào miệng, để đũa xuống, lại bưng chén rượu lên, chỉ cười nói: "Cháu no quá, tài nghệ nấu nướng của dì thật là tốt. "
Sau đó, Khánh Dương cũng ăn xong một miếng gà để đũa xuống, cũng vỗ vỗ cái bụng nói: "No rồi, không ăn được nữa. Còn lại một chút, mẹ con hai người giải quyết nốt đi nhé."
Được rồi. Khánh An không thể làm gì khác hơn là tự mình giải quyết.
Thiệu Lệ Liên vốn dĩ muốn nói gì đó, nhung nghĩ đến Khánh An nó nói không nên nói trước, nên cũng không nói gì.
Sau khi ăn xong, thu thập xong tàn cục, Thiệu Lệ Liên để Khánh An đưa Úc Hữu Ninh đi chuẩn bị phòng khách, Úc Hữu Ninh liền theo Khánh An lên lầu.
Trên đường, Khánh An hỏi: "Nhìn cậu giống như ăn rất ngon nha."
"Đúng vậy a, ăn rất ngon ở nhà không được ăn những món ngon như vậy." Có thể nói Úc Hữu Ninh rất hài long.
"Cậu rất thích ăn củ từ hả? MÌnh thấy cậu ăn suốt, hơn nữa sau khi mẹ mình xới thêm một chén, cũng đều bị cậu chén sạch sẽ." Khánh An lại hỏi.
"Vốn dĩ mình không thích ăn, nhưng ngày hôm nay mẹ cậu nấu rất ngon, nên không nhịn được ăn nhiều một chút." Trong đầu Úc Hữu Ninh từ ' mỹ vị' vẫn đang quay cuồng.
Còn những món ăn khác, đều hợp khẩu vị cậu sao? Có món gì không thích không?" Khánh An bước lên nấc thang cuối cùng, dừng lại chân, tiếp tục hỏi.
"Tất cả đều tốt, không có gì không hợp khẩu vị."." Úc Hữu Ninh lắc đầu, cũng quyết định, mình cũng muốn học một vài món ăn đặc biệt.
"Mình muốn uống nước." Đột nhiên cảm thấy có chút khát, Úc Hữu Ninh liền xoay người lại.
"Để mình đi lấy. Còn, còn món gà kia, cậu cảm thấy thế nào?" Khánh An mở đèn, giúp Úc Hữu Ninh lấy nước.
"Món đó... Cũng không tệ, nhưng mà no rồi, không ăn được nữa." Úc Hữu Ninh cảm thấy cái bụng của mình sắp vỡ ra rồi.
"Thật sao..." Khánh An đưa nước cho cô.
"Làm sao? Chẳng lẽ..." Úc Hữu Ninh tiếp lấy ly nước, nhìn Khánh An, có chút thấp thỏm.
"Mình vất vả lắm mới làm món gà một lần, sao cậu lại không ăn?" Giọng điệu của Khánh An tràn đầy oán niệm.
Úc Hữu Ninh đang uống nước, nghe nàng nói xong, suýt chút nữa phun ra hết.
**********